Đêm vùng cực đến là một tin tốt đối với một số sinh vật sống ở vùng địa cực bởi cơ hội đi săn của chúng sẽ nhiều hơn, nhưng nó lại là tin xấu đối với một số sinh vật khác cũng ở đây, bởi vì chúng chính là con mồi bị săn bắt.
Các loài động vật bay trên trời thuộc nhóm chim săn mồi có khả năng nhìn xuyên đêm như cú tuyết, đại bàng hoặc chim cắt Bắc Cực, đều có thể sống rất tốt khi đêm vùng cực đến.
Trái ngược với chúng là tuần lộc Bắc Cực, bởi vì khả năng quan sát vào ban đêm không tốt nên chúng rất dễ trở thành con mồi cho các loài động vật ăn thịt khác ở nơi này.
Nhưng dù là đêm tối hay ban ngày thì vẫn không gây ảnh hưởng quá lớn đến loài đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn như gấu Bắc Cực.
Chỉ ngoại số ít là gấu Bắc Cực thói xấu đầy mình như Alexander đang rất được mọi người quan tâm.
Bởi không ai có thể ngờ rằng nó lại sợ tối.
Một con gấu Bắc Cực sợ tối lại đang phải trải qua đêm vùng cực.
# đêm vùng cực bắt đầu sẽ không quay được Otis cùng với Alexander đáng yêu#
Trên diễn đàn “Người yêu thích vùng địa cực”, mọi người vừa vui mừng vì đêm vùng cực đã đến, vừa tiếc nuối vì không thể tiếp tục theo dõi dấu vết với hình ảnh đáng yêu của các con vật.
Không những là Otis và Alexander, mà còn cả các loài vật khác cũng vậy.
Nói về độ nổi tiếng thì Otis và Alexander đang là hai con vật đang được yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại.
Hai bọn họ đã thu hoạch được một lượng fans đầu tiên trên diễn đàn, mà tình cảm yêu mến luôn dễ dàng lan tỏa.
Những người yêu thích bọn họ rất hay chia sẻ câu chuyện và ảnh chụp về Otis và Alexander trên các diễn đàn khác, làm cho hai chú gấu Bắc Cực đáng yêu này lại có thêm nhiều fans hơn nữa.
Chỉ qua một mùa hè, Otis và Alexander đã sắp sửa trở thành đại diện cho gấu Bắc Cực.
Những người chú ý tới hoàn cảnh sống ở hai cực cũng vì chuyện hai chú gấu Bắc Cực này thu hút sự chú ý của thế giới mà vô cùng vui vẻ và xúc động.
Bọn họ đều hy vọng Otis và Alexander có thể càng thêm nổi tiếng.
Khiến cho mọi người chủ động đi tìm hiểu về gấu Bắc Cực cùng với hoàn cảnh sống ở hai cực.
Để mỗi ngày có thêm càng nhiều người nỗ lực làm thêm một việc nhỏ để cùng nhau bảo vệ môi trường vì những sinh vật nhỏ bé đáng yêu này.
Thật ra những người thích chia sẻ về Otis và Alexander cũng rất lo lắng.
Trời ạ, nếu cứ tiếp tục thế này, liệu ấn tượng của mọi người trên thế giới về gấu Bắc Cực có phải chỉ còn lại là trắng trẻo, mập mạp và sạch sẽ hay không?
Nhìn qua tinh thần và ngoại hình của Alexander có chỗ nào giống như đã chịu khổ cực, vất vả đâu?
Rõ ràng là nó trông còn béo hơn cả thú cưng nuôi trong nhà.
# bàn về khả năng Alexander giảm béo hút fans #
: Chuyện là tôi là giáo sư của một trường đại học thường xuyên chia sẻ các bài viết về Bắc Cực, mấy ngày gần đây tôi có chia sẻ câu chuyện về Otis và Alexander, thuận tiện đăng tải thêm bức ảnh về chúng, sau đó có người nhắn lại với tôi rằng hai chú gấu Bắc Cực này làm người đó cảm thấy cuộc sống ở Bắc Cực thật tốt, tôi……
: Tôi cũng vậy, tôi là người Na Uy, mỗi ngày đều sẽ có người nhắn lại trên trang cá nhân của tôi rằng hai chú gấu Bắc Cực này quá đẹp, còn hỏi rằng chúng nó có phải được quốc gia tôi nuôi hay không, còn khen nước chúng tôi thật giàu có.
: Nhưng Otis và Alexander lại là hai con gấu Bắc Cực sinh ở đảo Greenland!
: Tôi biết ngay là sẽ có hiểu lầm xảy ra mà, [ che mặt /][ che mặt /][ che mặt /] Alexander nhìn qua còn sống sung sướng hơn cả tôi, để nó trở thành đại sứ hình tượng quả thật sẽ làm người ta cảm thấy gấu Bắc Cực đang sống rất tốt, cũng không trách được người khác.
Bất cứ ai nhìn thấy một con động vật “nhỏ” lớn lên trắng trẻo mập mạp như vậy đều sẽ cho rằng nó sống rất tốt.
: Nhưng mà chúng ta lại không thể để những con gấu Bắc Cực đầy mặt bụi đất, lại còn gầy trơ cả xương làm đại diện được, cười khóc.
Có thể làm đại sứ chỉ có thể là Alexander đang được mọi người yêu thích, nhưng nếu để nó làm thì lại dễ làm người ta hiểu lầm rằng cuộc sống ở Bắc Cực đang rốt tốt đẹp, thật là bó tay.
Rốt cuộc đây là lỗi của ai đây?
: Là Otis sai, nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của nó, tôi chỉ mong các bà mẹ trên thế giới đều có thể chăm sóc cho con mình bằng một nửa của nó.
: Otis, ông bố bỉm sữa làm tất cả gấu cái Bắc Cực phải xấu hổ.
: Cho nên mọi người bàn bạc đến đâu rồi?
: Vẫn chẳng đến đâu cả, nếu Alexander giảm mất một, hai cân thịt, đêm nay Otis sẽ lập tức xông vào nhà giết người diệt khẩu.
: Muốn Alexander giảm cân, vậy thì phải bước qua thi thể của Otis.
: Thật ra, Otis cũng không hề muốn gấu con của nó nổi tiếng, cho dù đứng ở góc độ của người, tôi cũng thông cảm cho nó.
Không có người nào sẽ muốn nhìn thấy bảo bối mà mình quý trọng ngày ngày bị nhiều người chú ý đến như vậy.
Vậy nên vấn đề này ngoại trừ việc chứng minh Otis rất coi trọng gấu con thì hoàn toàn không còn lợi ích gì đáng nói.
Nhìn xem, ngay cả người ở trên diễn đàn đều biết Otis quản gấu con rất chặt.
Thậm chí để gấu con nghe lời, nó còn ngậm tiểu Hoàng, đem đồ chơi của gấu con giấu đi khi chúng không chịu ăn cơm đàng hoàng giống như mấy bà mẹ.
Mọi hành động của nó đều tràn đầy tình yêu.
Dù Kiều Thất Tịch là người trong cuộc nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái vì bị quản nghiêm, trái lại còn rất thích dính Otis vì bầu trời dạo gần đây quá tối.
Đương nhiên miễn là đối phương cũng không ghét bỏ là được!
Dừng chân ở vịnh mấy ngày, Kiều Thất Tịch đang cảm thấy mình vô dụng cũng đã quen với đêm vùng cực, hay nói cách khác là đã quen với bóng đêm trên vùng vịnh này, mà một khi đã quen thuộc thì sẽ không còn sợ hãi nữa.
Vừa hay cá ở trong nước cũng không ít, có cá hồi đốm, cá tầm hồ, cá tuyết sông, tất cả đều là thức ăn ưa thích của gấu Bắc Cực.
Nhờ có bóng đêm che giấu, những loài cá bình thường trốn ở dưới biển sâu cuối cùng cũng xuất hiện.
Tuy kĩ thuật đi săn cá voi của Kiều Thất Tịch không được tốt lắm nhưng kỹ năng bắt cá của cậu cũng không quá tệ, có thể tự nuôi sống chính mình.
Bầu trời đêm với những vì tinh tú lộng lẫy, đẹp đến nao lòng người, dù có chụp ở góc độ nào thì cũng tuyệt mĩ như một bức hoạ, cũng chứng minh rằng bầu trời vào đêm vùng cực không hề tối tăm, u ám.
Vốn Kiều Thất Tịch sợ hãi là bởi vì trên mặt biển luôn bị bao phủ bởi một mảnh sương mù dày đặc, mông lung quỷ dị không thể nhìn tới cuối, lại hòa với tiếng nước biển, tất cả cộng lại giống như cảnh tượng khi chụp phim kinh dị, vậy nên mới làm cậu sợ hãi.
Nhưng bây giờ khi đã quen thuộc rồi, cậu đã dám can đảm rời khỏi Otis, bơi tới chỗ xa hơn bắt cá.
Một con cá tầm hồ hương vị rất ngon đã bị gấu Bắc Cực con ngậm ở trong miệng.
Cậu vui vẻ trồi lên mặt nước, bơi tới chỗ đá ngầm gần đó nghỉ ngơi thuận tiện hưởng thụ lao động thành quả.
Đang nghiêng đầu ăn được một nửa thì ánh mắt nhạy bén của Kiều Thất Tịch phát hiện ra phía xa có một cái đầu gấu Bắc Cực đang bơi đến đây.
Lúc đầu cậu còn tưởng nhầm đó là Otis, vì thế còn phun ra một nửa con cá, định để dành đuôi cá lại cho Otis ăn.
Nhưng rất nhanh sau đó Kiều Thất Tịch đã nhận ra điều bất thường, Otis đáng lẽ ra phải ở vùng nước phía sau, không thể có chuyển hắn lại bơi đến đây từ phương hướng đó, cho nên con gấu Bắc Cực đằng kia không phải Otis.
“???”
Vì đã từng nghiên cứu qua binh pháp Tôn Tử, gấu con nhanh chóng ngậm lấy nửa con cá, xoay người chui vào trong nước biển, trở về tìm đại ca.
Chỉ cần cậu bơi đủ nhanh, nguy hiểm sẽ không đuổi kịp cậu.
Trên mặt biển đen như mực, mênh mông sương mù, Otis rầm một cái ngoi lên từ trong nước, trong miệng còn ngậm một con cá biển vẫn còn vỗ đuôi.
Nó đang định đi tìm gấu con lại đột nhiên bị một quả cầu thịt lăn vào trong lồng ngực, bị nó ôm chặt vào lòng.
Vừa cúi đầu đã thấy một cái thùng quen thuộc cùng một chú gấu con ướt nhẹp còn đang ngậm trong miệng nửa con cá, đúng là chú gấu mà nó đang đi tìm.
Otis nheo nheo mắt, còn chưa kịp cho gấu con ăn thì nó chợt nhận ra có kẻ xa lạ đang tiến đến xâm lấn.
Hiển nhiên là cũng có một con gấu Bắc Cực khác để ý tới khu vực dễ dàng bắt được cá này.
Thừa dịp đối phương còn chưa tiến đến gần, Otis liền ôm lấy gấu con bơi về phía bờ biển, nếu chỉ là một mình kiếm ăn, nó cũng không ngại chia sẻ vùng vịnh này với một con gấu Bắc Cực khác.
Hoặc là đánh một trận bắt buộc đối phương phải rời đi, nhưng bây giờ nó không chỉ có một mình.
Từ lúc bên cạnh có thêm một con gấu con, số lần Otis đánh nhau đã giảm bớt rất nhiều.
Chỉ trừ khi ở vào tình huống quá mức nguy cấp nó mới lộ ra răng nanh giải quyết vấn đề, còn nếu trong hoàn cảnh bình thường nó sẽ mang Kiều Thất Tịch rời đi ngay lập tức.
Bọn họ chuyển đến bên bờ của một khối đá ngầm khác, gió biển thổi vào làm mắt Alexander híp lại.
Với việc Otis vừa gặp xung đột đã nhanh chóng ôm mình chạy trốn, Kiều Thất Tịch giơ cả hai cái tay gấu nhỏ đồng ý.
Tất cả đều là động vật lâm nguy, chết một con thiếu một con, cần gì phải kêu đánh kêu giết, sống chung hài hòa mới có thể có càng nhiều cá ăn.
Nếu không thể sống ở chỗ hải vực này thì thì chuyển đến hải vực bên cạnh là được.
Kiều Thất Tịch ôm lấy đuôi cá, ngẩng đầu liếm đi bọt nước dính trên lông mi Otis.
Chỉ cần cùng Otis ở bên nhau, đi nơi nào với cậu đều được.
À, chút nữa thì quên.
Gấu Bắc Cực con ngượng ngùng đưa cho Otis nửa đuôi cá, tuy chỉ còn có một nửa, nhưng cũng rất khó bắt được đấy!
Nếu cậu không nhớ sớm thì ngay cả nửa cái đuôi cũng chả còn.
Nhưng mà sau khi Otis ăn xong nửa con cá cậu tặng cho, hắn lại đem con cá mà mình vừa mới bắt được cho cậu.
Kiều Thất Tịch cảm thấy bản thân mình thế nào cũng như đang kiếm lời.
Chờ gấu con ăn xong, Otis lại ôm lấy cậu nhảy vào trong nước biển, bơi về phía hải vực khác.
Nói cách khác, Kiều Thất Tịch phải rời khỏi nơi bản thân vừa mới quen thuộc để đi đến một nơi khác.
Nơi, ở, mới.
Ai biết nơi ở mới sẽ có gì đâu!
Khi cảnh vật xa lạ liên tục xuất hiện, cái chân béo của gấu con cũng bắt đầu run rẩy, trái tim bắt đầu đập liên hồi, ngay cả đôi mắt cũng không biết phải nhìn về phía nào.
Lỡ mà nhìn thấy thứ gì đáng sợ thì sợ lắm.
Sauk hi bơi ở trong nước một thời gian, bọn họ thuận lợi lên được bờ.
Ở trên bờ cát rung rung nước biển trên người, xem ra lộ trình kế tiếp của họ là ở trên đất bằng.
Đi đường vào ban đêm.
Kiều Thất Tịch không nói hai lời mà dính chặt lấy Otis.
Ban đêm mà Kiều Thất Tịch quen thuộc chính là nơi đèn đuốc sáng trưng có con người sinh sống, còn ban đêm ở nơi dã ngoại hoang vu kiểu này có lẽ vẫn phải một thời gian cậu mới thích ứng được.
Otis đem gấu con đang run rẩy bảo vệ bên người, sau đó ghé lại gần, mặt dán mặt mà ngửi ngửi, giống như đang kiểm tra xem đối phương có bị thương ở chỗ nào không.
Làm xong tất thảy nó mới bắt đầu chuyên tâm đi đường.
Mục tiêu của Otis rất rõ ràng, đó là nhanh chóng tìm được chỗ tiếp theo có thể lấy được đồ ăn, sau đó nỗ lực bảo đảm rằng thức ăn đầy đủ trước khi mùa đông tiến đến.
Vô vàn vì sao lấp lánh làm bạn với bọn họ trên đường đi.
Ngoại trừ tiếng động vật kêu cùng tiêng sóng biển ngẫu nhiên truyền đến, xung quanh đều rất tĩnh lặng.
Đây cũng được coi là một trải nghiệm tương đối mới lạ.
Tâm trạng của gấu con cũng dần trở nên thanh thản, theo từng bước chân tiến về phía trước, cậu dần có cảm giác bản thân đang dung nhập với trời đất này.
Dù đã tới Bắc Cực làm việc một thời gian, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về mảnh đất này, giống như nơi này chỉ là một điểm dừng trong cuộc đời cậu vậy.
Vào những lúc không phải làm việc cậu cũng sẽ đi khắp nơi tham quan cảnh đẹp, đúng vậy tham quan, tựa như mang theo đôi mắt của khách tới chơi để thưởng thức đồ vật của nhà người khác vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, vùng địa cực không chỉ là một điểm dừng, mà đã trở thành nhà của cậu.
Tuy rằng cái nhà này lúc về đêm có hơi đáng sợ.
“Ngao ~~~” Kiều Thất Tịch cảm thấy không khí quá tĩnh lặng.
Trên đường quá nhàm chán, cậu quyết định tán gẫu cùng Otis.
Hì hì, anh trai lạnh lùng, trầm mặc, kiệm lời có thể để ý tới cậu không?
“Rống……” Otis tất nhiên nguyện ý nghe cậu lải nhải, hắn cũng thấp giọng đáp lại một tiếng rất nhanh, âm điệu vẫn hồn hậu như cũ.
Nếu phải so sánh, Kiều Thất Tịch cảm thấy giọng nói của mình chính là giọng shota, quá ngọt mềm, còn Otis chắc chắn là giọng của tổng tài bá đạo, chỉ nghe thôi đã khiến cái chân béo của cậu mềm nhũn.
Đương nhiên không phải bởi vì cậu hiểu sai, mà là bởi vì cậu đi mệt.
“Ngao……” Gấu Bắc Cực con đánh một cái ngáp, phát ra tiếng kêu buồn ngủ, khóe mắt cũng thấm ra một chút ướt át.
Trong vòng mười phút, Otis đã tìm được một nơi nghỉ ngơi thích hợp.
Hắn dùng thân thể cao lớn của mình ngăn trở hướng gió thổi duy nhất, để gấu con nằm ở một chỗ hứng nửa gió, như vậy cậu sẽ ngủ ngon hơn một chút.
Còn về phía Tiểu Hoàng, nó đã bị đặt ở bên ngoài một cách lẻ loi.
Một cái đầu gấu con đột nhiên chui ra, đem cằm gác lên cánh tay Otis, vui vẻ ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Coi như là phúc lợi trước khi đi ngủ của cậu đi.
Chuyện xưa về các vì sao có rất nhiều, giá như có thể kể cho Otis nghe một chút thì nói tốt biết mấy.
Kiến thức của gấu Bắc Cực rất ít ỏi, thế giới của chúng ngoại trừ ăn chính là ngủ, Otis hẳn là chưa từng nghe qua nhiều chuyện cổ tích thú vị.
Tất nhiên là gấu Bắc Cực cũng không để bụng đến chuyện này, có lẽ chúng còn cảm thấy hứng thú với đồ ăn của con người hơn cả.
Lạp xưởng lớn, trái cây đóng hộp, bánh quy nhỏ, chẹp chẹp, nếu không sang năm lại tới nhà gỗ nhỏ lần nữa?
Nằm trong chốc lát, gấu con đã ngủ rồi.
Otis ngẩng đầu liếm láp khuôn mặt đang ngủ say của gấu con, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu trong lòng ngực cọ cọ, mới nhắm mắt lại.
Tuy rằng không có chuyện cổ tích thú vị, nhưng cuộc sống của hắn cũng không buồn tẻ.
Trừ lúc đi kiếm ăn, tìm kiếm địa điểm sinh tồn giống như bao con gấu Bắc Cực khác, hắn còn có một chú gấu Bắc Cực nghịch ngợm bầu bạn bên người.
Nếu nói trước kia ngủ một giấc dậy mặt trời vẫn chói chang trên cao thì bây giờ là một giấc ngủ dậy vẫn không thấy được mặt trời.
Cảm giác thật mới mẻ nha.
Dù có ngủ bao lâu đi chăng nữa nhưng vẫn cứ cảm thấy trời vẫn còn chưa sáng, còn có thể ngủ thêm một lát.
Gấu con ngái ngủ không muốn thức dậy nằm trong lòng Otis móc chân.
Chắc ai cũng không nhìn ra sau vẻ ngoài ngây ngô, nhàn nhã của cậu thật ra là một trận chiến.
“Lên đường chưa gấu con?”
A, không, cậu vẫn chưa muốn dậy.
Nhưng giọng nói kia lại nói: “Cậu sắp trở thành một con gấu trưởng thành, phải hiểu được thời gian là vàng.”
À, gấu con trở mình tiếp tục móc chân.
Thật là ngại quá, mấy câu danh ngôn kiểu này từ nhỏ cậu đã nghe nhiều, vậy nên bây giờ hoàn toàn miễn dịch.
“Nếu đại kế nuôi sống Otis một ngày chưa thành, cậu vẫn mãi chỉ là một con gấu yếu đuối rác rưởi thôi.”
Ơ kìa, thích body-samsung gấu không?!
Cái này thì không thể nhịn được nữa rồi, Kiều Thất Tịch tức giận, lập tức rời giường thành công.
“Ngao ngao ngao.”
Chuyện đầu tiên sau khi gấu con rời giường chính là mạnh mẽ tự động viên mình, rồi sẽ có một ngày cậu nuôi được Otis!
Cũng như thường ngày, gấu con vừa tỉnh thì Otis cũng sẽ đi theo tỉnh dậy, sau đó ôm gấu con vào trong lồng ngực liếm láp một trận đã.
Không thể không nói rằng, hành động này nhìn thế nào cũng thấy gay gay, nhưng Kiều Thất Tịch hy vọng mọi người không cần suy nghĩ quá nhiều, bởi đối với gấu Bắc Cực, việc này chỉ đơn giản là đánh răng, rửa mặt mà thôi.
Mọi người rời giường có ai không rửa mặt đánh răng không?
Tuy cách thức khác nhau, nhưng lý do thì tương tự.
Sau khi Kiều Thất Tịch bị bắt tiếp nhận một lần rửa mặt tràn đầy phong vị Bắc Cực, vì không muốn giúp Otis liếm chim nhỏ nên cậu chỉ đành liếm qua loa mặt Otis một chút cho xong nhiệm vụ.
Sau đó bọn họ phải bắt đầu xuất phát rồi.
Họ chậm rãi bước lên con đường phía trước, hai chú gấu Bắc Cực chịu đựng một nắng hai sương suốt một tuần mới tìm được nơi dừng chân mới.
Nơi đây hoang vu đến nỗi chỉ có cục đá cùng với một vài bụi cây thấp, Kiều Thất Tịch đoán: hẳn là sẽ không lại có con gấu Bắc Cực nào khác tới xem náo nhiệt.
Kiều Thất Tịch rất dễ nảy sinh sự quyến luyến với nơi sống, vậy nên cậu vô cùng hy vọng bọn họ có thể thuận lợi ở chỗ này tới khi đóng băng.
Otis nhìn trúng một động nham thạch ở nơi này, tuy rằng cũng không thể coi đó là động nham thạch được bởi đây chỉ là không gian được tạo bởi mấy khối đá lớn nằm sát với nhau.
Otis đang bận rộn dọn sạch hạt cát cùng những thứ khác ra ngoài.
Bởi vì không có dụng cụ, nên hắn chỉ có thể dùng tay gấu cùng với miệng.
Đây là nơi ở tạm thời sao?
Kiều Thất Tịch tò mò mà thò lại gần quan sát.
Bởi vì bên trong quá hẹp, dùng để ngủ thì được nhưng hiển nhiên là không đủ cho hai người họ hoạt động, Otis thấy vậy liền dịu dàng đẩy gấu con ra.
Giống như muốn nói: Em chơi ngoan đi, đừng quấy rầy anh làm việc.
Kiều Thất Tịch: “!”
Vì vẫn luôn cùng Otis sống cẩu thả quen rồi làm Kiều Thất Tịch suýt chút nữa đã quên gấu Bắc Cực cũng sẽ xây tổ.
Nhưng thường chỉ có gấu Bắc Cực cái mới có thể làm như vậy, bởi vì chúng phải cho con mình một chỗ ở yên ổn.
Còn gấu đực thì không cần phải như vậy.
Đối với người đàn ông độc thân như bọn họ thì ngủ ở chỗ nào cũng đều giống nhau.
Otis bỗng nhiên tích cực xây tổ như vậy chẳng lẽ là bị cậu kích thích ra bản năng làm mẹ?
Kiều Thất Tịch cúi đầu nhìn nhìn chính mình.
Cậu cũng không còn nhỏ nữa, gần đây thân thể cậu cũng bắt đầu nhổ giò, chiều cao đã tăng lên rất nhiều, phỏng chừng đến mùa đông là lại có thể cao thêm một chút nữa.
May mắn là nhờ sự chăm sóc của Otis mà cậu hấp thụ rất đầy đủ dinh dưỡng.
Vậy nên so sánh với những con gấu Bắc Cực bữa no bữa đói thì cậu lớn lên nhanh và khỏe mạnh hơn nhiều.
Nhưng dù sao có chỗ ở cũng làm Kiều Thất Tịch rất vui sướng, cậu lập tức cùng Otis trang trí nơi ở.
Giữa các tảng đá vẫn còn để lộ một ít khe hở, rất dễ bị gió biển mùa thu thổi vào trong nhà, Kiều Thất Tịch bèn ôm về một ít cục đá nhỏ lấp kín khe hở.
Otis cũng làm theo cậu khuân vác cục đá về xây nhà.
Hai giờ sau ngôi nhà bằng đá của họ đã hoàn thành.
Kiều Thất Tịch vui vẻ lăn lộn ở bên trong, từ một con gấu có tài sản riêng, giờ Kiều Thất Tịch lại thăng cấp thành một con gấu có nhà riêng.
Vui sướng xong rồi, cậu lại chạy ra ngoài nhìn Otis đang chăm chỉ bắt cá ngoài bờ biển, quả là một con gấu Bắc Cực giản dị, cần cù lao động.
Không biết trong tương lai con gấu cái may mắn nào sẽ có được hắn.
À không đúng, cậu quên mất rằng gấu Bắc Cực đực sẽ không chăm sóc con cái.
Hừm, Kiều Thất Tịch suy tư, hình như cậu cũng chẳng có cách nào dựa dẫm vào Otis mãi thế này được?
Gấu Bắc Cực đực là một đám đàn ông độc thân, tự do giống như cơn gió vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...