Sau khi tiếp xúc với gấu nhỏ, Otis lại cúi đầu xuống và tiếp tục ăn.
Dáng vẻ gọn gàng và không chút phí sức của hắn khi ăn khiến người khác cảm thấy tràn đầy an toàn.
Tính ra thì kể từ lúc đi săn đến lúc xử lý con mồi, bọn họ đã ở đây đợi mấy giờ đồng hồ rồi.
Bỗng từ xa xa một con gấu Bắc Cực cũng đang kiếm ăn chạy vụt tới.
Trước đó đã từng nói qua, bọn họ sẽ ráng sức né tránh những con gấu trắng khác trên đường.
Nhưng bây giờ nó lại về phía cả hai, mà bảo Otis vứt đồ ăn xuống trong khi chưa ăn no là một điều không thể nào xảy ra.
Mùa hè tới kéo theo sự tan chảy của sông băng, gấu Bắc Cực buộc phải rút lui về đất liền và nhao nhao tụ tập tại bờ biển.
Chúng tập trung ở các nơi có thể xuất hiện con mồi và lang thang tìm kiếm thức ăn cả ngày.
Đây là nơi thích hợp để bắt cá voi beluga, và không có gì ngạc nhiên khi địa điểm này lại thu hút mấy con gấu Bắc Cực khác tới vậy.
Rồi có một con gấu trắng đực ló đầu ra ngó dáo dác.
Nó đánh giá một lớn một nhỏ đang ăn tại bờ biển kia, tự nhiên nảy lên ý định không muốn chăm chỉ nữa.
Nhưng khổ người của và tính khí không dễ chọc của Otis cũng khiến nó phải dè chừng.
Không thì mình lại cố gắng tiếp đi, như vậy oke hơn nhỉ.
Kiều Thất Tịch cảm thấy tò mò bèn thử quan sát xem con gấu kia như thế nào.
Lúc thấy nó, cậu trợn trừng hai con mắt, trông nó giống như một cậu bé biếng ăn vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con gấu Bắc Cực khác.
Ấn tượng trước mắt chính là nó không hề to cao như Otis, lông cũng không trắng bằng Otis luôn.
Đường cong cơ thể thì khỏi phải bàn, Otis vẫn đẹp trai dễ thương hơn nhiều.
Otis bỗng phát ra một âm thanh đặc biệt.
Thực ra cái này hắn học từ Kiều Thất Tịch, bởi vì gấu nhỏ luôn kêu mấy tiếng kỳ lạ khi giao tiếp với hắn.
Vì thế, nhờ năng lực học tập mạnh mẽ của mình mà thỉnh thoảng Otis sẽ dùng âm điệu quen thuộc của gấu nhỏ để thúc giục đối phương ăn cơm.
Kiều Thất Tịch thấy Otis không thèm ngó ngàng gì đến con gấu kia chút nào, cậu cũng mất hứng tò mò và quay mặt lại.
May mắn thay, con gấu Bắc Cực kia rất thức thời.
Hình như nó quyết định tự mình kiếm ăn rồi sau đó nhảy xuống nước và bắt cá voi trắng.
Dưới góc độ một con gấu Bắc Cực, Kiều Thất Tịch hy vọng đối phương có thể thành công săn được con mồi.
Không lâu sau, Otis bèn dẫn Kiều Thất Tịch rời đi.
Nhưng trước hết, Kiều Thất Tịch phải rửa sạch cái thùng nhỏ để đội nó lên đầu.
So với các đại dương khác thì rác biển ở Bắc Băng Dương tương đối ít, nhưng đối với một Kiều Thất Tịch hay đi lang thang bên bờ biển thì việc nhìn thấy chúng cũng không hiếm lạ gì.
Không này nọ lọ chai thì cũng là bikini… Ặc, thậm chí có lần nào Otis trở về còn tặng cậu một quả bóng nhỏ đầy màu sắc.
Có lẽ Otis nghĩ rằng cậu sẽ thích mấy món này.
Mặc dù Kiều Thất Tịch đã qua cái tuổi chơi bi nhưng khi nhận được món quà như này cậu vẫn rất bất ngờ.
Không thể ngờ Otis sinh ra và lớn lên ở tự nhiên lại biết nhặt đồ chơi về cho cậu.
Kiều Thất Tịch tin rằng thói quen này chỉ có ở những chú gấu Bắc Cực được nuôi nấng trong vườn thú.
Suy cho cùng, gấu Bắc Cực hoang dã không có khái niệm về đồ chơi.
Bởi vì cố gắng sinh tồn đã chiếm cứ phần lớn sức lực của chúng.
Mà dĩ nhiên rồi, đối với những sinh vật không có chỗ ở cố định và phải di chuyển mỗi ngày như bọn họ mà nói, mang theo đồ chơi là một điều gì đó viển vông.
Kiều Thất Tịch không còn cách nào khác ngoài việc ném quả banh xuống nước.
Bằng cách này, những con thuyền có thể vớt sạch tất cả rác thải trôi nổi giữa đại dương.
Ăn no xong, Otis dẫn Kiều Thất Tịch đi dọc bờ biển về phía bắc.
Ở đây thời tiết nóng chậm hơn một chút nên băng vẫn chưa hoàn toàn tan hết.
Mảng tuyết lớn bao phủ toàn bộ mặt đất trông chẳng khác gì mùa đông, chỉ không có tuyết rơi mà thôi.
Gấu mẹ vừa mới sinh sản đầu mùa xuân lần đầu tiên dắt hai con gấu nhỏ hai tháng tuổi ra ngoài kiếm ăn.
Gấu trắng nhỏ lúc này trông giống như một chú chó sữa nhỏ vừa hoạt bát vừa dễ thương.
Chúng nó vui chơi nô đùa ầm ĩ bên cạnh gấu mẹ rồi nhào tới cắn xé lẫn nhau, sau đó sẽ thỉnh thoảng dừng lại nhìn quanh bốn phía.
Cho nên có thể nói rằng cảnh giác và nhạy bén chính là bản năng trời sinh của gấu Bắc Cực.
Từ nhỏ đã thế.
Mà gấu cái cũng phát hiện ra mùi của một con gấu đực lạ lẫm.
Điều này khiến nó vô cùng cảnh giác và lo lắng không yên.
Cho đến khi nó nhìn thấy một con gấu đực trưởng thành dắt theo một con gấu nhỏ rõ ràng chưa đủ lớn.
Một lớn một nhỏ gần đó đi ngang qua như hai mẹ con, khiến ánh mắt gấu cái bối rối không hiểu ra làm sao.
Đây là cái gì vậy nè?
Không lẽ khứu giác xuất hiện bug hả ta…
Khi một con gấu mẹ xách theo gấu con gặp một con gấu cái khác, thường thì hiếm khi nào xảy ra xung đột.
Đối với bọn chúng, không gì quan trọng hơn sự an toàn của bản thân và đàn con.
Gấu cái phát hiện đối phương cũng mang con mình theo… lòng cảnh giác của nó đột nhiên giảm xuống một nửa.
Ở bên này, Kiều Thất Tịch cũng nhìn thấy gấu mẹ mang con.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy một con gấu Bắc Cực cái, quả nhiên dáng người nhỏ nhắn và xinh xắn hơn gấu đực một tí.
Khuôn mặt đẹp đẽ mi thanh mục tú*, không hề thô ráp như gấu đực.
*Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp.
Không đúng, Kiều Thất Tịch đột ngột giật mình, gõ!
Mình bị gì vậy nè?
Do làm gấu Bắc Cực quá lâu ư?
Tại sao giờ nhìn gấu cái lại cảm thấy nó mi thanh mục tú chứ.
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Kiều Thất Tịch đã va phải vào hai chú gấu Bắc Cực nhỏ xinh xắn.
Bao cưng, bao đáng yêu.
Nếu bảo cho cậu 90 điểm về độ trắng tinh thì hai bé này phải được 100 điểm.
Lông trên người chúng trắng bóc, quả nhiên không khác gì màu tuyết trắng.
Ừm, song Kiều Thất Tịch tin rằng khi hai bé gấu con này cùng mẹ trải qua mua hè, may mắn thì chỉ bị bụi đất bám đầy, còn nếu mà xui xẻo thì…
Cơ hội sống sót là rất nhỏ.
Trong lòng thở dài một hơi, Kiều Thất Tịch bèn lắc lắc đầu, tự nhiên nghĩ tới mấy cái đó làm gì không biết?
Giờ cậu lại nghĩ, nếu mình qua đó cưỡng ép giựt một bé, liệu có bị gấu mama dí chết không nhỉ?
Chắc chắn rồi.
Cho dù cậu vẫn là con nít…
“Wu wu wu…” Kiều Thất Tịch đuổi theo Otis không ngừng phát ra âm thanh kỳ lạ, làm Otis không hiểu ra sao.
Suy cho cùng, mấy con gấu nhỏ khác không lắm tật xấu như vậy.
Có lẽ Otis nghĩ rằng Kiều Thất Tịch sợ con gấu cái gần đó nên đã để cậu đi đằng trước, còn hắn ở đằng sau vừa đi vừa cất lên âm thanh trầm thấp đầy vỗ về.
Đối với một con gấu Bắc Cực đực to lớn, việc đè dây thanh quản để tạo ra thanh âm trầm được cho là dịu dàng và cưng chiều.
Kiều Thất Tịch cà cà Otis, trong đầu thì suy nghĩ vu vơ, nếu hắn biết cậu có ý định chạy qua chỗ gấu cái giựt một con gấu con, liệu hắn có cho cậu một trận rồi đuổi cậu khỏi nhà không nhỉ?
Không thể nào vì mấy thứ quá phức tạp đi ngược lại bản năng rồi.
Otis nhất định không biết sự thật nhưng hắn chắc chắn sẽ an ủi gấu nhỏ cảm xúc thất thường.
Kiều Thất Tịch ngôn ngữ không thông không cách nào biểu đạt rằng chẳng qua cậu không sờ gấu nhỏ được nên mới cảm thấy khó chịu.
Song cảm xúc này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chung quy số lượng gấu Bắc Cực vốn ít ỏi, thiếu một là một, đâu ai tự dưng đặt bản thân mình vào chỗ nguy hiểm.
Lớp tuyết dày và rừng thông xanh lá quanh năm hiếm thấy khiến Kiều Thất Tịch vô cùng thích thú.
Nó giống như một cây thông Noel vào mùa đông, nếu trên đó treo thêm vài ngôi sao và những món quà thì càng giống hơn nữa.
Từng cây từng cây tô điểm giữa nền tuyết.
Đây chính là một quang cảnh lãng mạn và tuyệt đẹp đối với con người, còn đối với động vật thì nó là một khu bảo tồn thiên nhiên.
Chẳng trách lại có gấu cái mang con đào hang ở đây.
E là bắt đầu từ đầu xuân năm nay, gấu cái đã đào xong hang động để sinh đẻ.
Khi mùa hè tới, những con gấu nhỏ lớn lên khỏe mạnh và hoạt bát, gấu cái lần đầu tiên dẫn đàn con lộ mặt với thế giới ngoài kia.
Otis thích tuyết, cho nên khi bọn họ vừa lấp đầy cái bụng xong bèn tìm một chỗ xa gấu cái ngả lưng trên nền tuyết.
Có vẻ như hắn tính nghỉ trưa.
Đối với Kiều Thất Tịch mà nói, thời tiết mát mẻ khó khiến cho cảm thấy cậu mệt mỏi.
Cậu đặt Tiểu Hoàng xuống và một mình đi bộ loanh quanh, nhưng cậu không dám đi xa lắm.
Bởi vì trong rừng có chó sói.
Dù cho cân nặng cậu đến bảy con sói hợp lại cũng không làm được gì hắn, song cậu vẫn hơi sợ sợ.
Nghe nói dưới những thân cây bị tuyết bao phủ có giấu đặc sản miền núi, Kiều Thất Tịch rảnh rỗi sinh nông nỗi đứng dưới tán cây ưỡn mông to, sau đó lấy móng vuốt gạt hết tuyết đọng đi nhưng không có thu hoạch gì.
Ngược lại cậu lại làm bẩn móng vuốt rồi.
Kiều Thất Tịch vệ sinh móng của mình xong bèn chạy về chỗ Otis.
Đột nhiên cậu tăng tốc độ và bổ nhào về phía Otis từ xa xa.
Ủa rồi sao, cậu chỉ hy vọng Otis đang ngủ trưa sẽ cùng cậu 857 (nhảy disco) thôi, xí nhầm, là luyện tập kỹ năng săn mồi.
*857: theo baidu, 857 là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ đoạn điệp khúc trong bài nhạc disco của một DJ nào đó, giờ nó thành một từ tương đương với ‘nhảy disco’.
Mí mắt Otis chưa hề nhấc lên, hắn dứt khoát duỗi tay ôm con gấu nhỏ vào trong lòng mình và dùng cái đầu hơi nặng nhấn cậu xuống.
Lúc này toàn thân trên dưới đều viết: Nhóc thúi mau đi ngủ, còn ồn ào nữa ông đây quất chết cậu.
Kiều Thất Tịch không muốn ngủ lắm, đành đổ thừa cho lồng ngực Otis quá ấm áp khác hẳn nhiệt độ ở bên ngoài.
Sự thoải mái và ấm áp này khiến cậu không tài nào cưỡng lại được.
Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Kiều Thất Tịch chợt nảy lên một câu hỏi, bình thường Otis sợ nóng như vậy, nếu hắn ôm cậu chẳng phải càng nực hơn hả?
Vậy tại sao còn ôm cậu ngủ làm gì?
Hầy, đúng là con người thì không hiểu nổi trái tim loài gấu.
Ế khoan đã, cái này có được gọi là đồng sàng dị mộng không?
Kiều Thất Tịch chưa kịp nghĩ rõ ràng đã lăn đùng ra ngủ mất.
Quả nhiên ở bãi phi lao trên mặt tuyết xuất hiện một con sói.
Lại chả thế, đằng xa lúc nào cũng truyền đến một hai tiếng sói hú.
Đó là sói Bắc Cực, một loài động vật chịu rét giỏi vô cùng.
Sau khi chịu đựng bóng tối trong vòng nửa năm, một số loài động vật có vú có thể sống ở vùng đất hoang vắng này thường xuyên ra ngoài kiếm ăn.
Bọn chúng không giống gấu Bắc Cực, được trời ban cho khả năng lên núi xuống biển, đồng thời không có kẻ thủ tự nhiên đe dọa mạng sống.
Sói Bắc Cực chỉ có thể sinh hoạt trên đất liền nên điều kiện sinh tồn càng thêm gian khổ.
Xét cho cùng chúng không khỏe cũng không nhanh.
Kiều Thất Tịch hơi trằn trọc giữa vài tiếng sói hú.
Nghe thì có vẻ như gần đó đang xảy ra xung đột.
Cậu muốn thò đầu ra xem nhưng lại bị Otis bao bọc kín mít.
Hình như hắn muốn an ủi và ru cậu vào giấc ngủ lần nữa.
Tuy nhiên nơi Kiều Thất Tịch đang ngủ ồn ào không chịu được.
Hiếm lắm mới có dịp nhìn thấy sói đánh nhau nên cậu muốn đi hóng hớt.
Một con gấu nhỏ nhưng trọng lượng không giống gấu con chút nào cứ nằm trong ngực ủi đến ủi đi, lộn xộn đến mức Otis không thể ngủ đàng hoàng được.
Hắn mở ra một con mắt – kỹ năng độc nhất vô nhị của gấu Bắc Cực – để đoán xem Kiều Thất Tịch đang nghĩ gì.
Điên rồi hả?
Đây là ý thức mà Otis mới có gần đây.
Nhờ gặp được Kiều Thất Tịch, một con gấu toàn chơi bài dị, nó đã kích thích hắn hình thành thói quen nhìn mặt đoán ý.
Thỉnh thoảng Otis sẽ đoán trúng suy nghĩ của Kiều Thất Tịch, nhưng có muốn chiều theo ý cậu hay không thì còn tùy thuộc vào tâm tình của hắn.
Cho nên không phải lúc nào hắn cũng nghe theo cậu.
Giống như bây giờ, đàn sói đang săn mồi trong rừng và phát ra âm thanh cắt đứt giấc mơ đẹp của gấu.
Những con gấu nhỏ thông thường khác sẽ trốn đi nhưng Otis lại nhặt được một con gấu vô cùng hứng thú với đàn sói.
Giống như việc đối phương thích ăn hàu sống có hương vị kỳ lạ.
Kiều Thất Tịch:??
Không phải, không giống!
Otis cắn vào gáy con gấu nhỏ, kéo cậu trở về và đi theo hướng ngược lại.
Kiều Thất Tịch: Tiểu Hoàng của tui…
Cậu chạy tới ngậm tiểu Hoàng vào mồm, Otis vội vàng đuổi theo cậu.
Tự nhiên giấc ngủ trưa bị gián đoạn, Otis còn chưa ngủ đủ cả người phủ đầy áp suất thấp.
Quan trọng là hắn không thích ăn thịt sói, bởi vì thịt sói dở tệ, thịt thì ít mà công bắt thì mệt.
Còn về hương vị, đúng vậy, hắn từng nếm thử rồi.
Một gấu có thù tất báo như Otis kiểu gì cũng sẽ qua đó quật ngã mấy con sói Bắc Cực dám nhao nhao trong rừng.
Chuẩn bị đi hóng hớt hả?
Kiều Thất Tịch lẽo đẽo theo sau Otis, vừa háo hức vừa chờ mong.
Sau đó cậu mới biết được Otis không hề có ý định dẫn cậu đi xem trò vui, thực ra hắn dẫn cậu đi săn mới đúng.
Đồ đáng ghét, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.
Cuộc sống của gấu Bắc Cực không phải kiếm ăn thì cũng là đang trên đường kiếm ăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...