"Alo, Nghiêm Nghiêm! Anh đang làm gì vậy thế? Sáng giờ em gọi không được?"
"Anh có chút việc cần xử lí gấp...."
Giọng người đàn ông bên kia bị ngắt quãng giữa chừng.
Dường như khoảnh khắc này cô không muốn bận tâm điều gì nữa.
Thật mệt mỏi.
Hoa Châu thơ thẩn đưa mắt hướng ra cửa sổ, tay vẫn cầm chiếc điện thoại di động. Đôi mắt buồn thăm thẳm như giãi bày hết trong cơn mưa giông ngoài kia.
Cô như chờ đợi một thứ gì đó rất lâu rất lâu rồi nhưng có lẽ vạch giới hạn của cô cũng sắp được nhìn thấy.
"...Anh xin lỗi. Về nhà mình nói chuyện tiếp nhé. Đừng có cố quá đấy, chú ý đến sức khỏe nghe chưa."
Giọng Dịch Tử Nghiêm dần nóng vội.
Hoa Châu nghe vậy cũng không có động thái nào. Đôi mắt cô trùng xuống sâu hơn sâu thăm thẳm trong những hàng mưa xối xả.
"Vậy anh tắt nhé."
Nói rồi từng tiếng tút tút vang lên, giọng của anh cũng biến mất.
Hoa Châu giờ đây tâm trạng cực kì rối bời. Bấy lâu nay vẫn câu nói đó, anh nhắc nhở cô giữ gìn sức khỏe nhưng sao mãi đến lúc tắt anh lại nói như muốn lấy nó làm cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện vậy.
Liệu tối nay có được nói chuyện như anh bảo được không?
Từ lúc cưới anh, số lần hai người cùng ăn cùng nói chuyện cười đùa dần giảm theo cấp số nhân.
Và đến thời điểm hiện tại anh đã hơn một tuần không về nhà rồi.
Trong nội tâm Hoa Châu bỗng chốc lục đục. Cuộc hôn nhân này thực ý nghĩa chứ? Sự nóng vội của mình chỉ là ham muốn nhất thời thôi nhỉ?
Lòng Hoa Châu gợn từng cơn sóng. Cô làm phiền anh rồi chăng? Cô đảo lộn cuộc sống anh rồi chăng? Có phải cô đã cướp đi cuộc gặp gỡ nào đó của anh với người con gái định mệnh của anh?
Thơ thẩn cùng với những dòng cảm xúc rối bời như thế rồi thời gian trôi qua lúc nào không hay.
………………………………………………………………
"Chị Châu! Đến phân cảnh của chị rồi này!".
Tiểu Ngạn, quản lí của Hoa Châu vui vẻ chạy đến chỗ cô. Gương mặt hiện lên niềm sung sướng vô cùng, nhìn chằm chằm vài kịch bản.
"Ôi, chị Châu ơi, cảnh này của chị những mười câu thoại đó. Nhiều nhất từ trước đến nay đó nha."
Nghe Tiểu Ngạn nói miệng cô bất giác cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Hoa Châu quay sang nhìn Tiểu Ngạn, tay với lấy đỉnh đầu xoa nhẹ, đôi mắt trở nên có hồn mà yêu chiều nhìn đứa em gái kết nghĩa đang vui thay mình.
Tiểu Ngạn phũng phịu nhẹ hất tay của Hoa Châu ra nhưng cũng như bao lần khác đó chỉ là thói quen. Thực chất Tiểu Ngạn rất thích được Hoa Châu xoa đầu mình, cô bé chỉ đang ngại khi được người mình ngưỡng mộ thân mật mật với mình thôi.
"Vậy từ trước đến giờ ít lắm hả?"
Hoa Châu rời khỏi chỗ vừa đi vừa chêu đùa Tiểu Ngạn.
"Vâng, quá ít luôn ấy chứ. Có lúc phân cảnh của chị lời thoại năm câu, diễn suất đỉnh của chóp vậy mà ông đạo diễn khốn nạn lại vô tâm cắt mất. Nghĩ lại nhiều lần như vậy thấy tức thật đấy."
Hoa Châu cười khổ. Đúng là vậy thật, nhưng cô chỉ là diễn viên phụ nhiều khi còn là diễn viên đóng thế. Những việc đối xử thế này cô cũng lấy làm quen rồi.
"Cuộc đời mà em. Haha."
"Nè, dạo này chị hơi trầm tính kiểu gì ý. Có chuyện gì đúng không?"
"Em moi cái gì ra nói đấy? Chị của em 'dư lày' mà bảo trầm cái cục tính hả? "
Hoa Châu cố lảng tránh ánh mắt của Tiểu Ngạn nhưng càng tránh càng không thoát khỏi ánh mắt như muốn lôi ra cái sự thật cô cất giấu.
Nó có phải là thám tử không thế, không, trông giống mấy tên nhà báo thì đúng hơn ý. Mai kia có lẽ phải bảo em ý chuyển nghề.
"Này chị Châu, có phải là chuyện anh Nghiêm đúng không hả? Nè nè, chị kể em nghe giùy đi chứ?"
Cái con bé này, không nói chắc không dứt nó ra được mất. Người hay gì mà thính thế không biết.
"Rồi rồi, là chuyện Tử Nghiêm được chưa. Nhưng anh ấy không có chuyện gì cả. Tại dạo này nhớ anh ấy quá thôi. "
"Đừng lằng nhằng nữa mau làm việc không người ta đuổi bây giờ."
Dù không nhận được câu trả lời thích đáng xong Tiểu Ngạn cũng không dám hỏi thêm gì nữa.
"Lâu quá cô gì ới! Nào nào vô nào. 123, action!"
"Ủa ủa tôi chưa có đọc xong kịch bản thưa đạo diễn, cho tôi thêm một phút được không, à không hai... hai phút. Tôi sẽ...." Hoa Châu lung túng.
"Thôi thôi! Được rồi hai phút. Cho cô đúng hai phút. Phiền chết đi được. Mọi người, tạm dừng tý nhé."
……………………………………………………………
" Hê lu, chị Hoa Châu. Là Mễ Mễ đây. Em không gọi cho chị chắc chị không nhớ em mất."
"Có gì đấy cô nương? Nói thẳng ra coi nào. Tôi đang mệt chết đi được."Hoa Châu uể oải đáp.
"Chị lại làm mệt quá hả? Lại đóng thay cả chục vai đúng không? Này này em mách anh trai em đấy nhá."
"Cấm hó hé!". Nói rồi Hoa Châu nở nụ cười.
Dịch Thu Mễ là em gái của Dịch Tử Nghiêm.
Trái ngược với tính cách lạnh lùng, thần bí của anh trai nó là một sự sôi nổi, hiếu động và một tinh thần trẻ đầy nhiệt huyết.
"Rồi, không hé nửa lời luôn."
"Vậy gọi cho chị chuyện gì đấy?".
"À đúng rồi em quên mất, hầy. Tối nay chị về nhà mẹ Nhã ăn cơm nhé! Mẹ Nhã nấu món canh khoai hầm ngon mà chị thích đấy. Nhớ qua đấy! Cấm bùng kèo."
Tút tút tút....
Giờ đây không gian yên tĩnh trở lại. Cảm giác cô đơn như trực xâm chiếm cô lúc này. Thật trống trải.
Nhìn qua cửa kính xe cô thả hồn vào vào những dãy nhà cao tầng, nhìn mãi rồi nhìn mãi đến khi cửa kính phản chiếu lại gương mặt thờ thẫn của cô, cô mới quay đầu lại.
"Bác tài, cho tôi đến khu ##.
Hoa Châu nhắm mắt lại, cả ngày nay cô làm việc hơi nhiều nên giờ có chút mệt rồi.
……………………………………………………………………
"Cô ơi, đến nơi rồi. Cô muốn đến chỗ tòa nhà bên này hay là khu trung cư bên này thưa cô?"
Hoa Châu bị gọi cho tỉnh. Nghe được từ nọ mất từ kia nhưng nhìn xung quanh có vẻ đến rồi.
"Cho tôi sang tòa trung cư #."
"Cảm ơn bác tài. cho tôi gửi tiền xe."
Ting Tòng~
Cạch.
"Chị Châu đến nè mẹ ơi!". Dịch Thu Mễ nhanh chóng chạy ra mở cửa, khi thấy cô thì vui mừng khôn xiết.
Trình Thu Nhã ở trong bếp nghe thấy cô đến cũng đi ra đứng ở ngoài cửa nhìn cô và cười.
Bà ấy vẫn đang đeo tạp dề, tay cầm chiếc muỗng chắc là vẫn còn nấu dở tay nên không dám chạy ra đón cô.
"Con đến rồi, mẹ Nhã." Hoa Châu nở nụ cười vui vẻ, đằm thắm nhìn người phụ nữ hiền từ trước mắt.
Năm ấy nhờ phần lớn công của Trình Thu Nhã nên cô mới thuận lợi ở bên anh. Chưa hết mẹ Nhã còn là người phụ nữ hiền từ có nụ cười phúc hậu nhất từ trước đến nay cô từng biết.
"Thôi nào, hai người định cười đến khi bếp nổ tung hả? Con đói lắm rồi mẹ Nhã ơi." Dịch Thu Mễ phàn nàn nhìn hai con người trùng phùng ở hai bên.
Dịch Thu Mễ chạy đến kéo Hoa Châu vào trong, một tay tiện thể đóng cửa lại, tay kia ôm cánh tay của Hoa Châu vài lòng.
"Hề hề. Canh khoai hầm của mẹ Nhã có sức hút thật đấy." Dịch Thu Mễ vừa nói vừa cười nhìn Hoa Châu và mẹ Nhã.
"Cái con bé này, bớt trêu chị Châu lại đi. Nào Tiểu Châu, ra ghế ngồi chơi đi, để mẹ nấu xong rồi mình ăn cơm."
Hoa Châu cảm thấy thực ấm lòng khi đến đây gặp mẹ Nhã. Dạo này cô bận quá đi, đến thăm mẹ Nhã cũng là việc khiến cô băn khoăn có nên đi không, khi nào nhớ thì cô mới gọi video.
Đây là người mẹ thứ hai của Hoa Châu, cũng như là người mẹ duy nhất còn ở bên cô trong thế giới này.
Hoa Châu sinh ra trong gia đình có truyền thống làm nghệ thuật. Mẹ cô trước khi sinh cô đã từng làm ca sĩ cải lương, nghệ nhân đồ gốm. Còn bố cô là diễn viên quần chúng chuyên nghiệp nhưng không may ba tháng trước xảy ra tai nạn khiến mặt bị một vết sẹo dài và hai chân bị liệt.
Đó là lí do tại sao cô phải chật vật đi làm để trang trải giúp bố phần nào.
Đối với Hoa Châu, cô thích vẽ tranh hơn là làm diễn viên. Nhưng tài năng còn hạn chế và công việc lương thấp, cô đành hạ quyết tâm từ bỏ và chuyển sang nghề diễn này. Mặc dù có khó khăn nhưng lương cũng ổn áp hơn là việc mua họa cụ để vẽ rồi bán.
Cô phải tự làm không thể để việc gì cũng đến tay Dịch Tử Nghiêm và mẹ Nhã lo được. Cô đâu còn nhỏ nữa đâu.
"Hù! Chị Châu! Đang nghĩ cái gì mà chăm chú thế? Nhìn nè bức tranh này của em được chọn làm đại diện của lớp đi thi ở trường đấy. Thấy thế nào? Cô em của chị giỏi không?"
Dịch Thu Mễ mở chiếc ảnh trong album máy ra khoe với Hoa Châu.
Hoa Châu nhìn vào bức tranh của Thu Mễ. Từng đường nét trong bức tranh mềm mại, cách phối màu tuy hơi lạ nhưng tổng thể cũng khá hài hòa.
"Ôi ôi, Mễ Mễ giỏi quá đi. Này có đúng em vẽ không ấy hả?". Hoa Châu xoa đầu Thu Mễ, cố tình chọc ghẹo.
"Hihi, chị nghĩ thế nào tùy chị. Em khoe xong rồi, cất đi đây." Dịch Thu Mễ có chút buồn thu điện thoại về.
Hoa Châu cũng không chêu ghẹo nữa. Vì cô thừa biết Thu Mễ có niềm đam mê với hội họa như thế nào. Cô quyết sẽ ủng hộ em ấy đến cuối cùng trong tầm khả năng của cô.
"Hai chị em nói chuyện gì mà vui thế? Vào đây phụ mẹ mang đồ ra ăn nào."
Hoa Châu nhanh nhẹn đứng dậy với cái thân nhức mỏi này. Nhưng nghĩ đến canh khoai hầm của mẹ Nhã, mọi mệt mỏi giờ đây chả còn bận tâm nữa.
Mọi nhân vật, sự kiện trong truyện đều là giả tưởng, không có thật.
xin vui lòng không khắt khe quá đáng.
Trân trọng cảm ơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...