Sự thật đã chứng minh, chiêu lăn lộn ngang ngược này lần nào cũng có hiệu quả đối với Otis.
Cho dù hắn thoạt nhìn rất tức giận nhưng chỉ cần Kiều Thất Tịch để lộ ra cái bụng, thôi phản kháng, hắn cũng không làm gì được cậu, nhiều lắm là không nặng không nhẹ lay cậu một cái để cảnh cáo.
Nhân tiện gầm lên một tiếng tỏ vẻ uy hiếp để nhắc nhở Kiều Thất Tịch, cũng là để cảnh cáo những con sư tử cái khác bớt trêu chọc con sư tử đực đã có chủ này.
Trong lãnh địa, những con sư tử cái đang nằm sấp xem trò vui.
Chúng cũng không mù mà đi trêu chọc hai con sư tử trong mắt chỉ có nhau này, bọn chúng có thể tự tìm được bạn đời cho mình.
Mà trong lòng Otis hiểu rõ tính khí nóng nảy của mình, nên hắn chỉ có thể phát tiết lên con mồi và những con linh cẩu hoang dã.
Hắn gầm đủ rồi thì giận dỗi xoay người đi ra ngoài tuần tra.
Kiều Thất Tịch bị bỏ lại, ngoan ngoãn chạy theo đuôi như một con chó con, rõ ràng là đã biết mình làm sai chuyện gì.
“Hu hu hu.” Em sai rồi, em sai rồi, thật sự sai rồi, moah moah.
Một con sư tử đáng yêu nặng sáu bảy trăm cân bên người cọ tới cọ lui, còn dùng một đôi móng vuốt rắn chắc ôm lấy cổ hắn, cho dù hắn có là sư tử trắng cường tráng đến mấy cũng không chống đỡ được mà ngã ra đất, sau đó dùng miệng ấn đối phương trên mặt đất lăn lộn.
Nhiếp ảnh gia: hai con mèo hoang trên thảo nguyên lại “đánh” nhau rồi.
Trong đàn sư tử, ngoại trừ mười con sư tử nhỏ chưa trưởng thành thích đuổi bắt chơi đùa nhất thì Alexander và sư tử trắng xem ra cũng rất thích vui đùa như vậy.
Nhưng những con sư tử đực trong khoảng thời gian từ năm tuổi đến mười tuổi, cũng là giai đoạn sung sức nhất, bọn chúng lúc này có hơi tự mãn một chút.
Tuy nhiên không phải con sư tử đực nào cũng được may mắn như vậy.
Bắt đầu từ hôm nay, Kiều Thất Tịch cũng không dám đem thức ăn để dành được cho sư tử cái đang mang thai nữa, cậu sợ Otis sẽ tức giận.
Không chỉ đem cậu giũa một trận, ngộ nhỡ những con sư tử cái mang thai này cũng bị liên luỵ, vậy thì không ổn.
Những con sư tử cái đều đang mang thai, chứng tỏ mùa khô cũng đến đúng lịch.
Những khó khăn ở trong đàn sư tử lớn dần bộc lộ vào mùa thức ăn đói kém.
Trừ những con sư tử cái trong đàn sắp sinh ra thì còn có mười con sư tử chưa trưởng thành chỉ có ăn.
Chúng càng lúc càng lớn đem đến gánh nặng rất lớn cho những con sư tử đực.
Hiển nhiên nếu so với thời điểm còn độc thân thì trọng trách của chúng bây giờ nặng nề hơn nhiều.
Mọi người không khỏi lo lắng cho hoạt động của đàn sư tử.
Nắng hè chói chang, mặt đất như được hâm nóng.
Một đám sư tử nằm sấp trên cỏ khô, há cả miệng thở mà cũng không mát mẻ hơn, ngay cả gió thổi đến cũng mang theo hơi nóng, hơn nữa ruồi muỗi đậu trên người như hình với bóng không đuổi đi được.
Không có mùa nào đáng ghét hơn mùa này.
Vào mùa mưa sư tử con rất hoạt bát, sôi nổi nhưng giờ khắc này lại ủ rũ, ngay cả bước đi cũng uể oải.
Thứ nhất là vì thời tiết nóng, thứ hai là vì bây giờ chúng cũng đã đói bụng rồi.
Nhưng trời nóng như thế này, những con sư tử trưởng thành có thể đi săn được không?
Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng có một con sư tử đực mặt mũi cân đối đứng lên, chậm rãi đi về phía trước, có vẻ muốn ra ngoài đi săn.
Tuy Kiều Thất Tịch biết rằng bây giờ không phải là thời điểm nên đi săn, đi săn trong thời tiết nóng nực như này cơ thể sẽ không chịu nổi.
Nhưng không có cách nào khác, nhiệt độ không khí chỉ cần mát lên một chút là con mồi sẽ tụ lại, núp vào một chỗ với nhau, rất khó công phá.
Thấy cậu rời đi, mấy con sư tử đực cũng từng bước một đi theo, trong đó đi tít đằng trước đương nhiên là Otis, con sư tử trắng đến từ Bắc Cực này càng không chịu được nhiệt độ cao của thảo nguyên.
Nhưng vì sự sinh tồn của đàn sư tử, bọn họ vẫn phải kiên quyết lên đường.
Mặt trời trải dài bóng phản chiếu ngược của chúng trên mặt đất, tổng cộng có bốn con sư tử đực, còn hai con ở lại lãnh đia để canh giữ.
Mà đi ra là Tử Điện và Đại Viên Tử, sức chiến đấu của chúng cũng không phải quá mạnh.
Bây giờ cũng không còn giống như lúc trước nữa, khi bố trí chiến đấu bọn họ sẽ ngày càng có xu hướng bảo vệ đàn sư tử hơn.
Cũng không phải nói thằng hai Thừa Phong và thằng tư Thanh Sương không mạnh, thật ra lúc liều mạng thì con nào cũng giống nhau.
Đi săn chỉ cần gặp được con mồi thích hợp, bốn con sư tử bọn chúng dư sức.
Đi ngang qua dòng nước chảy từ thượng nguồn về trên lãnh thổ nhà mình, bốn con sư tử dừng lại uống chút nước giải khát.
Kiều Thất Tịch uống nước đầu tiên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cái bụng đang “đánh trống” của bạn trai, hình như hắn lại gầy đi một chút rồi.
Đi dạo dưới bóng cây bên bờ nước, thấy có mấy con rùa cạn đang hóng mát, đàn sư tử nhìn chúng với ánh mắt tò mò, dường như đang suy xét xem ăn chúng có ngon không.
Chúng là thức ăn của cá sấu.
Thực tế lực cắn của cá sấu tương đối đáng sợ, có thể dễ dàng cắn vỡ lớp mai cứng của rùa cạn.
Dù lực cắn của sư tử cũng nằm trong bảng xếp hạng nhưng cũng không bằng báo Châu Mỹ và cá sấu.
Thừa Phong và Thanh Sương có lẽ đã đói bụng, cứ đi qua đi lại đánh hơi những con vật kỳ lạ bò sát mặt đất này.
Nhưng khi bọn nó đi tới thì những con rùa cạn đã sớm co hết tay chân và rụt đầu vào trong mai, mấy con sư tử không làm gì được chúng.
Kiều Thất Tịch và Otis thì không có hứng thú gì, bọn họ đã gặp qua quá nhiều loài rùa rồi, cũng biết loài rùa nào có thể ăn loài nào không thể ăn được.
Thông thường, nơi nào có sư tử thì hầu hết các con vật đều đánh hơi mà chạy, nhưng trên thảo nguyên có một số động vật không sợ sư tử, hoặc có thể nói là không sợ bất cứ thứ gì.
Đó là vị truyền kì trên thảo nguyên – đại ca lửng mật, những người thân thiết đều gọi hắn là anh đầu húi cua, vì lông trên đỉnh đầu và lưng của anh trai này đều là màu trắng, còn lại là màu đen, nhìn qua giống như cố tình tạo hình tóc vuốt ngược.
Mọi người đều nói rằng một con lửng mật chiến được ba con hổ, mười con lửng mật tạo ra một thời kỳ mới.
Những con lửng mật này đang điên cuồng tìm thức ăn thì đột nhiên đụng phải chân Kiều Thất Tịch, chúng không những không trách mình có mắt như mù mà còn tấn công vào nơi đã được cậu che chở.
Sư tử bị hại Kiều Thất Tịch: lúc ấy tôi đã ngây ngẩn cả người, nhưng vừa thấy anh tóc húi cua đã muốn phát hoả.
Bốn con sư tử đực nhìn những con lửng mật này ra oai, sau đó đi ngang qua chúng.
Vậy mà không có một con sư tử nào công kích con lửng mật này.
Thứ nhất là vì thịt của lửng mật quá ít, ăn cũng không ngon, thứ hai là để tiết kiệm sức lực, không bằng đi tìm con mồi lớn hơn.
Otis coi mật lửng như một con thỏ bình thường, không có tính uy hiếp tới Kiều Thất Tịch, thái độ của hắn chính là hai mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước.
Bây giờ hắn muốn đi săn ở nơi xa hơn một chút.
Gió nóng thổi phả tới mùi thịt thối, bốn con sư tử đực không hẹn mà cùng chạy tới.
Gấu Bắc Cực không ngại thịt thối, sư tử cũng không để bụng, nhưng lúc tới nơi, khi nhìn thấy thì chúng lại không muốn ăn con vật đã chết này chút nào.
Bởi vì đó là một con sử chết do bại trận.
Mấy con mèo lớn mờ mịt, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lựa chọn rời đi.
Bọn họ là những con sư tử có phẩm cách, cho dù đói bụng cũng sẽ không ăn thịt đồng loại.
Một số con sư tử trên thảo nguyên này có thể ăn sống những con sư tử khác, miễn là chúng có thể đánh thắng đối phương thì làm chuyện gì cũng được.
Cho nên dù là một con sư tử đực cường tráng thì cũng có thể bị thương bất cứ lúc nào.
Kiều Thất Tịch nhìn thi thể đồng loại, cảm thấy xúc động trong lòng nhưng cũng không quá nhiều thương cảm.
Cái nắng như thiêu như đốt làm mũi của những con mèo lớn này khô khốc, nhưng Otis vẫn dựa vào mũi của mình đánh hơi xác định phương hướng con mồi.
Kiều gấu nhỏ không thích ăn linh dương đầu bò lắm, nhưng mùa này đừng nói đến linh dương đầu bò, cho dù biết rõ linh dương đầu bò rất hôi thì Kiều gấu nhỏ cũng có thể ăn một cách ngon lành.
Linh dương đầu bò cũng khó săn, bốn con sư tử đực chia làm hai đội, Otis và Kiều Thất Tịch chia nhau đi đầu, bọn họ đều có kinh nghiệm đi săn phong phú.
Trong cái mùa sinh tử này, đừng chơi đùa để bọn nhỏ đơn thương độc mã, no bụng mới là chuyện quan trọng nhất.
Hai đội sư tử lần lượt phát động tấn công khiến cho đàn linh dương đầu bò rối loạn, hàng trăm con linh dương đầu bò xô đẩy nhau trong vũng bùn, điều này đe doạ rất lớn tới sự an toàn của đàn sư tử.
Nhưng đây là thức ăn cứu mạng, bọn họ tuyệt đối không thể buông tha cho con mồi sắp tới tay được, chỉ có thể cẩn thận và thật cẩn thận theo sát, quấy nhiễu chúng!
Kiều Thất Tịch vừa cắn linh dương đầu bò vừa nghĩ thầm, nếu lúc này lại có một con sư tử tới hỗ trợ thì bọn họ ngay lập tức có thể nhẹ nhàng giành chiến thắng, nhưng những con sư tử khác còn đang chờ bọn họ mang đồ ăn về, lấp đầy cái bụng rỗng, tiếp tục nhiệm vụ đi săn lớn khác.
Cho nên lần này khó khăn hơn, phải dựa vào chính mình.
Đúng lúc này, Kiều Thất Tịch thấy phía sau thằng tư có một con linh dương đầu bò đang lao thẳng tới, cặp sừng trên đầu nó rất sắc nhọn, cậu sợ tới mức trợn trừng mắt, giây tiếp theo cắn mạnh vào cửa ~ hậu môn của con linh dương đầu bò.
Linh dương đầu bò đau đớn lập tức chạy trốn, đưa bọn họ ra khỏi phạm vi va chạm của chúng.
Thằng tư gầm lên một tiếng giận dữ, dùng hết sức lực trên người lắc đầu cắn đứt cổ con linh dương đầu bò.
Lúc này nó cũng không chống đỡ nổi nữa, con linh dương đầu bò từ trên người hắn trượt xuống, cơ bắp trên người cuối cùng cũng có cơ hội được hạ nhiệt.
Đi săn dưới ánh nắng gay gắt khiến sức lực chiến đấu của bọn họ cũng giảm đi một nửa, bởi vậy phương pháp thích hợp nhất là đánh nhanh thắng nhanh, đánh lâu thì bọn họ sẽ bị thiêu chết mất.
Kiều Thất Tịch cũng từ trên người con linh dương đầu bò trượt xuống, thở hổn hển, nhưng vui mừng là con linh dương đầu bò cũng thất tha thất thểu, không có đủ sức lực để chạy trốn, cuối cùng ngã xuống không dậy nổi nữa.
Khi bọn họ ở bên này đi săn kết thúc, Otis và Thừa Phong cũng trấn áp được con mồi.
Con linh dương đầu bò dưới thân bọn họ đang cố đấu tranh những giây phút cuối cùng, không ngừng vùng vẫy, ý đồ dùng sừng sắc nhọn tấn công sư tử.
Bọn họ đang ở bên cạnh đàn linh dương đầu bò, thu hút nhiều sự va chạm nhất, Kiều Thất Tịch lập tức chạy tới che chắn để tránh những con linh dương đầu bò này tức giận lao tới dùng sừng húc lên, như vậy thì dù là một con sư tử cường tráng cũng có thể tàn phế.
Có Kiều Thất Tịch che chở, Otis và Thừa Phong lập tức cố sức đem con linh dương đầu bò tha đi, còn bên kia thằng tư nghỉ ngơi một lát rồi cũng một mình tha con linh dương đầu bò rời khỏi chiến trường.
Bốn con sư tử đực dừng lại dưới bóng cây, còn chưa kịp thở đã vội vã cắn xé da con mồi, ngoạm từng miếng thịt tươi sống.
Bọn chúng vốn thích sạch sẽ, nhưng bây giờ lại không cần sạch sẽ, lôi thôi cũng không kém so với những con sư tử đực khác.
Nhưng vì giờ đang là mùa khô nên tình trạng này có thể tha thứ, chờ mùa mưa đến bọn họ lại là những chàng trai xinh đẹp nhất trên thảo nguyên.
“Wow” Đồ ăn hôm nay ngon quá.
Kiều Thất Tịch chưa bao giờ cảm thấy linh dương đầu bò lại ăn ngon như vậy.
Quả nhiên kén chọn đều là do nuông chiều, một khi đã đói bụng thì ăn gì cũng thấy ngon.
Sau khi đã ăn lửng dạ, Kiều Thất Tịch không ăn tiếp nữa, những con sư tử khác cũng vậy, tuy rằng vẫn còn thèm thuồng nhưng chúng vẫn kiềm chế liếm liếm miệng, chuẩn bị tha con mồi trở về.
Tha con mồi đi xa như vậy cũng là một mối nguy hiểm.
Cũng may bọn họ đã được bổ sung thức ăn, cho dù lỡ đánh nhau thì cũng có đủ sức lực.
Bốn con sư tử đực bảo vệ thức ăn quay về lãnh địa, từng đôi mắt đều lộ vẻ hung ác, thoạt nhìn không dễ chọc.
Mặc dù những con động vật ăn thịt khác thèm nhỏ dãi thức ăn của họ nhưng cũng e sợ, do dự không dám tiến tới.
Sức uy hiếp của sư tử trắng với xung quanh không hề nhỏ, bởi vì hắn luôn tha xác của kẻ xâm lấn đi xung quanh khu vực tuần tra, càng tỏ rõ uy lực của bản thân đối với những động vật ăn thịt sinh sống trên địa bàn của hắn.
Nếu lần này chúng tiến lên cướp thức ăn của bọn họ, bảo đảm lần sau sư tử trắng sẽ dẫn đàn sư tử tới vây quét toàn gia tộc của chúng.
Một đường bình an vô sự trở về lãnh địa, những con sư tử khác cũng đã nghe tin mà đến.
Tử Điện và Đại Viên Tử tiếp nhận con mồi các anh em mang về, kéo tới dưới gốc đại thụ tiếp đón các thành viên tới ăn.
Thủ lĩnh Lena đầu tiên là quát những con sư tử chưa trưởng thành dừng ồn ào.
Mấy con sư tử cái mang thai và đám sư tử đực được ăn đầu tiên, cuối cùng mới đến phiên những con sư tử khác.
Khi bọn chúng đang ăn, bốn con sư tử đực từ bên ngoài trở về, nằm sấp dưới gốc cây thở dốc rồi lim dim ngủ gật.
Lúc sau nhiệt độ không khí giảm xuống một chút, chúng cũng tiến vào giấc ngủ sâu hơn.
Mà lúc này, một nhóm tám con sư tử khác, tất cả đều là con cái, chúng sắp xuất phát đi săn đêm và mang về bữa ăn thứ hai cho đàn sư tử.
Với đàn sư tử với số lượng lớn thì chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo đầy đủ thức ăn.
Khi những con sư tử cái ra ngoài đi săn, Tử Điện và Đại Viên Tử ở xung quanh tuần tra, bảo vệ đàn sư tử an toàn.
Bốn con sư tử đực đang ngủ, cho dù nghe được tiếng Tử Điện đánh nhau cùng những con sư tử khác, chỉ cần không phải trận chiến đặc biệt lớn thì bọn chúng cũng lười đứng lên hỗ trợ.
Dù sao nếu có đánh không lại thì Đại Viên Tử sẽ gào khóc phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Bốn con sư tử đực ngủ thẳng một mạch từ lúc hoàng hôn cho đến đêm khuya, lúc này những con sư tử cái mang thức ăn khuya về, gọi bọn họ dậy ăn.
Kiều Thất Tịch trở mình ngửa bụng, ngáy khò khò ngủ tiếp.
Aaaah, tư thế này cực kỳ thoải mái, nếu có người gãi gãi cổ cho mình thì tốt.
Otis sợ gấu nhỏ sẽ chết đói, vì thế liền đề nghị chúng tha đến một cái chân, ăn cùng gấu nhỏ.
Kiều Thất Tịch vừa mở mắt đã thấy, ồ, thì ra là chân ngựa vằn! Cậu lập tức trở mình đứng lên, liếm miệng nghĩ thầm, chẳng trách đi lâu như vậy, hoá ra là làm ăn lớn.
Không phải cậu nói, sức chiến đấu của những con sư tử cái trong đàn không hẳn là quá tốt, nhưng bàn về xa hoa cũng không thua kém gì những con sư tử đực.
Đương nhiên chỉ cần có thể lực sung túc, không có nỗi lo về sau, thì những con sư tử cái sẽ hợp tác lực lượng có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Sự hỗ trợ và bảo vệ của sư tử đực đã tạo không gian rất lớn cho sư tử cái phát triển, thực ra dường như chúng thoải mái hơn vào mùa khô.
Nhiếp ảnh gia nằm mơ cũng không nghĩ tới những con sư tử này biết thực hiện chế độ chia hai ca để đi săn, và sự sắp xếp rõ ràng trong việc phân bổ sức mạnh chiến đấu.
Bằng cách này những con sư tử đực có đủ thời gian để nghỉ ngơi và ăn uống, những con sư tử cái cũng vậy, bọn chúng hợp tác song phương cùng có lợi, chính thức thực hiện chiến lược sinh tồn một thêm một lớn hơn hai.
Dưới chế độ hai ca, đàn sư tử lớn này tiếp tục ổn định sinh sống.
Mùa khô còn chưa qua đi, thời điểm năm con sư tử cái trở dạ sắp tới.
Thông thường những con sư tử cái sắp sinh sẽ tránh sư tử đực, tính tình cũng trở nên cẩn thận hơn, hoặc nói là sắc mặt thay đổi không ngừng, phải đến khi sinh con mới thôi.
Đó là bản năng của sư tử mẹ, cũng là một trong những biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.
Nhờ không khí luôn luôn vui vẻ của đàn sư tử lớn này, mà những con sư tử cái mang thai chưa bao giờ phải chịu quá nhiều sợ hãi và bất an.
Chúng cũng không phải lo lắng mấy con sư tử đực tính tình ôn hoà này sẽ gây ra mối đe doạ gì tới mẹ con chúng, cũng không cần lo lắng đột nhiên có kẻ xâm lấn tới.
Quan hệ huyết thống lớn mạnh sẽ bảo vệ cho chúng.
Hai con sư tử cái đầu tiên tìm một chỗ khuất gần đó sinh con, ngay cạnh khu vực tuần tra để những con sư tử khác không tiện tới gần, cũng là để tránh máu tiết ra thu hút những kẻ săn mồi như linh cẩu.
Nếu có cơ hội ăn thịt sư tử con thì lũ linh cẩu và chó hoang cũng sẽ không từ chối.
Sư tử cái sinh con khiến Kiều Thất Tịch vui đến mức nhảy cẫng lên, quả thực còn vui hơn nhiều so với sư tử bố.
Cậu xung phong nhận việc canh gác, cả đêm không chớp mắt.
Không có Kiều Thất Tịch ngủ bên cạnh, Otis cũng không ngủ được, vì thế chỉ có thể đi theo gấu nhỏ tràn đầy năng lượng này cùng nhau lăn lộn.
Khi canh gác, hai người được ở bên nhau.
Kiều Thất Tịch ngồi xổm ngay ngắn, trên người đột nhiên sinh ra cảm giác trọng trách cao cả, không mệt một chút nào.
Otis thì lại dựa vào người cậu ngủ rất ngon lành.
Ngủ đi ngủ đi, người này hai đời gấu và sư tử đều là “gay” chưa được làm bố bao giờ, tự nhiên sẽ không cảm nhận được niềm vui sướng khi con của mình đến với thế gian.
Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng, chính mình đã được Otis ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn.
Kiều Thất Tịch dịu dàng nhìn mặt Otis, nói như vậy thì hắn cũng đã có trải nghiệm cảm giác có con rồi.
Cậu chính là con trai, bạn bè, bạn đời, ngẫm lại thì dường như Otis cũng không thiếu cái gì.
Trải qua một đêm vất vả, hai sư tử cái lần lượt sinh ra ba và bốn sư tử con.
Với thính giác vô cùng nhạy bén, Otis và Kiều Thất Tịch đã nghe thấy tiếng kêu của sư tử con.
Ngay cả chuyện không liên quan đến mình, Otis cũng vểnh lỗ tai nghe ngóng, tỏ vẻ đã biết.
Sư tử mẹ đẻ xong sẽ ăn luôn nhau thai, bổ sung thể lực, và liếm sạch sẽ vết máu sau sinh để khử mùi hôi.
Hai ngày sau chúng mới ra ngoài ăn, sau khi ăn xong lại quay về cho con bú.
Trong nửa tháng tiếp theo những con sư tử cái mang thai cũng lần lượt sinh con, có thể thấy rằng chúng đều là sinh lứa đầu tiên, số lượng ít hơn, đều là hai con.
Mười ba con sư tử con được thêm vào đàn một lúc làm cho đàn sư tử này đông chưa từng có, đương nhiên ở trong mắt con người thì sư tử nhỏ không đáng là bao, bởi vì chúng có thể lớn lên được hay không còn chưa chắc.
Nhìn thấy cái bụng đã nhỏ lại của sư tử cái, mọi người liền biết gia tộc Norman đời thứ năm đã ra đời, chỉ là không biết sinh nhiều hay ít, ai cũng rất mong chờ.
Trong một tháng sư tử mẹ đem sư tử con giấu đi, những con sư tử đực trong lãnh địa đi săn càng xa hơn, chiến đấu cũng khốc liệt hơn để săn được thêm nhiều thức ăn.
Nhờ sự hỗ trợ đắc lực của bọn họ mà gánh nặng của những con sư tử mẹ đang cho con bú được giảm bớt rất nhiều.
Một tháng sau, vào lúc sáng sớm, những con sư tử cái đem đàn con từ nơi ẩn náu trở về đàn, gặp mặt mọi người.
Kiều Thất Tịch đã mong chờ từ lâu, cậu trèo lên trên cây, rướn cổ đếm sư tử con.
Tốt lắm, tổng cộng có mười ba con, con nào con nấy đầu tròn xoe, rất khoẻ mạnh, hoạt bát.
Đương nhiên bọn chúng được nuôi dưỡng tốt như vậy, tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng chất lượng lại không thể chê.
Kiều Thất Tịch sẽ không nhìn khí phách và tướng mạo, cậu chỉ biết là những con sư tử con này có bộ lông xù trông rất đáng yêu! Á à aâ!
Những nhiếp ảnh gia hao hết tâm tư cố gắng quay video đám sư tử con trở về nhà, rất may cuối cùng nó rất rõ nét.
Thông qua các tài liệu video trước đó, bọn họ thậm chí có thể phân biệt rõ ràng đứa này là con của con nào.
Những con sư tử đực tự mình cũng có thể phân biệt rõ ràng, hai lứa phía trước là con của Đại Viên Tử và Thừa Phong.
Những sư tử mẹ đều dẫn đàn con đến tiếp xúc với cha của chúng.
Kiều Thất Tịch mắt tròn mắt dẹt, cậu vẫn luôn rất tò mò, ai là người lợi hại có vợ mang song thai cùng lúc?!
Bây giờ cuối cùng cũng tới thời điểm công bố đáp án.
Cậu hồi hộp quá! Kích thích quá!
Trước thời điểm công bố đáp án Kiều Thất Tịch vẫn mù quáng đoán là Đại Viên Tử, bởi vì thằng cả rất nhiệt tình, cho nên rốt cuộc có phải Đại Viên Tử hay không?
Không phải.
Tất cả sư tử mẹ mang song thai đều lướt qua đại Viên Tử, cuối cùng hai nhóm đi tới bên thằng tư, một nhóm đi tới bên thằng ba.
Alexander vô cùng ngạc nhiên:???
Cậu chỉ muốn hỏi một câu, các con dâu, có phải các con nhận sai chồng rồi không?!
Bốn anh em lần đầu tiên được tiếp xúc với con của mình, vốn dĩ tính tình bọn chúng không nóng nảy, chúng nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt dịu dàng, mà sư tử mẹ thì đến bên chồng của mình vô cùng thân mật, hình như đang chứng minh cho sư tử con đây là ba của nó, không cần sợ hãi.
Những con sư tử con lần đầu tiên gặp cha dường như có chút sợ sệt và ngại ngùng, đôi mắt ngây ngô lộ ra vẻ bất an, nhưng rất nhanh dưới sự dẫn dắt của mẹ chúng đã chấp nhận và cùng chơi đùa cùng sư tử bố.
Bình thường những con sư tử đực này trên chiến trường oai phong lẫm liệt, lại thô bạo ngang ngược, nhưng trước mặt máu mủ của mình bản tính nóng nảy cũng biến mất, dùng lực rất dịu dàng, nhẹ nhàng liếm sư tử con mới vừa đầy tháng.
Alexander chăm chú nhìn khung cảnh vui vẻ hoà thuận dưới mặt đất, trong lòng cũng dâng lên một nỗi chua xót, trái chanh này chua lắm chua lắm.
Aaa, mấy bé sư tử cũng đến cọ cọ với cậu đi mà.
Nhìn sư tử con vừa đầy tháng, rồi nhìn mười con sư tử nhỏ chưa trưởng thành dưới gốc cây, Alexander dời tầm mắt rất nhanh, cậu trèo lên cây chính là vì tránh số phận bị sư tử con chơi đùa.
Otis cùng đứng xem cảnh cha con nhận nhau, dường như cũng bị hình ảnh ấm áp này gợi nhớ lại kỷ niệm.
Hắn chậm rãi bước tới, không cần tốn quá nhiều sức đã giúp Kiều Thất Tịch đuổi đám sư tử con dưới gốc cây đi.
Kiều Thất Tịch lập tức xuống dưới, đến bên Otis làm nũng.
“Hu hu hu” Bốn anh em sư tử đều có vợ có con, có một đại gia đình hoà thuận vui vẻ, cậu cũng có Otis, cho dù trải qua nhiều gian khổ, bọn họ vẫn ở bên nhau một cách thần kỳ.
Tuy rằng cuộc sống đôi khi có khó khăn, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Đối mặt với vẻ làm nũng của gấu nhỏ, Otis nhẹ nhàng thu lại đầu lưỡi đầy gai, dịu dàng liếm láp khuôn mặt đáng yêu của Alexander giống như những người anh em của hắn đã liếm cho đứa con vừa đầy tháng tuổi của mình vậy.
Hắn yêu Alexander mà hắn đã nuôi nấng như chính con của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...