Tìm đồ ăn nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra khi ở trên địa cực bát ngát, quá trình tìm kiếm đồ ăn còn lâu mới được nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.
Kiều Thất Tịch cũng từng bị đói bụng rồi.
Ví dụ như bây giờ bọn họ đang tốn rất nhiều thời gian xuyên qua rừng cây lá kim để tiến về mảnh băng trên biển ở cuối đường.
Ở đây, bọn họ càng lúc càng gặp nhiều gấu Bắc Cực đang bận bịu tìm kiếm đồ ăn.
Mặt băng vốn không còn dày như trước, gấu Bắc Cực đứng lên đập một cái là có thể tạo ra một kẽ nứt trên mặt băng rồi bắt lấy con mồi ở phía bên dưới.
Nhưng cho dù là Otis cũng không thể tùy tiện bắt được.
Hắn đập vỡ một mảng băng, nhưng khi con mồi chạy đi hắn đuổi theo thì con mồi lại bơi vào trong biển sâu không có mặt băng bao trùm, nghênh ngang rời đi.
Kiều Thất Tịch duỗi cổ, cậu không thể khống chế được mặt băng trắng xóa, nước biển chảy xiết như thế này*.
*乔七夕伸长脑袋, 这种白茫茫的冰, 汹涌的海水, 他根本没有办法驾驭.
Otis ngơ ngác nhìn chằm chằm theo hướng con mồi rời đi, hơi thở dốc.
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại phương hướng rồi tiếp tục đi tìm kiếm con mồi.
Nước biển sắp bao phủ nơi này và giăng khắp nơi trên mặt băng rồi, vậy nên hai con gấu Bắc Cực đói bụng bèn nện tứ chi ẩm ướt “cộp cộp” tiến về phía trước.
Kiều Thất Tịch phát hiện bên trên một khối băng nổi ở rất xa đối diện có một cái bóng màu đen, đúng là báo biển.
Nhưng mà hơi xa.
Nếu dốc hết sức đi qua rồi đối phương lại chạy mất thì đúng là không còn gì để bù vốn.
Hiển nhiên Otis có chung suy nghĩ với cậu, dù hắn cũng dừng lại nhìn con báo biển ở đối diện nhưng cũng không làm gì tiếp.
Có lẽ con báo biển ở đối diện cũng đã phát hiện ra bọn họ, nhưng vì nguyên nhân khoảng cách mà hai bên chỉ có thể nhìn nhau cách không khí và chửi thầm ở trong lòng.
Báo biển: Nhóc con, dám tới thì sẽ cho bọn mày đi tay không một chuyến.
Gấu Bắc Cực: …
Nếu gấu Bắc Cực có thể ra tay thì chúng sẽ không chần chừ, phát hiện không thể ra tay được thì sẽ quay đầu đi, dù gì Bắc Cực không phải chỉ có mỗi một con báo biển này.
Đúng là như vậy.
Kiều Thất Tịch rất có lòng tự trọng nâng Tiểu Hoàng* lên đuổi theo bước chân ung dung của Otis, tiếp tục tìm kiếm con mồi khác ở trên mặt băng.
*Tiểu Hoàng là cái xô vàng KTT nhặt được nhé.
Đi một lát, cậu phát hiện dường như hai người bọn họ đã lấy con báo biển kia làm trung tâm mà đi thành một vòng tròn.
Vị trí bên báo biển tương đối dễ tiếp cận, không dễ kinh động đối phương.
Otis lặn vào trong nước, Kiều Thất Tịch ngoan ngoãn chờ ở bên bờ, không phát ra một chút tiếng động nào.
Trên mặt biển màu xanh đậm, một con gấu Bắc Cực lặng yên không một tiếng động bơi về phía bờ bên kia.
Con báo biển đang phơi nắng nọ cũng không phát hiện ra nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
Khi đi săn, gấu Bắc Cực rất tỉnh táo và gian xảo, Otis trốn ở sau đống tuyết trên bờ, sau đó nhô ra hơn nửa cơ thể.
Mặt biển không hề tĩnh lặng tạo cơ hội cho gấu Bắc Cực tranh thủ ẩn mình, hắn có đủ kiên nhẫn để hành động bất cứ lúc nào.
Gấu nhỏ ở đằng xa thậm chí còn không dám động đậy lỗ tai ở trong thời khắc mấu chốt này.
Hắn ngừng thở như một pho tượng gấu, nhìn tình hình chiến đấu ở đằng xa.
Có cơm ăn hay là bị đói bụng chính là vào lúc này.
Nếu có thể bắt được con báo biển có trọng lượng khả quan kia, Kiều Thất Tịch thề cậu sẽ ăn thêm hai cái chân mỡ của nó.
Đúng vậy, đây là một con báo biển đực, trọng lượng gần như là gấp đôi báo biển cái.
Một con gấu Bắc Cực muốn sống được một năm thì ít nhất phải ăn 40 con báo biển.
Nếu có thể bắt được nó trong khoảng thời gian ngắn trước khi sông băng tan, Otis và Kiều Thất Tịch sẽ an tâm hơn.
Dựa vào năng lượng báo biển mang lại, bọn họ sẽ không cần vất vả nhịn đến lúc mùa đông đến.
Lúc bắt giữ con mồi, Otis luôn luôn rất kiên nhẫn, hiện tại vẫn chưa có thời cơ thích hợp cho hắn, nhưng trong lúc đó lại xuất hiện một nốt nhạc đệm nhỏ, hắn ngửi thấy mùi của con gấu Bắc Cực khác.
Một vị khách không mời mà đến, trước khi nó tới, Otis đã sớm ngừng quan sát, tấn công con báo biển đang phơi nắng nọ.
Đối phương nghe thấy tiếng động thì lập tức quẫy đuôi một cái chui vào trong nước biển.
Otis theo sát, chui vào trong nước biển với nó.
Về mặt bơi lội đương nhiên là báo biển linh hoạt hơn, Otis chiến đấu ở dưới nước rất dễ bị mất cơ hội.
Nhưng hắn vẫn cắn con báo biển, theo cái đầu vung vẩy của hắn, lông trên toàn thân hắn cũng đung đưa trong nước.
Ở dưới nước có lực cản của nước làm trở ngại, ảnh hưởng đến gấu trắng phát huy sức mạnh ở dưới nước cho nên hắn liều mạng kéo con mồi lên bờ.
Lúc này tứ chi tráng kiện của hắn mang lại tác dụng rất lớn, chỉ cần báo biển bị cắn vào người thì sẽ rất khó bơi thoát khỏi hắn.
Bên bờ, Kiều Thất Tịch lo lắng chờ đợi.
Otis đã lặn xuống dưới nước, khó mà nhìn lén được tình hình dưới nước khiến cho cậu không yên lòng.
Bỗng nhiên, khách không mời mà đến Otis đã đoán được từ trước khoan thai đi tới.
Sự xuất hiện của nó quấy rầy gấu Bắc Cực nhỏ bên bờ, bởi vì vào lúc này khoảng cách giữa hai bọn chúng có lẽ còn chưa đến 50m.
Đây là một khoảng cách tương đối nguy hiểm.
Cho nên sau một thoáng cân nhắc ngắn ngủi, Kiều Thất Tịch chọn nhanh chân nhảy xuống biển bơi về phía Otis.
Otis đang đi săn “soạt” một tiếng trồi lên khỏi mặt nước, trong miệng còn đang ngậm con mồi chưa chết.
Gấu Bắc Cực to lớn ướt như chuột lột lên bờ rồi thì lập tức cắn chết con mồi!
Sau đó hắn kẹp nó xuống dưới nách, lúc này mới ngẩng đầu tìm kiếm gấu con ở xung quanh.
Nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc của cậu ở bên bờ, ngược lại lại nhìn thấy một con gấu Bắc Cực xa lạ.
Otis cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn nhanh chóng lướt ánh mắt qua thân đối phương, sau đó nhìn chằm chằm gấu Bắc Cực nhỏ đang bơi ở trong nước biển.
Thùng nhựa vàng trên Kiều Thất Tịch vô cùng bắt mắt trên mặt biển màu xanh thẫm, trông như một cảnh tượng đẹp đẽ.
Cậu thề mình chưa từng bơi nhanh như thế.
Mà sở dĩ cậu bởi nhanh như vậy không phải là bởi vì ở đằng trước có đồ ăn ăn, dù quả thật là cậu đang rất đói.
Sở dĩ cậu bơi nhanh như thế là bởi vì nếu không bơi nhanh một chút thì sẽ trở thành đồ ăn của con gấu Bắc Cực lạ lẫm kia.
Otis lắc lắc nước biển trên người, sau khi xác định chính Kiều Thất Tịch có thể tự bơi tới thì lại lần nữa nhìn con gấu Bắc Cực kia.
Lúc này khí chất của hắn hết sức bá đạo.
Như thể đang cách không trung nói với con gấu Bắc Cực xâm lấn kia rằng chỗ này đã có chủ rồi, mau rời xa chỗ này thì tao sẽ không cắn chết mày.
Những động vật có khứu giác nhạy cảm phân biệt địch ta thông qua mùi vị, đồng thời cũng có thể phân biệt được đối phương mạnh hay yếu thông qua mùi vị.
Con gấu Bắc Cực kia biết Otis rất trẻ trung cường tráng nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mùi máu tươi lại hấp dẫn con gấu lạ đói đến mức bụng kêu vang thèm nhỏ dãi.
Nó không đi, có lẽ nó đang chờ đợi bữa ăn ngon còn thừa của đối phương.
Nhưng nó cũng không nghĩ xem con báo biển đực này đủ cho một nhà Otis ăn được tận mấy bữa.
Vào mùa thiếu thốn đồ ăn này, Otis không thể chỉ ăn một bữa đã vứt con báo biển này đi.
Tục ngữ nói “trông núi chạy chết ngựa” là dùng để hình dung tình trạng kiệt sức hiện tại của Kiều Thất Tịch.
*nhìn thì rất gần nhưng thật ra lại rất xa.
Thấy Otis bơi nhẹ nhàng như vậy nên cậu tưởng mình cũng bơi được.
Kết quả là cậu không bơi nổi.
Cũng không phải là không tiếp tục kiên trì được, mà chỉ là cậu mệt rồi.
Kiều Thất Tịch không hề áp lực chút nào giơ hai tay lên buông thùng nhỏ trên đầu ra, đế úp xuống.
Thùng rỗng chính là một thần khí tự nổi tự nhiên, cậu dùng để đỡ cằm mình.
Mặc dù chuyện này không có ý nghĩa gì với trọng lượng của một con gấu như cậu, nhưng ít nhất có thể giảm bớt được một ít sức nặng.
Dù sao thì cũng tốt hơn đội trên đầu mà không làm gì.
Otis trông thấy gấu con khốn khổ như thế thì hẳn là sốt ruột muốn chết.
Hận không thể nhảy xuống nước cõng gấu con qua.
Nếu để cho Kiều Thất Tịch nói thì hai người bọn họ là một gấu làm việc chậm rãi, một gấu làm việc hùng hùng hổ hổ, có thể hòa bình ở chung đơn giản là nhờ ngôn ngữ bất đồng.
Nếu không Otis sẽ dạy dỗ cậu mỗi ngày làm cho cả nhà không yên ổn nổi.
Bên này, Otis kiên nhẫn chờ đợi một lúc.
Gấu Bắc Cực nhỏ khốn khổ và thùng nhựa của cậu chậm rãi đi tới bên bờ.
Trước tiên Kiều Thất Tịch ném thùng lên trước, sau đó giơ chân bò lên bờ.
Trước khi xuống biển, cậu là một con gấu nhỏ trắng nõn đẹp trai, sau khi xuống biển, cậu là một cục khăn lau màu trắng biết thở hồng hộc, nhìn khốn khổ cực kỳ.
Kiều Thất Tịch mệt mỏi nằm lên trên mặt băng nghỉ ngơi.
Otis lo lắng nên tới ngửi mũi của cậu.
Tay gấu siêu to tát một cái là choáng luôn con báo biển ở trên người gấu nhỏ lại vô cùng nhẹ nhàng.
Kiều Thất Tịch nằm trên tảng băng nổi không nhịn được mà phát ra tiếng rì rầm thỏa mãn.
Cậu biết không phải Otis đang xoa bóp cho mình, dù sao gấu Bắc Cực chính thống làm sao biết xoa bóp.
Thấy cậu mệt mỏi như thế nên mới giúp cậu khỏe lên gì gì đó… Haiz, được rồi, cơ bắp ê ẩm sau khi bơi lội được ấn đến ấn lui quả thật rất thoải mái.
Về phần ý định thật sự của Otis thì chắc là xem cậu chết chưa?
Để đối phương không lo lắng, Kiều Thất Tịch đứng dậy rồi vẫy nước “soạt soạt”.
Thật ra cũng không quá mệt.
Chỉ là bản tính trốn tránh của loài người.
Trước khi tới đây, bọn họ đã đói bụng khá lâu, cơ thể rất cần được hấp thu đồ ăn.
Otis chờ đến khi gấu nhỏ bình an vô sự thì cả hai cùng ăn.
Giống như trước đây, gấu Bắc Cực cỡ lớn này luôn luôn để gấu nhỏ ăn trước, còn mình thì ăn sau.
Như vậy thì hắn có thể cảnh giác hoàn cảnh chung quanh để tránh xảy ra tình huống đặc biệt.
Huống chi bờ bên kia còn có một con gấu Bắc Cực mưu đồ bất chính đang đói, lúc nào cũng có thể sẽ bơi tới cướp thức ăn.
Kiều Thất Tịch ăn như hổ đói, no rồi thì dừng lại, đến phiên cậu chờ Otis ăn cơm.
Gấu nhỏ không đứng đắn đã không còn nghịch ngợm gây sự như xưa mà trở nên nghiêm túc.
Bởi vì cậu khá lo thịt báo biển còn lại sẽ dẫn tới nhiều gấu Bắc Cực đến tranh giành.
Nhưng may là vị trí của bọn họ giống như là một cái đảo giữa hồ, dễ thủ khó công, là một vùng giao tranh cho binh gia.
Cho dù có mười con gấu Bắc Cực vây công bọn họ thì vẫn có thể ném con mồi ra để mười con gấu đó đấu với nhau, còn cậu và Otis thì thừa cơ chuồn mất.
Gấu Bắc Cực trên mảnh đất tuyết trời băng này hẳn có nằm mơ cũng không ngờ rằng khi sinh thời mình lại gặp được một con gấu Bắc Cực đã từng đọc và nghiên cứu binh pháp Tôn Tử.
Kiều Thất Tịch: Chỉ là xem qua thôi, xem qua thôi.
Otis ăn rất nhanh mà ăn cũng rất nhiều vì hắn quả thật rất đói bụng, hắn có thể ăn một hơi 100 kg đồ ăn.
Đây chính là gấu Bắc Cực ở trạng thái đỉnh cao.
Huống hồ, Otis còn xa mới được tính là ở trạng thái đỉnh cao, khả năng phát triển của hắn vẫn còn rất nhiều.
Ăn no rồi, gấu trắng lớn liếm liếm vết máu trên miệng và móng vuốt.
Móng vuốt của gấu Bắc Cực rất cứng nhưng cũng có thể bị tổn thương, nếu bị thương thì phải kịp thời xử lý.
Mỗi khi Otis đi săn xong, Kiều Thất Tịch sẽ xem xét tình trạng răng, khoang miệng của hắn, móng vuốt vân vân.
Trước kia từng có một tình huống như thế này.
Tay gấu Bắc Cực bị đâm xuyên ngang qua mà mãi không lấy ra, bởi vậy toàn bộ tay gấu đều bị sưng và chảy mủ, không tài nào khỏi hẳn được.
Là một con gấu có nhiều tật xấu, Kiều Thất Tịch có thể tùy ý kiểm tra móng vuốt của Otis vì Otis đã quen bị cậu chơi đùa.
Dù đối phương không hiểu tại sao gấu nhỏ lại thích giày vò tay gấu của mình nhưng vẫn kiên nhẫn chiều theo cậu.
Nhưng Otis không thích bị kiểm tra khoang miệng, mỗi khi Kiều Thất Tịch định dùng móng vuốt mở miệng hắn ra, hắn không gừ Kiều Thất Tịch nhưng cũng sẽ né tránh.
Ví dụ như hiện tại, gấu nhỏ ăn no rồi không có chuyện gì làm tinh lực tràn đầy, cảm thấy vô cùng hứng thú với móng vuốt và miệng của hắn.
Làm cho Otis rất muốn tránh.
Tiếc là diện tích của tảng băng nổi này có hạn, hắn không thể trốn đi.
Thật ra mà nói, răng và móng vuốt quan trọng đối với cả đời của gấu Bắc Cực như vậy, không chỉ mỗi lần đi săn xong phải kiểm tra mà thật ra đánh răng mỗi ngày cũng sẽ tốt hơn.
Nếu như có thể, Kiều Thất Tịch hi vọng Otis có thể sống lâu một chút, cho dù hắn già rồi không đi săn được nữa nhưng vẫn còn người bạn trẻ hơn mấy tuổi là cậu đây.
Cậu sẽ cố gắng đi săn nuôi Otis, cho nên phải bảo vệ răng thật tốt.
Ngoài trời không có bàn chải đánh răng sẵn nhưng dùng lông trên tay gấu cọ cọ cũng có thể làm sạch được.
Nước biển là nước súc miệng thiên nhiên, còn có tác dụng sát trùng.
Chỉ cần dành vài phút mỗi ngày là đã có thể bảo vệ cho răng khỏe mạnh, tránh đến tình cảnh túng quẫn già rồi không cắn nổi thịt nữa.
Trước mắt, là một con gấu có lý tưởng, Kiều Thất Tịch luôn kiên trì đánh răng mỗi ngày.
Xong rồi thì sẽ tiện thể cọ mông trên mặt tuyết, cũng không thể thiếu lăn lộn trên mặt tuyết mỗi ngày.
Dưới sự quấy rối không ngừng của gấu nhỏ tràn đầy tinh lực, Otis dứt khoát nằm nghiêng trên mặt băng, ngẩng đầu lên vùi vào trong bụng mình.
Kiều Thất Tịch bó tay hết cách với hắn, chỉ có thể chờ cơ hội lần sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...