Ngày hôm sau, Dì Dương sau một buổi đi chợ thì đã mang về cho cô hai món đồ nhỏ, là quà của Hồ Nhất Thiên.
"Cái cây sen đá này to và đẹp quá, còn con búp bê này hình như là được móc thủ công cả đấy!" Dì Dương để cả hai vào trong lòng Lục Cẩn Y, cảm thán nói.
Tình cảm đặc biệt này của Hồ Nhất Thiên dành cho Lục Cẩn Y đúng là hiếm thật đấy!
Giá mà...
"Là cây sen đá may mắn đó.
Anh ấy nói nó may mắn nên muốn tặng nó cho tôi." Lục Cẩn Y tươi cười rạng rỡ ôm lấy chậu cây vào trong lòng.
...
Tại công ty của Vương Tiêu Thất...
"Cô còn tới đây làm gì? Giữa chúng ta kết thúc rồi." Vương Tiêu Thất lạnh lùng nói khi thấy Tố Ái Nhi bước vào phòng làm việc của mình.
"Muốn làm người chồng chung thủy với vợ rồi sao?" Tố Ái Nhi õng ẹo nói.
"Không phải việc của cô.
Bây giờ cô tự ra hay muốn để tôi gọi bảo vệ?"
Tố Ái Nhi vẻ mặt tức tối khi Vương Tiêu Thất cứ liên tục tỏ thái độ không tốt với cô ta.
Đặt điện thoại của mình xuống mặt bàn, Tố Ái Nhi đắc ý nói.
"Nhìn xem đây là ai."
Vương Tiêu Thất nghi hoặc nhìn vào màn hình điện thoại của cô ta.
Là hình ảnh Dì Dương đang nhận đồ từ Hồ Nhất Thiên.
Hôm nay còn là sinh nhật của Lục Cẩn Y, vậy là...
Ngay lập tức Vương Tiêu Thất đứng phắt dậy, anh bỏ dở công việc và phóng xe về nhà tìm Lục Cẩn Y.
Quả nhiên là cô đang rất hạnh phúc với món quà của Hồ Nhất Thiên gửi cho.
Dì Dương thấy Vương Tiêu Thất đột ngột trở về như thế này, bà đoán là có chuyện chẳng lành nhưng quả thực anh về quá bất ngờ lên bà chỉ có thể đá nhẹ chân Lục Cẩn Y để cô biết anh đã về mà bớt tươi tỉnh lại.
"Đang vui lắm đúng không?" Vương Tiêu Thất hỏi bằng ngữ điệu như muốn giế.t người.
Lục Cẩn Y không trả lời anh, ngay lập tức cô liền phản xạ bằng cách giấu cái cậy Hồ Nhất Thiên tặng cho mình sang một bên.
Vương Tiêu Thất thấy thế càng tức giận hơn.
Trực tiếp đi tới đập vỡ chậu cây Hồ Nhất Thiên tặng cho cô.
Tiếp đó, anh không nói không rằng đi tới, nhẹ nhàng dùng một tay túm lấy cổ áo cô, kéo cô đứng dậy.
Một tay còn lại lấy điện ra và gọi cho đám vệ sĩ của mình.
"Bắt cái tên lần trước ở viện khiếm khuyết cho tôi."
"Không được.
Anh không được làm bậy!" Lục Cẩn Y lo lắng muốn ngăn lại nhưng với sức của cô thì có thể ngăn lại thế nào được kia cơ chứ?
Thế rồi, rất nhanh Hồ Nhất Thiên đã bị bắt đưa tới một ngôi nhà hoang.
Cả Lục Cẩn Y cũng bị anh ép đưa tới đó.
Cả hai người gặp lại nhau sau rất nhiều ngày nói chuyện với nhau qua điện thoại nhưng một cuộc gặp thế này hoàn toàn không phải mong muốn của bọn họ.
"Lục Cẩn Y, cô được gặp người con trai cô ngày đêm mong nhớ rồi đấy! Hài lòng với tôi chưa?" Vương Tiêu Thất nâng cằm Lục Cẩn Y lên, giận dữ nói.
"Khô...!không..." Lục Cẩn Y nghẹn ngào nói.
"Bỏ cô ấy ra!" Hồ Nhất Thiên vùng vẫy muốn kéo Lục Cẩn Y ra khỏi bàn tay của Vương Tiêu Thất nhưng không thể.
"Kìa! Người tình của cô đang muốn cứu cô kìa? Hạnh phúc lắm đúng không? Cuối cùng cũng có người bảo vệ cô rồi mà."
"Tha cho anh ấy đi." Lục Cẩn Y đau lòng nói, hoàn toàn thất vọng trước Vương Tiêu Thất.
"Muốn bảo vệ hắn? Vậy thì đánh hắn thật mạnh vào!" Vương Tiêu Thất giận dữ quát lớn.
Máu ghen nổi lên đã làm anh mất bình tĩnh.
"Đừng mà...!tha cho anh ấy đi!" Lục Cẩn Y ra sức cầu xin.
Nhưng mọi lời cô nói, Vương Tiêu Thất tất thảy đều bỏ ngoài tai hết.
Hôm đó, cô không biết mình đã cầu xin Vương Tiêu Thất bao nhiêu lâu, cô cứ vừa khóc, vừa cầu xin anh tới nỗi mất giọng nhưng anh vẫn là không chịu dừng lại.
"Hắn bất tỉnh rồi!" Một tên vệ sĩ kêu lên.
"Chế.t chưa?"
"Chưa chế.t!"
"Mang hắn đi."
"Vương Tiêu Thất, anh tha cho anh ấy đi được không? Đưa anh ấy tới bệnh viện.
Cứu anh ấy, tôi hứa từ giờ trở đi nhất quyết sẽ nghe theo mọi lời anh nói mà." Lục Cẩn Y quỳ lạy cầu xin Vương Tiêu Thất.
"Gọi tôi là Vương Tiêu." Vương Tiêu Thất bóp mạnh cằm của Lục Cẩn Y.
"Vương Tiêu..."
"Nếu như tối nay cô yên phận, chấp nhận làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ tha cho hắn."
"Được.
Tôi chấp nhận.
Anh muốn gì tôi cũng chấp nhận hết.
Chỉ cần anh đưa anh ấy đến bệnh viện thôi." Lục Cẩn Y không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý ngay.
Tối đó, Lục Cẩn Y tắm rửa xong thì phải ngồi đợi Vương Tiêu Thất ở bên ngoài chờ cho anh tắm xong và cả hai sẽ...
Lục Cẩn Y không cam tâm nhưng bây giờ ngoài cách này ra thì không cách nào có thể cứu nổi Hồ Nhất Thiên nữa.
Đột nhiên, Dì Dương từ dưới nhà lại đi lên chỗ cô.
Bà biết Vương Tiêu Thất đang tắm lên đã đi vào tìm cô.
"Cô Lục Cẩn Y, cậu Hồ Nhất Thiên đã tỉnh lại và thoát khỏi đám vệ sĩ của cậu Vương Tiêu Thất rồi, cậu ấy vừa gọi báo cho tôi xong."
Lục Cẩn Y nghe vậy thấp thoáng nở nụ cười, cô khẽ gật đầu và ra hiệu cho Dì Dương đi xuống nhà.
Lục Cẩn Y lại tiếp tục ngồi đợi Vương Tiêu Thất.
Nhưng mà Hồ Nhất Thiên thoát được rồi.
Cô chẳng còn lí do gì để đợi anh nữa.
Cô cũng muốn được thoát khỏi anh...
Từ bên ngoài ban công, một luồng gió lạnh lùa vào, bất giác khiến Lục Cẩn Y rùng mình.
Rồi cô đứng dậy, lật đật đi tới bên cửa ban công.
"Vào đây đi!" Vương Tiêu Thất đi ra, lãnh đạm nói.
Lục Cẩn Y nghe anh gọi, nhưng cô không đi vào mà lại bước đến gần lan can hơn.
"Lục Cẩn Y, quay vào đây cho tôi!" Vương Tiêu Thất thấy có điều bất thường, vội vàng chạy ra.
"Đừng đến gần tôi.
Tôi sẽ nhảy xuống đấy!" Lục Cẩn Y nói.
"Quay vào đây!" Vương Tiêu Thất không dám làm liều, anh nghe theo cô, giữ một khoảng cách an toàn với cô.
"Vương Tiêu...!tôi muốn thoát..." Lục Cẩn Y mỉm cười nói.
"Cô nói linh tinh cái gì vậy? Mau quay lại đây cho tôi!!!"
"Anh biết không? Tôi đã chơi với anh một trò chơi tình ái quá lâu và bây giờ tôi muốn được dừng lại.
Tôi thua rồi, xin phép được buông tay..."
Nói rồi, Lục Cẩn Y không do dự gì, cô vất bỏ chiếc kính đen ở trên mặt ra, đôi môi mỉm cười rạng rỡ và nhảy xuống bên dưới.
"Cô Lục Cẩn Y!!!" Dì Dương ở bên dưới la lên khi nhìn thấy Lục Cẩn Y rơi xuống.
Còn ở trên này, Vương Tiêu Thất hai chân bủn rủn, ngã quỵ xuống dưới sàn.
Lục Cẩn Y tự s.át rồi.
Cô là bị anh bức ép tới mức phải đi đến tận bước đường cùng như thế.
Là anh...!là anh đã hại ch.ết cô.
Nước mắt trên mặt Vương Tiêu Thất bắt đầu lăn dài trên má, rơi xuống sàn.
Lục Cẩn Y đã không ít lần rơi nước mắt vì anh nhưng là lần đầu anh rơi nước mắt vì cô...
Anh không muốn cô ch.ết như thế, anh chỉ muốn được bù đắp cho cô...!có gì là sai?
Tại sao...!tại sao cô đã chờ anh lâu như vậy rồi mà bây giờ không chịu chấp nhận anh? Tại sao cứ phải nhất quyết cự tuyệt anh như thế?
"Aaaaaa!!!" Vương Tiêu Thất đau lòng gầm lên một tiếng.
Anh sai rồi!!! Anh thật sự đã sai thật rồi!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...