Em Thật Là Tốt H


"Thôi được rồi, ăn cơm thôi." Trâu Mông khẽ giật gấu áo anh, cô để ý thấy vẻ mặt mất mát rõ ràng của Vũ Thành Lâm

Hạ Vũ Châu đặt Tiểu Y vào chỗ ngồi của mình, sau đó đi vòng đến sau lưng Trâu Mông, hôn lên mặt cô: "Anh đi rửa tay."

Trâu Mông ngây ra một chút rồi mặt đỏ bừng lên, lúc muốn nói gì đó thì người gây hoạ cũng chỉ để lại bóng lưng đã đi xa

"Nó thật sự rất thích con." Vũ Thành Lâm cười nói: "Có lẽ năm đó mẹ sai thật rồi."

"Thật ra...con cảm thấy mẹ đúng, cho đến tận bây giờ con vẫn cảm thấy những lời mẹ nói khi ấy là đúng." Trâu Mông nhìn bà: "Năm 18 tuổi, ngay cả chính tương lai của mình chúng con còn không bảo đảm được, sao có thể hứa hẹn bảo vệ đối phương.

Huống hồ quyết định năm ấy là do con lựa chọn, không phải do mẹ."

"Không ngờ rằng." Vũ Thành Lâm cười khổ: "Sau khi làm những việc ấy, người cảm thông cho mẹ lại là con."

"Có thể là do con cũng làm mẹ..." Trâu Mông nhìn thoáng qua Tiểu Y rồi lại nhìn bà.

Hạ Vũ Châu đi đến bên cô, kéo ra ghế dựa rồi ngồi xuống.

Bảo mẫu vừa mới xới cơm ra, hơi nóng vẫn còn bốc lên.

"Vũ Châu, ăn nhiều một chút." Vũ Thành Lâm đổi món ăn mà anh thích đến trước mặt anh.


Hạ Vũ Châu vòng qua món đó, gắp một món khác.

"Có nghe thấy không, ăn nhiều một chút." Trâu Mông lại gắp một con tôm bỏ vào trong chén của anh.

Hạ Vũ Châu không từ chối, rất tự nhiên gắp bỏ vào trong miệng.

Ăn xong bữa tối, Hạ Vũ Châu không giục vợ mình nhanh về nhà, nhưng số lần xem đồng hồ chứng tỏ anh không kiên nhẫn.

"À...Tuần sau con phải đi Vân Thành công tác 3 ngày, Tiểu Y tan học lúc 3h50, nếu không..." Trâu Mông nhìn Vũ Trình Lâm.

"Hay là mẹ..." Bà hiểu ý của cô, nhưng còn chưa nói xong đã bị Hạ Vũ Châu cắt ngang.

"Anh đón con." Anh cất điện thoại, nói với Tiểu Y đang ngồi một bên chơi trò chơi: "Cũng muộn rồi, về nhà ngủ thôi.

Ba kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé."

Tiểu Y thích nghe truyện cổ tích, vừa nghe anh nói vậy thì vui vẻ vươn tay muốn được anh ôm

"Công ty của anh cách nhà trẻ xa, hơn nữa nhỡ đâu anh có việc bận...0 Bởi vì thời gian đi làm của Trâu Mông khá nhẹ nhàng lại còn gần nhà trẻ, nên từ ngày Tiểu Y đi học đều do cô đón.

"Ba ngày không thể khắc phục được một chút sao? Con cái còn không bằng công việc?" Hạ Vũ Châu có ý khác: "Chuyện này vốn dĩ là chuyện mà người làm ba làm mẹ nên làm, chẳng lẽ còn phải nhờ đến người khác?"

Anh bế Tiểu Y lên, cầm lấy túi xách của Trâu Mông: "Về nhà thôi, con mệt rồi."

Tiểu Y tinh thần phấn chấn: "???"

Trâu Mông chào Vũ Trình Lâm rồi cũng nhanh chân đi theo anh: "Anh chậm một chút, đừng có như vậy nữa."

Anh đặt Tiểu Y vào ghế sau rồi kéo tay Trâu Mông, cứng rắn nhét cô vào trong xe.

Cô biết anh đang rất giận, có lẽ bởi vì không muốn cáu kỉnh với cô nên mới chịu nhịn.

Nhưng cô cũng chẳng vui vẻ, cô nhiệt tình như vậy là vì ai chứ?

Xe chạy vào gara ngầm, Hạ Vũ Châu nhìn hai mẹ con của cô qua kính chiếu hậu, Tiểu Y đã ngủ từ lúc ngang đường.


Trâu Mông khoác túi lên vai, ôm con dậy rồi mở cửa xe ra, không chờ Hạ Vũ Châu mở cửa xe cho mình, cô tự mình dùng đầu gối đẩy ra rồi nhanh chóng bước xuống.

Nếu là trước kia, cô sẽ chờ Hạ Vũ Châu tới ôm con, mà lúc này cô xuống xe xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới cửa thang máy.

Hạ Vũ Châu khoá xe xong thì bước nhanh theo, giúp cô đẩy cửa, ấn thang máy, mở khoá vân tay vào phòng.

Trâu Mông bận rộn ra ra vào vào, lau người thay quần áo cho con trai, Hạ Vũ Châu đứng một bên hỗ trợ, nhưng cô cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Hạ Vũ Châu tắm rửa xong đi ra, Trâu Mông đang ngồi trên sofa dùng hai ngón tay cái gõ chữ với tỗ độ sét đánh, TV đang mở một gameshow gần đây cô hay xem, có lẽ là cô xem không vào, mọi người trong TV đều cười ha ha ha ha nửa ngày mà cô vẫn nhăn mày.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng không ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn Hạ Vũ Châu một cái rồi lại nhìn vào điện thoại.

Sau khi anh ngồi xuống bên cạnh Trâu Mông, cô liền đứng dậy ngay lập tức, làm bộ phải đi nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay.

"Đừng giận mà."

Trâu Mông không dai động, vặn vẹo cổ tay muốn tránh thoát nhưng lại bị anh kéo vào trong lòng.

Hạ Vũ Châu ôm sát lấy cô, than nhẹ một tiếng: "Anh sẽ thử nỗ lực."

"Em...không ép anh."

"Ừ, là anh tự nguyện." Ngoan tay Hạ Vũ Châu quấn lấy tóc cô: "Em đừng ngó lơ anh."

Anh không sợ cãi nhau, ít ra cãi nhau có thể nói hết những lời trong lòng, nhưng anh sợ nhất Trâu Mông lạnh nhạt không quan tâm, cho dù anh biết cảm xúc của cô rất nhanh sẽ khôi phục lại bình thường, nhưng chỉ cần một hai giờ lạnh nhạt anh cũng không chịu nổi.


Trong chuyện tình cảm của hai người họ, người lo được lo mất chính là anh.

"Em chỉ là...không muốn sau này anh phải tiếc nuối." Trâu Mông ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng nếu anh thật sự không muốn thì cũng không cần tự làm khó mình."

"Anh sẽ cố gắng..." Anh hôm đỉnh đầu cô: "Có lẽ sẽ không nhanh, nhưng anh sẽ cố gắng mà, tin anh nhé?"

Trâu Mông gật gật đầu, ôm lấy eo anh: "Thật ra vừa rồi em vẫn luôn nghĩ, nếu đổi lại là anh đối xử tốt với nhà bà ngoại em, không biết em sẽ thấy đau lòng hay không?"

"Hai chuyện này không giống nhau, những việc mà nhà ngoại em đã làm với em, không đáng được tha thứ."

"Cho nên em khuyên anh tha thứ cho mẹ anh lại càng chứng tỏ em không hiểu chuyện."

"Em không hiểu chuyện chỗ nào, em ấy à..." Hạ Vũ Châu cúi đầu nhìn cô: "Là quá hiểu chuyện mới đúng."

Trâu Mông cười hì hì: "Vậy cô vợ hiểu chuyện nấu bữa khuya cho anh nhé, muốn ăn gì nào?"

Hạ Vũ Châu ăn không ít, nhất định bữa tối ban nãy ăn không no.

"Em muốn ăn sao? Em ăn thì anh ăn, không thì thôi." Anh đúng là ăn chưa no, nhưng cũng chẳng đói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui