Hạ Vũ Châu nhìn chất lỏng màu trắng trên người cô, vừa có chút vui sướng vừa có chút tự trách.
Anh làm dơ cô, cô sạch sẽ như vậy lại bị anh làm dơ.
Nhưng anh rất vui, thật sự rất vui.
Trâu Mông quay đầu đi không dám nói gì, cô nắm chặt khăn trải giường, mãi tới khi Hạ Vũ Châu rút khăn giấy lau sạch thứ kia rồi sửa sang lại quần áo giúp cô.
Hạ Vũ Châu thu dọn sạch sẽ, hôn lên thái dương cô mới phát hiện cô khóc.
Cảm giác tội lỗi trong lòng anh lại tăng lên không ít.
Trâu Mông quay đầu, bĩu môi trừng anh: "Anh bắt nạt em.
" Hiển nhiên là cô có hơi giận, nhưng giọng điệu lại mang theo hương vị thẹn thùng cùng làm nũng.
Hạ Vũ Châu có chút vui vẻ, mãi tới khi Trâu Mông kéo chăn nằm xoay người đi không để ý đến anh, anh mới phát hiện cô giận thật.
"Em giận à?" Anh ôm lấy cô từ phía sau.
Trâu Mông không để ý đến anh, thật ra cô cũng không có tính gắt gỏng khi tới tháng, mà là thẹn thùng vì chính mình cũng có cảm giác.
"Em hiểu cho anh một chút.
" Anh ôm chặt lấy Trâu Mông, mặt vùi vào tóc cô.
Rõ ràng dùng chung một loại dầu gội đầu với anh, nhưng không hiểu sao tóc cô lại thơm hơn nhiều: "So với em tưởng tượng thì anh càng muốn hoàn chỉnh có được em hơn nhiều.
"
Người này đúng là phiền quá, Trâu Mông nghe xong thì mặt càng đỏ hơn.
"Nhưng anh sẽ chờ em gật đầu đồng ý.
" Hạ Vũ Châu vuốt tóc cô: "Chỉ là! " anh hơi dừng lại.
Trâu Mông đợi trong chốc lát mà vẫn không thấy anh nói tiếp, nhịn không được hỏi: "Chỉ là cái gì?"
"Em thương hại anh một chút được không?" Anh nói đáng thương vô cùng: "Thi thoảng cũng cho anh chút chỗ tốt nhé?"
"Thi thoảng lúc nào! rõ ràng anh! " Trâu Mông càng nói càng nhỏ giọng: "Lúc nào cũng đòi chỗ tốt! "
"Có sao?" Hạ Vũ Châu cười thành tiếng, tay cũng không an phận mà chui vào trong áo cô.
"Sao anh còn muốn! " Trâu Mông còn chưa nói xong, tay anh đã sờ lên ngực cô.
"Nhưng không đủ! " Anh kéo cổ áo cô xuống, hôn lên cần cổ trắng nõn trơn bóng của cô.
"Mông Mông.
" Hạ Vũ Châu hôn đến lỗ tai bạn gái: "Em đừng mặc áo lót nữa được không?"
Tay anh vòng ra sau lưng cô, chạm đến móc cài nhưng gỡ nửa ngày vẫn vẫn không được.
"Không cởi được.
" Anh ảo não nói.
Quả nhiên trong mơ và thực tế không giống nhau.
Hạ Vũ Châu chờ không kịp, vén áo lót cô lên, nắm lấy nhũ thịt mềm như bông bắt đầu xoa nắn.
"Nhẹ! nhẹ chút! "
"Mông Mông thoải mái không em?" Anh cắn lỗ tai cô: "Mềm quá đi mất.
"
"Ưm! " Trâu Mông cảm thấy mình đã hoàn toàn bị anh khống chế.
Thứ kia cọ vào mông cô càng lúc càng gắng gượng, Trâu Mông trở tay đẩy bụng anh: "Đừng tới! anh lại! "
Hạ Vũ Châu tăng lực ở tay, vói sang nắm lấy một bên khác: "Hai bên đều phải xoa.
"
"Hạ! " Giọng nói của cô cũng mềm theo: "Hạ Vũ! Châu.
"
"Đừng gọi anh như vậy, Mông Mông, anh sợ mình không nhịn được.
" Anh nhéo ngực cô một phen, sau đó nặng nề thở dốc.
Trâu Mông cảm thấy bụng nhỏ có chút khác thường, một thứ gì đó ấm nóng trào ra.
"Khoan đã.
" Cô dùng sức nắm lấy tay anh: "Em muốn đi! WC! "
Hạ Vũ Châu mới vừa bắn một lần nên cũng không nhanh như vậy đã bắn lần thứ hai, nếu không ngừng đòi "chỗ tốt" thì cũng phải đòi mất nửa ngày.
"Em đi đi.
" Anh thở mạnh một hơi rồi buông cô ra.
Trâu Mông chạy vào nhà vệ sinh.
Thật sự là quá xằng bậy, Trâu Mông nhìn dáng vẻ của mình trong gương, bộ dạng lúc này của bản thân khiến cô cũng phải mặt đỏ tim đập, cúc áo cởi bỏ hai viên, tóc lộn xộn, nội y lệch lạc chứng thực những chuyện hoang đường vừa rồi.
Cô cởi quần ngồi trên bồn cầu, quả nhiên kinh nguyệt đến rồi.
Vải lót hơi mỏng có vết máu nhàn nhạt, nhưng lại có rất nhiều chất lỏng trong suốt.
Trâu Mông vùi mặt vào khuỷu tay, không còn mặt mũi đi gặp người khác.
Đơn giản rửa sạch xong, cô đi từ nhà vệ sinh ra, Hạ Vũ Châu đã không còn trong phòng.
Trên giường vẫn còn lộn xộn, một cái chăn bị vô tình ném xuống đất.
Trên tủ đầu giường cũng là khăn giấy rơi loạn.
Trâu Mông rút một tờ khăn giấy gói tất cả mấy tờ đã dùng dưới đất vào với nhau rồi ném vào thùng rác.
Hạ Vũ Châu "giải quyết" xong, về phòng thì thấy Trâu Mông đang cong eo trải chăn.
Anh đi đến đặt tay lên eo cô, giữ cô lại rồi nói: "Em đừng làm, lát nữa anh làm cho.
" Sau đó lại hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?"
Lúc này Trâu Mông mới phát hiện hai người làm bậy đã lâu, giờ đã gần giữa trưa.
"Hình như trong tủ lạnh còn khá nhiều rau dưa tươi, lát nấu mấy món đơn giản là được.
"
"Ừ, em ăn gì để anh làm.
"
"Anh biết nấu ăn?" Trâu Mông khó tin.
Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Không biết.
"
"! "
"Anh có thể học trên mạng.
" Hạ Vũ Châu vẫn luôn cảm thấy nấu nướng không phải chuyện gì khó, còn chẳng phải là đảo thức ăn thôi sao, khó chỗ nào chứ?
Trên bàn bếp để một cái ipad một cái máy tính, các loại xoong nồi lớn nhỏ cũng bị anh lôi ra.
Ai không biết lại tưởng anh làm bữa tiệc lớn gì, như vậy cũng có thể giải thích câu nói "học sinh dở thường có nhiều văn phòng phẩm".
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...