Phải đến khi Kiều Thất Tịch không còn nhìn con cái khác nữa, Otis mới thôi kéo lỗ tai và lông của cậu.
Hành động này của Otis làm cho Kiều Thất Tịch nảy sinh suy nghĩ có lẽ gấu Bắc Cực cũng biết ghen.
Để chứng thực cho suy đoán vớ vẩn trong lòng mình, Kiều Thất Tịch, à không, phải gọi là Kiều to gan, lúc gặp được con cái tiếp theo cậu lại híp mắt nhìn chằm chằm.
Kết quả đừng hỏi, cậu hối hận lắm.
Lỗ tai đau quá.
Như vậy cũng quá thái quá rồi, hoá ra gấu Bắc Cực thật sự sẽ ghen, hoặc chỉ có tên Otis này không giống gấu Bắc Cực bình thường khác nên mới có thể ghen.
Mặc kệ nói thế nào, về sau cậu cũng không dám nhìn con cái khác nữa.
Có một khoảng thời gian từ tháng năm đến tháng sáu, hai con gấu Bắc Cực này chỉ sống mơ mơ màng màng, cố gắng đi săn thức ăn cho người yêu trên mặt băng.
Bởi vì thời gian rất gấp gáp, ngay cả trước khi di chuyển về phía Nam, bọn họ cũng không mang được thịt trở về, đây là điều thứ nhất Kiều Thất Tịch nuối tiếc.
Điều thứ hai là cậu cũng không nhặt được gấu nhỏ nào.
Điều này làm cậu rất buồn bã không vui.
Định cư ở Bắc Cực nhiều năm như vậy mà cậu cũng không tìm được gấu nhỏ nào, cho dù là một chíp bông*.
Đêm khuya giấc mơ trở lại, Kiều Thất Tịch càng nghĩ càng tức giận, liền đạp Otis một cái.
*cách gọi thân thương với trẻ mới sinh
Tuy rằng không nhặt được gấu nhỏ không phải là lỗi của Otis nhưng ai bảo Otis nằm ngay bên cạnh cậu, lại còn ngủ đắc ý như vậy.
Otis bị đạp tỉnh ngủ, phát hiện Kiều Thất Tịch đạp mình.
Hắn duỗi cổ, thuận tiện liếm lên mặt cậu, giống như đang hỏi: “Em sao vậy?”
Đối diện với đôi mắt dịu dàng của Otis, Kiều Thất Tịch cảm thấy mình gây sự thật vô cớ.
Cậu thân thiết hôn Otis, không có gì không có gì, anh cứ tiếp tục ngủ đi.
Otis tưởng là gấu nhỏ buồn chán, cần mình cùng chơi đùa mới vui vẻ, vì thế mặc dù hắn hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố chống đỡ hai mí mắt nặng trĩu.
Chờ hắn tỉnh ngủ phải tiếp tục lên đường tìm kiếm thức ăn.
Hai tháng trước không vỗ béo được Alexander, mùa hè này không thể tiếp tục lười biếng được nữa rồi.
Ánh sáng mặt trời rất gay gắt, Kiều Thất Tịch đem Tiểu Hoàng đặt dưới bóng râm để tránh ánh nắng trực tiếp từ mặt trời.
Chỉ chớp mắt Tiểu Hoàng đã theo cậu rất nhiều năm, màu sắc cũng không còn tươi sáng, thậm chí không lâu nữa sẽ xuất hiện tình trạng lão hoá và rạn nứt.
Chuyện này làm cho cậu vô cùng buồn.
Không chỉ có Alexander lo lắng cho thùng vàng nhỏ, mà những người quan tâm đến người bầu bạn với chú gấu Bắc Cực này cũng đều cầu phúc, hy vọng thân thể nó khoẻ mạnh.
“Thật tốt.” Nhân viên nghiên cứu khoa học thông qua máy bay không người lái thấy rõ hai con gấu song song bước chậm bên bờ cát, ngươi đụng ta một cái, ta chạm ngươi một cái thì không khỏi lộ ra ý cười.
Đúng vậy, tình cảm bọn họ lúc đó rất tốt.
Từ nhiều năm trước tới nay, mỗi ngày vòng cực Bắc đều xảy ra những chuyện không vui, chỉ có câu chuyện tình yêu bền bỉ của Alexander và Otis mới xoa dịu cảm xúc cho mọi người.
Sau một thời gian dài quan sát, mọi người đã biết, Alexander thích làm nũng, có chút nghịch ngợm, không thích ăn thịt mỡ; Otis thì bình tĩnh thận trọng, muộn tao*, không chịu nổi khi Alexander trêu chọc.
*Chỉ người bên ngoài lạnh lùng bình tĩnh nhưng bên trong cuồng nhiệt
Bọn chúng rất thích hợp là một đôi.
Đi tới phía Nam bờ biển, Kiều Thất Tịch cũng không từ bỏ suy nghĩ nhặt được gấu nhỏ, cậu nằm mơ cũng nghĩ tới: gấu nhỏ mau tới đây đi, ba ba Kiều Thất Tịch và ba ba Otis yêu con.
Thật sự, nếu nhà bọn họ có gấu nhỏ thì nó chắc chắn nó sẽ là tiểu tổ tông thoải mái nhất toàn bộ vòng Bắc Cực này.
Giống như cậu trước đây vậy.
Có lẽ ý niệm của Kiều Thất Tịch quá mạnh mẽ, không lâu sau, trên đường cậu và Otis gặp một con… gấu chưa trưởng thành.
Xem ra nó vừa mới tách khỏi mẹ, cuộc sống một mình không được thuận buồm xuôi gió.
Đây không phải là điều tiếc nuối thứ hai của Kiều Thất Tịch sao? Không có gấu nhỏ thì gấu chưa trưởng thành cũng được vậy.
Cậu muốn hỏi nó sau khi rời khỏi mẹ có thêm hai người bố nữa có ngại không, bọn anh đi săn rất giỏi nè, có thể mang em theo đó.
Kết quả là nó thấy hai người bọn họ liền quay đầu chạy, rõ ràng rất sợ hãi.
“…..” Kiều Thất Tịch cảm thấy thất bại tăng lên gấp bội, chẳng lẽ trông cậu và Otis không giống gấu tốt sao?
Kiều Thất Tịch cũng không cho là như vậy, mỗi ngày cậu đều ra bờ biển soi ‘gương’, luôn cảm thấy mình rất là đáng yêu, nếu có vấn đề thì chắc chắn đến từ phía Otis.
Otis thở ra một hơi thật mạnh, doạ con gấu chưa trưởng thành kia sợ chạy đi xong lại bị cậu đạp cho một cái.
Hắn thờ ơ trừng mắt nhìn, không thấy đau cũng không thấy ngứa.
Bởi vì có Otis là kẻ xấu chuyên quấy rối không chịu hợp tác nên kế hoạch nhận con nuôi của Alexander vẫn phải gác lại.
Sau này Kiều Thất Tịch mới nhận ra rằng Otis không hề thích gấu con.
Còn vì sao trước đây hắn chịu nuôi dưỡng cậu thì chắc là do cậu mơ hồ chạm trúng điểm yếu của hắn.
Mà loại chuyện này cả đời cũng chỉ xảy ra một lần.
Nếu Otis đã không muốn nhận con nuôi thì với tư cách là bạn đời, Kiều Thất Tịch cũng phải đồng ý.
Dần dần, cậu cũng dập tắt những suy nghĩ không trong sạch muốn “sờ” gấu nhỏ.
Một gia đình hai gấu cũng tốt vậy, còn tiết kiệm được đồ ăn nữa.
Chất lượng của thùng vàng nhỏ rất tốt, sau ba bốn năm không bị nứt vỡ do biến chất, chỉ có duy nhất một lần bị Kiều Thất Tịch không cẩn thận quăng lên đá ngầm mới thủng một lỗ.
Kiều Thất Tịch đau lòng rất lâu.
Nhưng cậu không có biện pháp nào cả, sớm hay muộn cũng phải tạm biệt Tiểu Hoàng, không phải năm nay cũng sẽ là sang năm, dù sao vẫn là một năm nào đó.
Với việc Tiểu Hoàng bị vỡ, Otis có chút mờ mịt.
Mà Kiều Thất Tịch thì lại cảm thấy dễ hợp thì dễ tan.
Cậu ném Tiểu Hoàng trở về biển, để cho khoảng thời gian cuối cùng của nó được sống tự do cho đến khi được một chiếc thuyền vớt rác vớt lên.
Khi Tiểu Hoàng đang theo dòng nước trôi đi, Kiều Thất Tịch bỗng nghe một tiếng bùm.
Otis vậy mà nhảy xuống biển, bơi đuổi theo Tiểu Hoàng.
“…” Kiều Thất Tịch nhất thời tê rần, vội vã nhảy xuống biển bơi theo.
Không mất bao lâu, Otis đã tha được Tiểu Hoàng trở về.
Hắn nhìn Kiều Thất Tịch với khuôn mặt ướt át, dường như đang muốn tranh công với cậu.
Kiều Thất Tịch vốn muốn mắng hắn là đồ ngốc à, nhưng sau khi thấy như vậy, cậu không thể mắng ra miệng được.
Cậu cảm động còn chưa hết, tên ngốc Otis này, không biết làm như vậy sẽ làm cho gấu rất đa sầu đa cảm sao?
“Uhuhu..” Kiều Thất Tịch tiến lại gần Otis, muốn thuyết phục hắn, Tiểu Hoàng đã bị hỏng rồi, chúng ta không thể mang nó theo được nữa.
Để cho nó tự do đi.
Otis đương nhiên không hiểu tự do là cái gì, chia xa là cái gì, nhưng khi hắn nhìn thấy Kiều Thất Tịch trịnh trọng ôm Tiểu Hoàng ra bờ biển, đẩy nó đi.
Giờ khắc này Otis có lẽ đã hiểu được.
Hắn đi đến bên cạnh Kiều Thất Tịch, cùng Kiều Thất Tịch nhìn theo nhan sắc không còn tươi đẹp của Tiểu Hoàng đang xuôi theo dòng nước.
Tạm biệt Tiểu Hoàng nha.
Kiều Thất Tịch đứng lên vẫy vẫy tay, cậu mặc kệ mình có bị flycam quay lại không, cậu chỉ muốn làm những gì mình muốn làm.
Tiễn Tiểu Hoàng đã bị thủng đi xong liệu Kiều Thất Tịch có hối hận không?
Đương nhiên là có.
Sau chia xa, khi đang bắt nhím biển trên đá ngầm, Kiều Thất Tịch bỗng vỗ đùi.
Ôi, tuy rằng Tiểu Hoàng bị thủng nhưng nó vẫn có thể đựng nhím biển mà.
Mùi vị nhím biển rất ngon nhưng nó lại có rất nhiều gai.
Chỉ cần xử lý không cẩn thận một chút sẽ bị đâm vào chân.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái gai đã đâm trúng móng vuốt Alexander.
Đó là vị trí yếu ớt nhất của cậu.
Cậu đau đớn nhe răng trợn mắt, hu hu đứng lên.
Đồ ăn làm cho bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Kiều Thất Tịch cầm nhím biển trong tay ăn xong lại đi tìm Otis.
Cậu đưa móng vuốt bị thương tới trước mặt Otis: “Hu hu.”
Otis bắt đầu liếm lên móng vuốt của gấu nhỏ, nhưng liếm nửa ngày cũng không tìm được miệng vết thương ở đâu, chỉ nếm được hương vị nhím biển.
Hắn liếm liếm miệng, có chút bất đắc dĩ nhìn người bạn đời đang làm nũng.
Trạm nghiên cứu theo dõi phát hiện ngay rằng gia đình gấu Bắc Cực thiếu mất một thành viên, thùng vàng nhỏ mà Alexander vẫn yêu thích đã biến mất.
Bọn họ đoán có lẽ nó đã bị hỏng rồi.
Tuy rằng rất tiếc, nhưng chia xa là điều không thể tránh được.
Không có thùng vàng nhỏ, cuộc sống của Otis và Alexander vẫn giống như trước, chỉ là thiếu đi màu vàng quen thuộc khiến người ta cứ cảm thấy cứ thiếu thiếu một thứ gì đó.
Nếu nghĩ như thế thì Alexander mới ngày nào còn bé xíu chớp mắt một cái đã qua rất nhiều năm.
Hàng năm trạm nghiên cứu đều có nhân viên mới.
Nhân viên cũ đều sẽ bùi ngùi, hoài niệm kể cho họ nghe về Otis và Alexander, không có người nào là không biết Alexander trước đây đáng yêu như nào.
Vì vậy khi chiếc thùng vàng nhỏ không còn nữa cũng không sao, mọi người khi nhớ lại đều nhớ đến nó.
Một khoảng thời gian dài sau đó, trong trí nhớ của Otis vẫn có Tiểu Hoàng.
Thỉnh thoảng hắn nhìn bên cạnh Kiều Thất Tịch không thấy có thùng vàng thì sẽ đứng dậy đi xung quanh tìm.
Nhiều năm như vậy đã tạo thành thói quen, phải hơn nửa năm sau hắn mới sửa được.
Otis dường như tìm kiếm không ngừng.
Hắn sẽ chú ý đến những thứ gì nổi trên mặt biển, liên tục nhặt những quả bóng cao su, con vịt vàng nhỏ, chai nhựa… cho Kiều Thất Tịch.
Kiều Thất Tịch muốn giữ lại quả bóng cao su nhỏ vì nó rất thú vị.
Nhưng mà nó tròn nên không dễ cầm, quên đi quên đi.
Cậu chơi một chút, chơi chán rồi liền đá nó trở về biển.
Cũng không thích à?
Otis có vẻ rất thất vọng, trong lòng cho rằng có thể gấu nhỏ chỉ thích những vật giống Tiểu Hoàng.
Rất lâu sau, khoảng một năm, Otis cuối cùng cũng nhặt được một vật thay thế cho Tiểu Hoàng trên bãi biển, đó là một cái thùng nhỏ màu hồng.
Nhìn thứ Otis mới mang về.
Kiều Thất Tịch:…
Nhưng cậu vẫn nhận lấy, thật ra trong lòng cậu rất vui.
Nhỏ hơn cũng rất tốt, còn có thể đựng hai con sò chơi chơi.
Sò: cậu xác định tôi không phải đồ ăn?
Cuối cùng khi không có người quay chụp nữa Alexander mới ngậm thùng nhỏ nổi lên mặt nước.
Cái này nhỏ thật, vẫn là màu hồng nhạt, đáng yêu vô cùng.
Nhóm người hâm mộ vui mừng cho Alexander, đồng thời họ cũng cảm thấy tiếc nuối, ai đã nói rằng Alexander không cần cái thùng mới này, không phải nó đang ngậm sao?!
Sớm biết như vậy thì bọn họ sẽ tặng cho nó một cái.
Cái thùng mới làm Alexander rất vui trong một khoảng thời gian.
Nhưng thùng nhỏ hồng nhạt làm bằng nhựa hơi mỏng, không được rắn chắc như Tiểu Hoàng.
Nó thậm chí còn không thể chịu đựng được qua thời kỳ đóng băng mùa đông.
Nhưng dù thùng nhỏ của Alexander có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì cậu và Otis vẫn luôn ở bên nhau.
Trong nhà bọn họ, Otis là người đi săn chính.
Mãi cho đến năm Otis hai mươi tám tuổi, Kiều Thất Tịch cảm thấy Otis bắt đầu yếu đi rõ rệt, tuy rằng vấn đề không nghiêm trọng lắm.
Otis vẫn còn rất cường tráng hơn nhiều so với những con gấu Bắc Cực hai tám tuổi khác.
Nhưng Kiều Thất Tịch vẫn mặc kệ, cậu đi theo Otis đã hai mươi lăm năm, giờ đã đến lúc cậu cướp đoạt vị trí đứng đầu trong nhà rồi, sau ba năm tranh giành thì cuối cùng cũng cướp được?
Về sau mỗi lần ăn gì sẽ đều do cậu quyết định.
Hải cẩu đốm xung quanh: ăn đi ăn đi, còn không đến ăn ta đi?
Thông thường khi gấu Bắc Cực hai mươi tám tuổi đã được coi như lớn tuổi rồi.
Các cơ quan trong cơ thể đã dần suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể đối diện với cái chết.
Nhưng Otis vẫn còn khá mạnh khỏe, ngoại trừ việc nhường nhiều cơ hội đi săn cho Alexander hơn, còn lại mọi thứ đều bình thường.
Thậm chí vào mùa xuân còn mang theo Alexander đi leo núi tuyết.
Cơ thể tuy đã già yếu nhưng tâm hồn thì vẫn còn trẻ trung lãng mạn.
Kiều Thất Tịch: Đi núi tuyết cái rắm, rõ ràng nó chỉ là một sườn núi tuyết nhỏ.
Chỉ mất không đến hai giờ để lên xuống.
Già rồi sẽ phải thừa nhận mình già.
Otis rất muốn đi núi tuyết, có lẽ hắn cảm thấy mình còn đi được, nhưng lại bị Alexander ngăn cản.
Cậu chỉ cho hắn đi sườn núi tuyết nhỏ thôi.
Otis bất đắc dĩ, hắn có thể cảm thấy được Alexander thích đi sườn núi tuyết nhỏ, vậy thì đi thôi.
Thật ra cơ thể hắn còn tốt lắm.
Mấy năm nay Kiều Thất Tịch vẫn luôn ngầm bảo dưỡng cơ thể, đem lại tác dụng rất lớn.
Đương nhiên cũng bởi vì Otis đang ở trong điều kiện tốt, nếu đảm bảo đầy đủ thức ăn, cảm giác hắn còn có thể sống thêm rất nhiều năm.
Kiều Thất Tịch cũng chỉ nhỏ hơn có 3 tuổi so với Otis.
Khi mới lên làm chủ gia đình thì rất hưng phấn nhưng được nửa năm lại bắt đầu sợ hãi.
Cậu sợ mình không bảo vệ được Otis, khiến Otis lúc về già quá thê thảm, cho nên mỗi ngày cậu đều phá lệ cố gắng hết khả năng đi săn được càng nhiều thức ăn càng tốt.
Khi đó cậu mới thấy an tâm.
Sau mỗi lần Alexander đi săn thành công, Otis đều cẩn thận liếm mặt miệng đối phương, rửa sạch sẽ vết máu dính trên lông.
Hơn hai mươi năm qua đều như vậy
Alexander trở thành gấu chủ lực đi săn trong gia đình, các nhân viên nghiên cứu khoa học đương nhiên cũng chú ý tới hiện tượng này.
Bọn họ có lý do để phỏng đoán, Otis không thể tham gia đi săn nữa, chỉ có thể dựa vào Alexander tham gia chiến đấu hăng hái một mình.
Quả nhiên là anh nuôi tôi lớn, tôi nuôi anh lúc già.
Trước màn hình, bọn họ nhìn thấy Alexander to lớn đi trước Otis, quay đầu lại trấn an Otis, bảo đối phương dừng lại, sau đó tự mình đi săn báo biển.
Nhưng thật ra chính cậu cũng lớn tuổi rồi.
Những cảnh này khiến người ta không khỏi xót xa.
Năm này qua năm khác, nhân viên trạm nghiên cứu thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, có khi là từ chức, có khi là về hưu.
Nhưng bất luận thế nào, bọn họ đều nhớ rõ Otis và Alexander.
Cũng lo lắng bọn chúng lúc vượt qua tuổi già sẽ như thế nào.
Vài năm gần đây, một khu bảo tồn gấu Bắc Cực mới đã được thành lập, chủ yếu là thu nhận những chú gấu Bắc Cực tàn tật, và những con tuổi già không thể tự chăm sóc cho bản thân được.
Hiện nay đã có 10 con gấu Bắc Cực sống trong khu bảo tồn.
Thông qua liên hệ, bọn họ tỏ vẻ sẵn lòng tiếp nhận Otis và Alexander.
Khu bảo tồn này được thành lập bởi sự tài trợ của quỹ gấu Bắc Cực, hằng năm đều được đầu tư một số tiền lớn để duy trì.
Mà Otis và Alexander cống hiến không ít cho quỹ gấu Bắc Cực, rất nhiều người bởi vì thích bọn chúng mà mới chú ý tới quần thể gấu Bắc Cực này.
Do đó cũng quan tâm đến cả môi trường sinh thái của gấu Bắc Cực.
Kể từ mười năm trước, môi trường sống của gấu Bắc Cực đã dần chuyển biến tốt đẹp, ít nhất là về rác biển, ô nhiễm biển, và những kẻ săn trộm.
Đều được ngăn chặn hoàn toàn.
Kiều Thất Tịch cùng Otis đi dạo bên bờ biển, so sánh sự đối lập qua từng năm, bọn họ cũng có thể cảm nhận được môi trường sống xung quanh đang dần trở nên tốt hơn.
A, xem ra công cuộc bảo vệ môi trường của loài người làm được không tồi.
Mặc dù cuộc sống gian khổ nhưng nếu còn có thể sống thêm 30 năm nữa, bọn họ vẫn muốn ở lại vùng địa cực này.
Cùng ngắm nhìn thuỷ triều lên xuống, nhìn những đám mây cuộn vào nhau.
Vào chạng vạng tối mùa hè lười biếng, Kiều Thất Tịch ôm suy nghĩ nọ trong lòng, cùng Otis bị bắn thuốc mê.
Chờ bọn họ tỉnh lại lần nữa thì đã đến khu bảo tồn gấu Bắc Cực, có lẽ là trung tâm tĩnh dưỡng cho người già.
Hai con gấu Bắc Cực bị bắt từ hoang dã về, lúc tỉnh lại nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Kẻ săn trộm?
Bị fan chụp bao tải?
Cũng không phải, Kiều Thất Tịch liền thấy quần áo bảo hộ của con người rất nhanh sau đó, trước ngực bọn họ còn treo một tấm thẻ.
Cậu biết rồi, chắc là một tổ chức nào đó thôi, không cần lo lắng.
Vì sao lại gọi là khu bảo tồn gấu Bắc Cực?
Xây cho bọn họ dưỡng lão à?
Trong lòng Kiều Thất Tịch mừng như điên, khi vừa tới đây cậu đã rất hy vọng được trạm cứu trợ cho ăn uống.
Sau hơn 20 năm vất vả lang thang bên ngoài, cuối cùng cậu cũng được nghênh đón một cuộc sống hạnh phúc được nuôi dưỡng như heo rồi ư?
Kiều Thất Tịch phấn khích đạp Otis một cái, ánh mắt long lanh giống như đang nói: anh yêu à, lúc chúng ta về già hãy tin tưởng em.
Dù sao Otis cũng lớn tuổi hơn một chút, tác dụng gây mê trên người vẫn chưa hết hẳn, chờ đến lúc hắn khôi phục tinh thần cũng vừa vặn đến giờ ăn cơm.
Hàng ngày nhân viên công tác đều đưa lên nơi ăn cơm rất nhiều loại cá, thịt.
Một đám người già yếu mập mạp từ bốn phương tám hướng lục tục chạy trở về.
Có hơn mười hai mươi con.
Thần kinh Otis tức khắc căng thẳng, cho đến khi hắn ngửi một chút, phát hiện ra tất cả đều là những con già yếu mới thôi.
Không hề có lực uy hiếp đáng nói.
Kiều Thất Tịch phát hiện chuyện này cũng thật là…
Cậu bắt đầu đánh giá, tâm trạng hơi phức tạp, hoá ra đây là một trung tâm dưỡng lão thật.
Tuy rằng cậu và Otis đều đã già nhưng bọn họ trông vẫn còn rất cường tráng, so với những con gấu Bắc Cực ở nơi này thì rất lạc quẻ.
Khu bảo tồn này nghĩ gì vậy?
Đáng nhẽ bọn họ nên bị bắt sớm từ hai năm trước, ở đây cứ đúng giờ sẽ có khẩu phần cơm, không ngon sao?
Kiều Thất Tịch quay đầu cọ cọ Otis, đi ăn cơm nào anh yêu.
Hai con gấu Bắc Cực sống ngoài tự nhiên oai phong lẫm liệt, khí thế hào hùng lại kết bạn với nhau làm những con gấu Bắc Cực khác không dám đến gần.
Kiều Thất Tịch chớp mắt vài cái với Otis, sau đó cúi đầu ngậm một miếng thịt lớn lên, chậm rãi ăn cơm khô.
Thật ra trong lòng đã sớm nở hoa rồi.
Từ hôm nay trở đi, cậu và Otis sẽ là người đứng đầu của trung tâm tĩnh dưỡng người già này.
Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không bắt nạt người già yếu bên cạnh.
Nhóm gấu Bắc Cực lớn tuổi này đã không thích đánh nhau, lại không cần tranh giành đồ ăn, cũng không tranh nhau bạn tình thì có lý do gì để đánh nhau?
Thậm chí bọn họ còn kết bạn sinh hoạt chung, mỗi con gấu Bắc Cực đều có cho mình một người bạn tốt, ăn cơm xong thì sẽ chơi đùa.
Kiều Thất Tịch và Otis đương nhiên là đi cùng nhau, bọn họ gấp rút muốn thăm dò một chút, rốt cuộc là khu bảo tồn này rộng như thế nào.
Otis cũng vội vã, bây giờ hắn vẫn không quen xung quanh có nhiều mùi phức tạp.
Sau khi ăn no bụng, bọn họ bắt đầu xuất phát.
Hiện tại là đầu hè, nhiệt độ không khí không cao, thậm chí trên mặt đất vẫn còn một ít tuyết mỏng.
Bọn họ đi rất lâu, dần dần cũng không còn ngửi thấy mùi của những con gấu Bắc Cực khác.
Xem ra khu bảo tồn này cũng đủ rộng.
Đúng vậy, cực kỳ mênh mông.
Hiện tại có 20 con gấu Bắc Cực sống ở đây, bình thường chúng nó không có việc gì thì được phép đi dạo bên ngoài.
Tới giờ ăn cơm có thể về ăn cơm, cũng có thể không quay về.
Otis rất hài lòng với địa bàn mà mình vừa tìm được, đó là một căn nhà gỗ nhỏ được con người dựng lên.
Đương nhiên bên trong không có đồ ăn.
Nhưng dùng để ngủ vẫn rất tốt.
Kiều Thất Tịch nằm trên tấm ván gỗ cảm thán: đúng là trung tâm tĩnh dưỡng cho người già yếu có khác, các phương tiện giải trí vô cùng chân thật.
Bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ có một cái hồ lớn được hình thành tự nhiên, bên trong cũng có cá.
Đối với người già yếu bọn họ mà nói, so với việc đi săn khó khăn thì ăn cơm công cộng không ngon miệng hơn à?
Kiều Thất Tịch quyết định từ hôm nay trở đi, cậu không bao giờ… đi săn nữa, cậu tuyên bố nghỉ hưu.
Nhưng khi cậu nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài thấy xa xa có một lùm cây lại chép chép miệng, thỉnh thoảng lên núi lấy một chút mật ong vẫn được.
Nói tóm lại, cậu rất hài lòng với trung tâm tĩnh dưỡng người già này.
Otis có vẻ cũng rất hài lòng.
Lần di chuyển về phương Nam mùa hè này, Otis bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn.
Hắn cũng không thể khẳng định qua một hai năm nữa mình còn có thể quay về được nữa không.
Nếu hắn không bơi về được thì chuyến hành trình cũng chỉ còn lại mình Alexander.
Hắn cuối cùng cũng sẽ bị để lại.
Ở lại đại lục cằn cỗi chờ chết.
Vấn đề này Kiều Thất Tịch đã sớm nghĩ tới, cho dù Otis già yếu vẫn muốn bơi qua vùng biển kia cậu cũng sẽ không để Otis lại một mình.
Muốn chết thì phải chết cùng nhau, sống lâu thêm một năm hay hai năm thì cũng có khác gì?
Nếu không được ở cùng Otis, dù cậu còn sống cũng có ý nghĩa gì chứ?
Hiện tại cũng tốt lắm, bọn họ bị bắt ở lại, không cần phải lo lắng lúc tuổi già ở ngoài hoang dã sẽ gặp những xui xẻo gì.
Kiều Thất Tịch tính toán, với điều kiện sinh hoạt nhàn nhã như thế này, cậu và Otis còn có thể sống thêm nhiều năm nữa.
Cậu vừa tỉnh ngủ lại tiếp tục đi thăm dò nơi khác.
Không biết nơi này có sườn núi tuyết nhỏ nào có thể leo được không?
Hì hì, đợi đầu xuân sang, năm sau cậu và Otis sẽ leo.
Mặc dù cũng không làm cái gì cả, chỉ đơn thuần là hôn nhẹ cọ cọ nhau.
Cảm giác cũng rất tốt rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...