Đối diện với bốn con sư tử đói khát thoạt nhìn không khác gì những tên “tống tiền” này, Kiều Thất Tịch chỉ biết mặc niệm trong lòng.
Chúng chính là do mình nuôi lớn, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý để chúng xử lý nửa con ngựa vằn đó.
Đơn giản là vì cậu và Otis không ăn hết, mà để quá lâu thì cũng hỏng.
Bốn con sư tử thân thích lúc này miệng lưỡi đã khô khốc nhưng vẫn nơm nớp lo sợ sư tử trắng, bèn thử lại gần thức ăn thăm dò, phát hiện sư tử trắng đang nghỉ ngơi.
Hắn chỉ nâng mí mắt lên liếc nhìn bọn chúng một cái, dáng vẻ còn chẳng buồn đứng lên đuổi đi, vì thế bọn chúng mới dám nằm sấp xuống tận hưởng bữa cơm ngon nhất trong hai ngày vừa qua.
Kiều Thất Tịch nghĩ sai rồi, đám nhãi ranh này không hề nhớ rõ đường, chỉ là lần mò tìm tới đây.
Vì vậy nên chúng mất nhiều thời gian hơn, trên đường cũng không đi săn, dường như một lòng muốn tìm được người thân.
Kiều Thất Tịch ít nhiều cũng cảm động, nhưng cảm động thì sao! Cảm động thì có thể không để cho chúng tự lập sao? Cảm động là có thể để chúng tuỳ ý đến nhà người thân ăn chực sao?
Không được.
Thời gian sống còn lại cũng không nhiều lắm, Alexander chỉ muốn cùng Otis tình chàng ý thiếp, cậu không còn mềm lòng với những con sư tử nhỏ hay bám dính lấy mình nữa.
Kiều Thất Tịch dự định chờ bọn chúng ăn xong bữa cơm này, nghỉ ngơi một đêm rồi sẽ đuổi chúng đi.
Sức chiến đấu của đám sư tử choai choai này vẫn rất mạnh, phần còn lại của con ngựa vằn bị ăn không còn một miếng, rõ ràng đã đói bụng một lúc rồi.
Bốn con sư tử choai choai sau khi ăn no, đắc ý vênh váo muốn thân mật với Kiều Thất Tịch.
Vừa rồi lúc ăn cơm sư tử trắng cũng không đuổi chúng đi, nhưng thấy bọn chúng muốn làm khó Kiều Thất Tịch thì thình lình đứng dậy cắn một con sư tử nhỏ gần nhất: “Gàooooooo”
Nghe âm thanh liền biết hắn không phải tấn công thật sự nhưng tuyệt đối đầy tính răn đe, lập tức khiến bốn con sư tử kia không dám làm gì Kiều Thất Tịch.
Các nhiếp ảnh gia đều đã nhìn ra sư tử trắng có tính chiếm hữu rất lớn.
Có thể ăn cơm của hắn, cũng có thể tiến vào lãnh thổ của hắn nhưng tuyệt đối không được tranh giành Alexander của hắn.
Alexander bị giành giật:…
Lúc trước cậu chăm sóc đám nhóc này bởi vì chúng không có bố rất đáng thương, bây giờ cậu cũng hiểu bọn nhãi ranh này lần đầu ra ở riêng nên còn rất quyến luyến người lớn.
Nhưng Kiều Thất Tịch cũng không dám khiêu chiến với thần kinh của Otis, đám nhóc con nhân cơ hội này cũng cai sữa đi chứ, lớn đùng như vậy rồi còn thích hợp làm nũng sao?
Cho hỏi một chút có thích hợp không?
Thật ra Kiều Thất Tịch cũng không đến mức chán ghét chúng.
Những con sư tử đực chưa trưởng thành đã rất cao lớn này chỉ có thể rút lui tìm chỗ nằm trên mặt đất tự do lăn lộn.
Kiều Thất Tịch vẫn còn xem rất thích thú, tình cảnh tương đối khả quan.
Khi chúng đã mệt thì trực tiếp chiếm địa bàn của bọn họ mà ngủ khò khò.
Hai con sư tử trưởng thành ngơ ngác nhìn đám nhóc bất lực, chỉ có thể đi tìm một gốc cây khác nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sợ đám nhóc ở lại lãnh địa không chịu đi, Kiều Thất Tịch quyết định hung dữ đuổi đám sư tử con đi.
Bốn con sư tử đực nhỏ cũng ngoan ngoãn nghe lời, dường như chúng cũng chỉ vì biết các cậu ở đây nên mới tới.
Sáng sớm hôm sau bị đuổi đi, bọn chúng cũng đành ngoan ngoãn quẫy đuôi rời đi, có lẽ bốn anh em sẽ trở về lãnh địa của mình hoặc lại cùng nhau đi lang bạt.
Mặc kệ bốn con sư tử nhỏ lựa chọn như thế nào, Kiều Thất Tịch đều tin tưởng chúng, gặp chuyện chắc chắn có thể biến nguy thành an.
Nhiếp ảnh gia còn tưởng sáu con sư tử đực này sẽ chung sống một lần nữa với nhau, nhưng không nghĩ tới cuộc gặp gỡ lại ngắn ngủi như vậy.
Alexander cuối cùng vẫn không thể cho phép những con sư tử nhỏ sống chung với mình, ngay cả khi bọn chúng cũng không có xung đột tài nguyên gì.
Đuổi bốn cái bóng đèn sáng chói này đi rồi, bọn họ lại có thể dính lấy nhau, cả ngày tình chàng ý thiếp.
Kiều Thất Tịch trở lại bên cạnh Otis đi vòng quanh người hắn biểu hiện đắc ý.
Đây là bản tính đặc biệt của loài mèo, ví dụ như mèo nuôi trong nhà cũng sẽ đi tới đi lui vòng quanh chân chủ, đó là đang làm nũng.
Otis cũng tích hợp gen loài mèo trong người, tiếp nhận di truyền trí nhớ của loài mèo, hắn cảm thấy được phần lớn những gì Kiều Thất Tịch bày tỏ.
Có lẽ rất nhiều bày tỏ Otis cũng không lý giải được sâu sắc, hắn chỉ đơn giản là yêu thôi.
Khi Kiều Thất Tịch tới trước mặt, tầm nhìn của Otis liền dừng trên người cậu, chăm chú mà dịu dàng.
Nếu chỉ nhìn sắc mặt thì rất khó để nhìn ra hắn là một người rất si tình, đến nỗi đã theo đuổi bạn đời của mình suốt hai kiếp làm động vật hoang dã.
Tuổi của Kiều Thất Tịch so với người bạn đời còn “lớn” hơn lại đem bộ mặt đẹp trai nổi tiếng khắp thảo nguyên của mình vùi vào bộ ngực ấm áp rắn chắc của đối phương.
Otis có mức sống rất tốt, bộ lông ngắn ngủn trên người trắng đến phát sáng, dày đặc bao phủ làn da như một lớp sa tanh thượng hạng, cái mũi cọ vào cảm giác rất ấm áp mềm mịn như tơ, tràn ngập sự trẻ khoẻ của tuổi xuân.
Kiều Thất Tịch nằm bên cạnh hắn ngủ trưa thở dài một tiếng.
Cậu nâng móng vuốt của mình lên xem xét, bộ lông vàng óng ả của cậu cũng được Otis dưỡng như sa tanh, mức độ mài mòn của móng vuốt hoàn toàn không nhìn ra cậu đã hơn tám tuổi rồi, cho dù nói cậu mới sáu tuổi cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Nói chung đó là do cậu có người bạn trai bá đạo cưng chiều.
Mười ngón tay không dính nước dương xuân.*
*Nước dương xuân là nước tháng ba của mùa xuân rất lạnh, ý cả câu nói tháng ba nước lạnh không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, ý chỉ gia đình có điều kiện tốt.
A không đúng, Kiều Thất Tịch nhớ tới thời điểm trước kia mình nuôi mấy đứa nhỏ cũng rất vất vả, bây giờ là cậu được báo đáp lại thôi!
Mặt trời nhô lên cao toả ra ánh nắng chói chang, những con côn trùng trong lùm cây kêu râm ran.
Lợi dụng các con thú ăn thịt còn đang nghỉ ngơi, những con trâu, ngựa cùng linh dương tụ lại thành đàn gấp rút chạy giữa trưa nắng.
Hàng ngàn vó câu giẫm trên mặt đất làm bụi bay mù mịt.
Con báo hoa bị tiếng động ồn ào không ngủ được liền nằm dài trên cây cao ngắm nhìn thảo nguyên rộng lớn.
Dòng sông bên này vừa sâu vừa rộng, nước sông bị động vật băng qua làm cho đục ngầu, bẩn thỉu.
Hai con sư tử đực khát nước chỉ có thể men theo chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ khi mặt trời lặn bọn họ mới ra ngoài đi dạo, hai thân hình to béo cường tráng một vàng một trắng, bên cạnh không có sư tử cái cũng không có đàn của mình.
Vì để được cùng bạn đời sống cùng một chỗ nên hai con sư tử đực chủ động lựa chọn tách khỏi bầy.
Trước mắt có thể nói, với sức chiến đấu của bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì trên thảo nguyên này vì đánh không được thì còn có thể chạy, hai con sư tử đực mà muốn chạy không phải rất đơn giản sao?
Nhìn đàn trâu trước mắt đang di chuyển không ngừng, Kiều Thất Tịch và Otis liền dừng lại.
Đây là cảnh tắc đường phổ biến nhất trên thảo nguyên, không có đèn xanh đèn đỏ cũng không có luật lệ giao thông, muốn qua đường chỉ có thể chờ, hoặc là ngàn dặm xa xôi mà đi đường vòng.
Bởi vì hai con sư tử và trâu có thù oán với nhau, nên không thể hi vọng đối phương sẽ để cho mình đi qua, hay là giúp nhau một chút dù có sự cố xảy ra đi nữa.
Đôi chồng- chồng đứng trên con dốc rất nhỏ bên bờ sông từ trên cao nhìn xuống, quan sát tình hình dưới sông.
Trâu qua sông vẫn rất đông, chúng ỷ vào thể trọng hơn ngàn cân của mình nên không ngại chọn khúc sông chảy xiết để băng qua, như vậy mới có thể tránh bị cá sấu quấy nhiễu làm cho bị thương.
Ngoại trừ hà mã và voi, đại đa số động vật khi ở dưới nước vẫn e sợ cá sấu.
Nhưng đàn trâu với thể trọng quá lớn này cũng làm cho cá sấu có một chút kiêng kị.
Khi đàn trâu qua sông kể cả những con cá sấu to lớn cũng không dám tiếp cận, chúng chỉ dám bắt nạt những con vật có kích thước vừa phải như ngựa vằn hay linh dương đầu bò.
Mắt thấy đường đã rất nhanh đã thông thoáng, đôi chồng-chồng một vàng một trắng chậm rãi bước xuống bờ sông, đi về phía đồng bằng.
Nếu tạm thời chưa thể giải quyết được vấn đề khát nước vậy thì nhìn xem có đối tượng nào thích hợp để săn không.
Nhưng mà phóng tầm mắt nhìn lại, trên đồng cỏ này ngoại trừ trâu ra thì chỉ có lợn bướu hình thể nhỏ, mà con lợn bướu này đã bị một con báo săn theo dõi.
Cỏ xanh và vàng gần như đã che khuất mất cơ thể báo săn.
Ngay từ đầu Kiều Thất Tịch chỉ nhìn thấy màu đen của con lợn, những chiếc sừng ở hai đầu mũi đặc biệt dễ thấy, chưa nói đến những con lợn bướu này lùn tè, xấu một cách độc đáo.
Phía sau, báo săn đang chạy băng băng đến, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng thấy được thân hình gầy gò xinh đẹp của nó, tốc độ nhanh đến mức sư tử không theo kịp, không hề khoác lác một chút nào! Báo săn chạy nhanh như gió!
Nhưng vận mệnh của chúng luôn trớ trêu, khi con báo săn này chạy tới thì lại phát hiện nơi đó không chỉ có một con lợn bướu mà là một đàn, ngay lập tức cục diện đổi thành một đàn lợn bướu đuổi báo săn chạy.
Báo săn: cái đệt!
Một con lợn bướu thì Kiều Thất Tịch thấy chướng mắt nhưng một đàn lại khác, cậu và Otis có thể mỗi người ăn một con.
“Gàoooo!” Otis, chúng ta ăn lợn bướu khum?
Lợn rừng và lợn bướu có kích thước không giống nhau, Otis híp mắt nhìn xung quanh, có vẻ hắn cũng chưa nhìn thấy con lợn bướu ở đâu.
À, là cái con vật nhỏ kia? Đủ ăn sao?
Cả đời sư tử trắng đều đã săn những con mồi lớn, tất nhiên là không để mắt tới heo con.
Lợn bướu: ta đội ơn ngươi cả đời, ta lớn như vậy ăn hay không tuỳ ngươi!
Con báo săn đang chạy thoát thân kia thân là động vật họ mèo cấp thấp nhất trên thảo nguyê.
Đây không phải lần đầu tiên cũng không phải lần cuối nó bị chính con mồi của mình truy đuổi.
Báo săn đã quen với vẻ thảm hại của mình, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem những con lợn bướu kia đã đuổi kịp mình chưa?
Vừa quay lại nó thấy đối phương đã đuổi ngay sát đít, cặp sừng bên miệng của chúng hướng lên trên có thể móc vào mông nó bất cứ lúc nào, thật nguy hiểm.
Nhưng đây không phải điều nguy hiểm nhất, báo săn vô tình nhìn về phía trước, trái tim như vỡ tan khi phát hiện hai con sư tử đực đang chạy về phía mình, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, không hề giống dáng vẻ đoan trang của sư tử.
Con báo săn sợ ngây người, nó không nhớ rõ trên thảo nguyên này lại có con sư tử chạy nhanh tới như vậy sao?
Báo săn với ham muốn sống mãnh liệt điều khiển đôi chân thon dài, liều chết thay đổi phương hướng tìm kiếm một tia hy vọng sống sót.
Sau khi chạy đi nó mới phát hiện hai con sư tử kia dĩ nhiên là đuổi theo lợn bướu chứ không phải con báo săn đáng thương là nó.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Báo săn đứng tại chỗ, nghển cổ xem náo nhiệt, đồng thời há miệng thở dốc, sau đó chăm chú xem sư tử săn lợn bướu.
Có lẽ trong lòng nó đang nghĩ, chết tiệt, sư tử lợi hại như vậy mà còn cướp con mồi của hắn, còn có công lý sao?
Trong vòng năm phút, hai con sư tử đực đều tự bắt cho mình một con lợn bướu, thể hiện sức mạnh ở trước mặt báo săn xem như là để minh chứng cho thực lực của sư tử.
Giết một con lợn bướu với Otis mà nói chỉ là một bài tập khởi động, hắn không mệt cũng không hề thở dốc mà đã ngậm lấy con lợn bướu đã tắt thở, thong thả bước tới bên Kiều Thất Tịch.
Nhiếp ảnh gia ở phía xa thuận tay bấm một cái lập tức được một tấm poster sư tử hoàn mỹ, hơn nữa còn là một con sư tử trắng quý hiếm.
“Aaaaaa, ăn cơm chúng cũng phải ăn cùng một chỗ với nhau, làm kẻ độc thân như tôi cũng phải hâm mộ” Nhìn hai vị vương gia trên thảo nguyên cùng nhau thân thiết ăn cơm làm những người mỗi ngày làm việc đến nỗi không được phép nói chuyện vô cùng hâm mộ.
Kiều Thất Tịch dùng móng vuốt lay con lợn bướu mà Otis đã săn về một chút, cảm giác con lợn bướu này gầy hơn vì thế cậu hề hề trộm đổi hai con, đem con mập hơn cho Otis.
Cả thế giới: Cảm động quá đi! Alexander đối xử với bạn đời thật tốt!
Otis: mọi người đừng suy nghĩ nhiều, em ấy chỉ không thích ăn thịt mỡ thôi.
Otis đương nhiên sẽ không phàn nàn, hắn thậm chí sẽ không phân tích hành động của Kiều Thất Tịch, chỉ cần là đối phương cho hắn ăn thì hắn sẽ vui vẻ nhận.
Hắn cũng có thể giữ lại đồ tốt cho mình nhưng lại đưa cho Kiều Thất Tịch ăn, hành động này làm cho mọi người rất kinh ngạc.
Dường như chỉ có những con sư tử được Alexander nuôi lớn mới có thói quen này, còn những con sử tử khác trên thảo nguyên đều rất nhạy cảm với thức ăn.
Đồng chí nhỏ báo săn lấy may mắn từ hai con sư tử, lúc này vô cùng phấn khích đi tìm lợn bướu lạc đàn.
Không lâu sau nó cũng thắng lợi tha về một con lợn bướu trở về, nó cũng không dám ở lại vùng lân cận lãnh thổ sư tử bởi vì nó sợ sư tử sẽ cướp thức ăn của nó.
Con báo hoa ở trên cây từ đằng xa đã nhìn thấy một màn này, nó không dám khinh thường mà làm bậy, nếu không thì nó cũng không ngại cướp lợn bướu của báo săn.
Hoặc có thể con báo hoa này đang cố thủ ở đây, vốn dĩ chính đánh lén đợi thời cơ, không ngờ lại bị hai con sư tử bỗng nhiên từ đâu xuất hiện phá hỏng kế hoạch.
Nó nhe nanh, xem ra nó phải tự mình đi săn rồi.
Vừa lúc Kiều Thất Tịch và Otis săn xong lợn bướu thì đàn trâu đi qua, bọn họ liếm miệng lại tiếp tục lên đường.
Trước khi trời tối phải tìm được một dòng sông tương đối sạch sẽ để uống nước.
Dòng nước nhẽ nhàng chảy, cây cỏ bên bờ vẫn là màu xanh lục, xem ra cho dù đến tháng mười một thì nơi này cũng sẽ không khô cạn.
Kiều Thất Tịch đứng trên bờ cúi đầu nhìn hình bóng của hai con sư tử to lớn với bộ lông mượt mà phản chiếu trên mặt nước, cậu cảm thấy rất hạnh phúc.
A, hạnh phúc đối với động vật thật sự rất đơn giản, chỉ cần có đồ ăn thức uống, có người bạn đời ở bên, như vậy là đủ rồi.
Nhưng thật ra những thứ tưởng chừng dễ dàng đạt được này đối với động vật hoang dã mà nói có thể phải dùng hết sức lực mới có.
Các nhiếp ảnh gia nhận thấy rằng hai con sư tử tách đàn này tự do như gió, bọn chúng không hề bó buộc phải ở một chỗ làm nhà mà đi đâu tính đến đó, dường như cố tình đi đến những vùng đồng cỏ có thể phong cảnh không hẳn tuyệt đẹp, nhưng chắc chắn đáng giá một lần trải nghiệm.
Hành động này thật là lãng mạn.
Những người chú ý đến cuộc sống “lang thang” của bọn chúng nhận thức được hành động này đều bộc lộ rất nhiều cảm nghĩ.
Có người cảm thấy đó là món quà mà sư tử trắng dành tặng cho Alexander, dù sao Alexander năm nay cũng đã hơn tám tuổi rồi và thời gian họ ở bên nhau chỉ là thoáng qua.
Vì sao cậu lại chọn ngao du cùng Otis?
Đó là vì một ngày nọ, Kiều Thất Tịch thức dậy trong vòng tay Otis bỗng nhiên cảm thấy sứ mệnh của mình đã được hoàn thành, bảo vệ vùng lãnh địa có lẽ là sứ mệnh của con sư tử đực khác chứ tuyệt đối không phải của Kiều Thất Tịch vì thế cậu ỉ ôi năn nỉ Otis cùng mình đi ngao du thiên hạ.
Không cần thiết, thật sự không cần thiết, cậu muốn đi đâu chẳng lẽ Otis còn có thể không đi theo sao?
Mặc kệ có được lang thang trên thảo nguyên hay không, thứ nhất là bọn họ thân thể khoẻ mạnh không sợ gặp nguy hiểm.
Tương truyền rằng kể từ khi bốn anh em lão Tát qua đời số lượng sư tử trên thảo nguyên đã gia tăng, ít xuất hiện hiện tượng sư tử đột nhiên tử vong hơn.
Thứ hai khi đi qua lãnh địa của đàn sư tử khác, có lẽ là do thái độ của bọn họ bình thản, không có ý công kích nên rất nhiều sư tử đực khác cũng không tấn công bọn họ.
Thậm chí thỉnh thoảng còn có sư tử bố đuổi theo tỏ ý tốt, biểu cảm giống như đang nói: Hai người anh em, đừng đi, nếu không thì ở lại ăn một bữa rồi đi?
Đối diện với con sư tử có ý tốt với mình Otis cũng không tức giận, hắn chỉ là lười để ý, bình thường sẽ không để vào mắt.
Nhưng mà gặp được con sư tử đực đối xử tốt với Kiều Thất Tịch, chắc chắn chẳng khác nào đâm đầu vào tổ ong, Otis phải ở lại đánh cho đối phương một trận.
Có đôi khi Otis sẽ đuổi theo tình địch mất hút, để lại Kiều Thất Tịch một mình nhàm chán, thật không có gì để nói.
Người bạn trai này có đáng tin cậy chút nào không vậy?
Nếu bây giờ một đám sư tử hung dữ tới thì cậu phải làm sao?
Hay là do Otis biết cậu sẽ trèo lên cây nên cũng không lo lắng…
Con sư tử đực màu vàng đẹp trai ngoan ngoãn đứng đợi một chỗ, thỉnh thoảng quả thật sẽ gặp được những con sư tử đực khác trên vùng lãnh địa nhưng chúng đều không hung dữ với Kiều Thất Tịch, cùng lắm là xua đuổi thông thường.
Bởi vì Kiều Thất Tịch không đi khiêu khích đàn sư tử, cậu chỉ đi ngang qua thôi.
Sư tử đực: Gàoooo, ngươi có đi hay không? Cho dù ngươi không đi, lát nữa ta vẫn sẽ hỏi lại.
Hoặc là cậu lại bị một con sư tử bảo vệ vùng lân cận đang gầm gừ ăn con mồi, nhìn chăm chú.
Ai thèm ăn chứ! Hừ, mắng cũng đáng yêu quá.
Kiều đẹp trai: Ai có thể nói sư tử không phải nhan cẩu* chứ?
*chỉ những người rất để ý tới vẻ bề ngoài của người khác
Thật đáng tiếc cậu đã có bạn trai rồi, cho dù cậu có thích chân của ngựa vằn thì cũng đừng hòng mê hoặc được một người có trách nhiệm với tình cảm như cậu.
Cậu nghĩ thầm: hết hi vọng đi, hết hi vọng đi, bạn trai của ta sẽ về sớm thôi, nhìn xem ngươi có bị bạn trai ta đánh chết không.
Nhan cẩu sư tử nháy mắt như muốn nói: Nhìn sư tử đẹp trai ăn cơm, thật ngon.
Sến quá, Kiều Thất Tịch không thể chịu nổi người anh em này.
Để tránh Otis trở về đại khai sát giới, Kiều Thất Tịch vội vàng lần theo mùi đi đến chỗ Otis, thuận tiện giải cứu con sư tử bị đánh tơi tả kia.
Đừng đánh nữa, chúng ta tiếp tục đi thôi.
Trên đường đi ngao du cùng Otis, Kiều Thất Tịch gặp rất nhiều động vật hoang dã, có một số loài mà trước đây trong lãnh thổ cậu chưa từng thấy, ví dụ như đà điểu, một loài động vật họ chim nhưng có khả năng chiến đấu phi thường.
Nếu hỏi có bao nhiêu động vật trên thảo nguyên đã từng bị đà điểu truy đuổi thì khẳng định có hơn một nửa số động vật nhỏ sẽ giơ tay, ngay cả báo săn cũng không ngoại lệ.
Báo săn: ta ư?
Tuy nhiên chúng không phải bị đà điểu đuổi theo một cách vô cớ, bình thường đều là bởi vì chúng thèm nhỏ dãi thịt người ta nên mới bị đuổi chạy khắp nơi như vậy.
Alexander dùng đôi mắt của mình ghi chép lại phong cảnh trên thảo nguyên.
Cậu còn gặp được động vật có nguy cơ tuyệt chủng là tê tê.
Nó đang ở ven đường mở ra những chiếc vảy trên người, toả ra mùi thu hút một lượng lớn mối tới trở thành thức ăn cho nó.
Hai con sư tử rất nhạy cảm với mùi, lúc đi ngang qua không khỏi hắt hơi một cái.
Con tê tê bị làm phiền, vội vàng thu mình thành một quả bóng chống lại nguy hiểm.
Bởi vì vảy của nó rất cứng rắn nên loài động vật bình thường muốn cắn xuyên qua vảy nó không hề dễ dàng.
Biết điều đó nên Otis có điên mới đi nếm thử.
Huống chi Kiều Thất Tịch ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm, con tê tê này dù thế nào cũng sẽ không bị bọn họ chạm vào.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được con vật kỳ lạ này, cực kỳ giống một quả bóng, Otis có lẽ đã nghĩ tới quả bóng cao su trôi trên mặt biển trước đây, hắn vẫn khẩy nó một cái, dường như muốn xem Kiều Thất Tịch có thích hay không.
Kiều Thất Tịch: Lăn hai vòng cho xem đi, coi như là thu phí bảo kê.
Hai con sư tử vô tư ở ven đường chơi với quả bóng tê tê một lúc mới thoả mãn rời đi.
Ở Châu Phi có rất nhiều loài động vật hoang dã quý hiếm như linh ngưu, hay linh dương sừng kiếm… Cậu cũng thấy cả những con vật thường xuất hiện vào mùa mưa như thỏ, ếch xanh.
Cảnh vật phương xa vào mùa mưa vừa tươi đẹp lại tráng lệ, đặc biệt ở ven hồ, đồng cỏ xanh biếc, dòng nước nhẹ nhàng trôi, từng dãy núi nhấp nhô tất cả đẹp như một bức tranh.
Có một chút phong vị của non sông Giang Nam!
Thật đẹp! Alexander thốt lên đầy kinh ngạc.
TV rất ít khi quay cảnh thảo nguyên vào mùa mưa, nhưng cảnh này cũng đã xuất hiện không ít trong các phim tài liệu về thế giới tự nhiên nên Kiều Thất Tịch rất có ấn tượng.
Không giống với vẻ kinh ngạc của Kiều Thất Tịch, có lẽ đối với Otis, hoàn cảnh xung quanh không có khái niệm đẹp hay không đẹp, mà chỉ có khái niệm thích hợp hay không thích hợp để sinh tồn, nhưng cũng không thể nói chuyến ngao du này hắn không có nhập tâm tận hưởng.
Có lẽ chỉ cần được ở bên cạnh gấu nhỏ cùng nhau ngắm bình minh hoàng hôn và sự thay đổi qua các mùa là niềm hạnh phúc lớn nhất với Otis rồi.
Khách quan mà nói, khoảng thời gian này hẳn là những phút giây hạnh phúc nhất đối với Otis!
Bởi vì người bạn đời còn trẻ lại cường tráng không cần Otis phải chăm sóc cẩn thận nữa giống như kiếp trước làm gấu.
Hai người có thể cùng nhau đi săn, cùng nhau leo dốc nhỏ, gặp nguy hiểm cũng có thể cùng nhau đuổi địch, là khoảng thời gian tốt nhất.
Đương nhiên cũng có vô số những rắc rối nhỏ.
Otis chỉ có hứng thú với những con mồi to lớn mà Kiều Thất Tịch lại muốn ăn ếch nhưng chúng rất khó bắt, hắn chỉ có thể đợi đến đêm canh giữ ở bên hồ bắt loài ộp ộp gì đó.
Kiều Thất Tịch: Không phải em muốn ăn ếch mà chỉ là cảm thấy lúc chúng phồng miệng trông như quả bóng cao su, nếu được nghịch thì sẽ rất thích.
Sau ba lần, Otis biết gấu nhỏ chỉ đem ếch ra làm đồ chơi nhưng hắn ngược lại cũng rất sẵn lòng thỉnh thoảng bắt một con về cho đối phương.
Điều đáng nói là ếch bị Kiều Thất Tịch đùa giỡn cuối cùng lại bị Otis ăn mất, điều này diễn giải một cách hoàn hảo nguyên tắc muỗi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt.
Kiều Thất Tịch: Ếch đáng yêu như vậy, tại sao anh phải ăn nó!
Có lẽ đối với Otis thì chỉ cần hắn bỏ sức ra bắt được thì tại sao lại không ăn?
Có thể đây là sự khác nhau giữa động vật hoang dã và không phải động vật hoang dã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...