Em Thích Nắng Anh Thích Mưa

"Báo cáo, chuẩn bị xong, đến lúc ra trận rồi."

Cả ba người Tiểu Ngạn, Giang Tịnh Thi, Hoa Châu bước vào phim trường với phong thái vô cùng lạnh lùng, băng lãnh.

Khí thế và quý phái của họ khi bước vào khiến dấy lên làn sóng quan tâm từ mọi người.

Ai cũng trầm trò vì nhan sắc phong thái đỉnh cao như nữ thần của họ. Số ít cũng vì thế mà bị ảnh hưởng đến công việc nên bị cấp trên la mắng ngay tại chỗ do mải ngắm nhìn các cô.

"Họ là ai mà đẹp vậy?". Một người trong đám đông hỏi. "Không biết nữa, có khi nào là diễn vien mới không?". Người khác nói.

. Giang Tịnh Thi bước đến trung tâm sân diễn, khoanh tay trước ngực nhìn xung quanh.

Một người đàn ông trung niên đang mải xem lại các phân cảnh ở một góc thấy lạ nên hướng đến các cô.

"Chúng tôi có chuyện cần khiếu nại với các ông. Xin ông hợp tác."

Hoa Châu và Tiểu Ngạn phối hợp cùng lại chỗ Giang Tịnh Thi, đứng oai phong nhìn cùng một hướng.

Đạo diễn phim dù thắc mắc không biết chuyện gì nhưng vì lòng hiếu kì nên cũng chầm chậm tiến tới chỗ các cô.

"Có chuyện gì?". Đạo diễn phim hỏi.

"Ông xem đi rồi sẽ hiểu." Tập tài liệu được gói tr0ng giấy báo vàng đưa ra trươc mặt ông ta.

Sau khi xem xong, mặt đạo diễn xám xịt lại. Ông tức tím người gọi cho biên kịch phim tới.

Biên kịch phim gấp gáp đến hiện trường và đọc tài liệu ấy, vẻ mặt của ông ta méo mó hết nhùn tài liệu rồi nhìn đám người Hoa Châu

"Cái này là thật sao?". Biên kịch hỏi.


"Độ chính xác 100%."Giang Tịnh Thi lên tiếng."Ông có nhớ rất nhiều buổi cô ta đã bỏ về giữa chừng không?"

"Có. Nhiều là đằng khác. Biết là cô ta ăn chơi trác táng nhưng đến mức này thì...thực sự không dám tin." Đạo diễn lúng túng, những sợi tóc trên đầu bị ông vò đến rối tung.

Trong lúc hội trường huyên náo, cánh cửa một lần nữa mở ra, lần này người đi vào khiến cho mọi người im bặt.

Thương Hạ vẫn ăn mặc xa xỉ như thường ngày, nay lại khoác thêm đồ mới sang hơn khiến cho lòng người càng chắc chắn cô ta được bao nuôi.

Cả khuôn mặt đạo diễn xám xịt lại, biên kịch phim tức xanh người như một cục nhìn Thương Hạ.

Đám người Giang Tịnh Thi thì giương giương mắt xem trò hay diễn ra

Hoa Châu có chút hổ thẹn trong lòng. Cô không muốn cướp vai nữ chính bao giờ cả, nhưng với việc được người khác bao nuôi, hay đi cửa sau khiến trong lòng cô ngứa ngáy

Tiểu Ngạn như thấy khúc mắc hiện lên trên sắc mặt của Hoa Châu, nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Chúng ta đây là làm việc tốt. Chúng ta làm điều này để giúp đứa con tinh thần của chị họ Giang Tịnh Thi mà thôi."

Nghe thấy vậy, Hoa Châu cũng vực lại tinh thần, cô gạt hết những suy nghĩ dư thừa và ngẩng cao mình thách đấu với điều sai trái.

Trở lại với Thương Hạ, cô ta đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, dẫu cho vậy cô ta vẫn giương giương tự đại bước vào hội trường.

"Đạo diễn, biên kịch xin lỗi hai người vì tôi đến muộn. Mà, ở đây có việc gì à?"

"Cô còn hỏi?". Đạo diễn kìm nén cơn bực bội trực trào dâng, hỏi bằng giọng bình thường hàng ngày.

Thương Hạ, cô ta thực sự không biết chuyện gì.


Tuy nhiên biên kịch lại không nhẫn nại như đạo diễn, ông ta cầm tập tài liệu ném mạnh vào quản lí của Thương Hạ đứng cạnh đó.

"Tự khắc xem rồi biết."

...

"Tôi không có làm mấy thứ kinh tởm này." Giọng gắt gỏng giậ dữ của Thương Hạ vang khắp phòng. " Có người ganh tỵ mà hại tôi. Mấy ông đừng tin vào thứ này. Thật bỉ ổi."

"Bỉ ổi?". Nhân viên đứng gần đó nói. " Cô xem lại cô đi, tính cách hàng ngày cô thế nào, cộng thêm những bằng chứng cho thấy cô bám giày đại gia đủ để gán cho cô hai chữ đó rồi."

"Cẩn thận cái miệng hạ đẳng của cô.Còn nói nữa là không yên đâu." Trợ lí Thương Hạ xen ngang.

Ánh mắt Thương Hạ dần chuyển hướng về phía Giang Tịnh Thi, trong phút chốc đáy mắt cô ta rực lửa. Trong đầu như hình dung hàng loạt giải đáp cô ta cần rồi.

Thương Hạ cầm tài liệu đến chỗ Giang Tịnh Thi, làm điều tương tự như biên kịch đã làm với cô ta.

"Nói. Là mày làm đúng không? Tao đã nhân nhượng tha cho mày rồi mà mày còn không biết điều. Cái con ranh này..." Nói đoạn cô ta thì thầm. " Mày dám theo dõi tao sao? Hửm? "

Chân mày Giang Tịnh Thi nhíu lại gần. "Làm ơn, có gì muốn nói hãy nói quang minh chính đại đi ạ, đừng thủ thỉ như kiểu làm việc sai trái vậy."

Điều này càng khiến cho mọi người có mặt tại đó tun hơn về việc làm bất chính của cô ta.

Thương Hạ như bộc phát bản ngã của cô ta, tay giơ thẳng lên hướng mạnh tới má Giang Tịnh Thi.

Cũng may, Tiểu Ngạn nhanh nhẹn chặn đòn đánh.


Hội trường lại một phen náo nhiệt hẳn lên.

"Này, cô ta bạo lực như vậy, chắc chắn là đúng rồi "

Bao nhiêu lời ra tiếng vào khó nghe đủ kiểu nhắm vào Thương Hạ khiến tâm lí cô ta loạn xạ ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.

"Thương Hạ, tớ báo cho anh ấy rồi. Cậu cố lên, không phải sợ. Tý nữa anh ấy tới mọi việc sẽ ổn thỏa thôi." Quản lí từ xa chạy tới đỡ lấy cô ta đứng dậy.

"Thật ư? Nhưng... Ngộ nhỡ anh ấy thấy mấy tấm ảnh kia thì sao?".

"Không sao hết. Anh ấy sẽ tin cậu thôi. Dù gì thì cậu có làm gì sai đâu." Quản lí thì thầm bên tai." Cậu chỉ tiếp nước bày tỏ sự thành kính đối với tiền bối thôi mà."

Nghe mấy lời này như được tiếp thêm cánh, Thương Hạ khôi phục trạng thái kiêu ngạo hàng ngày, mỉm cười gian tà nhìn Giang Tịnh Thi.

Như cảm thấy điều gì đó nguy hiểm, Hoa Châu vội nói sang bên cạnh.

"Có điều gì đó không đúng lắm. Chắc chắn cô ta còn giấu thứ gì đó kinh khủng mới ngạo mạn thế kia."

...

Hai, ba phút sau đó, một sự việc xảy ra khiến mọi người ở đó lập tức xanh mặt.

Không nói không rằng, sau khi nhận một cú điện thoại khả nghi, đạo diễn nhanh chóng thay đổi thái độ, quay sang tát nhân viên vừa rồi.

Đám người Giang Tịnh Thi kinh ngạc vô cùng, hai mắt mở to hết cỡ như không thể tin được việc gì vừa diễn ra trước mắt

Ngay lập tức đạo diễn đổi hướng tiến đến chỗ các cô.

Không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm cũng không động tay động chân.

Một lúc sau đó, ông ta nói.

"Đuổi việc mấy nhân viên vừa nói xấu Thương Hạ Tiểu thư. Còn mấy cô..." Đạo diễn nói tiếp." Đây là phim trường của chúng tôi, không có phận sự của các cô ở đây, xin phép về cho."


Cảm thấy sự không chân thực trên khuôn mặt của đạo diễn Giang Tịnh Thi đổi hướng phản kích Thương Hạ.

"Có giỏi thì cô thử lật đổ tôi xem nào." Thương Hạ khoanh tay trước ngực, cao cao tự tại, căn bản không sợ trời đất.

"Nói, kim chủ của cô là ai? Thằng giàu khố nào bao nuôi cô? Đừng giựa dẫm vào người ta, đánh bằng thực lực của cô đi."

Tiểu Ngạn tức giận bổ nhào nắm lấy cổ váy Thương Hạ.

Hoa Châu lo lắng mà cũng tiến lại gần, chỉ dám khuyên nhẹ, đừng làm càn.

"Bao nuôi ư? Miệng lưỡi quê mùa của cô mà dám nói về tôi vậy sao?". Một bóng dáng xuất hiện giữa cửa chính, anh ta có vẻ là một tên thiếu gia nhà giàu nào đó bước vào.

Khi thấy anh ta, Thương Hạ xúc động bày bộ dạng nhõng nhẽo lướt khướt khác xa hình tượng thường ngày.

Điều này đủ cho thấy, tên kia vừa vào cũng thuộc giới thượng lưu nhà giàu thế nào rồi.

Đúng là vì tiền mà con người bày ra thật nhiều bộ mặt và hình dạng khác nhau.

Đặc biệt là phụ nữ, thật đáng sợ.

"Kính chào thiếu gia Kim Mạnh Cường." Đạo diễn và biên kịch đồng thanh, cúi gập người chào hắn.

"Ôi trời, là Kim thiếu của Kim thị sao?"

"Coi bộ mấy cô kia chọc phải nhầm người rồi. Người của Kim thiếu nổi tiếng hào hoa mà đụng vào, xác định rồi đấy." Tiếng ỉ ê của một số người nhìn Hoa Châu bằng con mắt tội nghiệp.

Hoa Châu và Tiểu Ngạn khi biết thân thế Kim Chủ Thương Hạ, không tránh khỏi cơ thể đầm đìa mồ hôi. Chọc phải nhân vật lớn thế này thì cũng tương đương sự nghiệp làm ăn của cô đang treo trên sợi tóc sao.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui