Hôm nay Trâu Mông dậy có hơi muộn, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy trên tủ đầu giường để một ly nước giữ nhiệt, bấy giờ mới nhớ ra tối qua cô ngủ cùng Hạ Vũ Châu, mới vừa xoay người liền đối diện với ánh mắt của anh.
"Em dậy rồi?" Anh đã thức được một lát, giọng nói cũng không khàn khàn như lúc mới tỉnh, ánh mắt cũng trong trẻo.
"Vâng.
" Trâu Mông ngượng ngùng né tránh ánh mắt anh.
Khi cúi đầu nhìn mới biết cả hai đắp chung một chiếc chăn.
"! "
Chuyện tối hôm qua cô cũng có ấn tượng mơ hồ, sau nửa đêm bụng cô đau rút lại rất khó chịu, sau đó Hạ Vũ Châu cho cô uống rất nhiều nước ấm, đến khi cô ngủ rồi vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa bụng cho mình.
Cho nên lúc ngủ rất thoải mái.
"Em còn đau nữa không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.
Trâu Mông lắc đầu, thật sự đã không còn đau nữa, cô giương mắt nhìn Hạ Vũ Châu, ánh mắt của cô lúc mới thức dậy có chút mê ly lại ướt dầm dề, Hạ Vũ Châu không chịu được, nhào lên hôn cô lại bị cô lấy chăn chặn lại:
"Em còn chưa đánh răng.
" Giọng nói của cô truyền từ trong chăn ra.
Hạ Vũ Châu kéo chăn xuống: "Anh cũng chưa đánh răng mà.
"
Hai tay Trâu Mông bị anh ép chặt xuống hai bên sườn, anh nhẹ nhàng hôn mấy cái rồi rời đi, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đừng quyến rũ anh.
"
"Em không có mà.
" Trâu Mông nhỏ giọng cãi lại.
"Em có.
" Hạ Vũ Châu buông tay cô ra: "Không lúc nào là không quyến rũ anh cả.
"
"! "
"Mông Mông.
"
"Dạ?"
"Anh cứng rồi.
"
Có lẽ là từ tối hôm qua bắt đầu ngủ chung một chiếc giường với cô, Hạ Vũ Châu đã lớn mật hơn thường ngày.
"! " Trâu Mông vặn vẹo cổ tay: "Anh cứ thế này mãi! không tốt! với thân thể đâu.
"
Hạ Vũ Châu cười ra tiếng: "Mỗi lần đều nghẹn mới không tốt cho thân thể đấy.
"
Anh buông lỏng một bàn tay, ngón tay uốn lượn lướt qua eo nhỏ của cô, từ vạt áo vói vào trong.
Trâu Mông đi ngủ vẫn mặc đồ lót, áo ngủ cũng là áo dài tay và quần dài.
Lòng bàn tay dán lên da cô rồi du tàu lên phía trên, Trâu Mông có hơi né người đi, nhưng dù có trốn thế nào thì vẫn bị anh vòng ở dưới thân.
"Giúp anh được không?"
"Giúp! giúp kiểu gì?"
"Mông Mông.
" Hạ Vũ Châu ôm chặt lấy cô, bàn tay đã lần lên đến ngực, lần đầu tiên tiếp xúc với nó chỉ qua lớp nội y hơi mỏng: "Không cần trốn.
"
"Đừng! đừng có sờ.
" Trâu Mông nhìn tay anh dưới lớp áo ngủ, muốn đẩy tay anh ra.
"Không thoải mái sao?"
Thật ra là thoải mái, ngày hôm qua khi anh xoa nó, Trâu Mông đã cảm thấy như vậy.
Nhưng thoải mái thì thoải mái, đối với người lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, cảm giác bất an và thẹn thùng chiếm phần lớn.
Nội y không phải loại dày dặn, cách cúp ngực hơi mỏng, Hạ Vũ Châu có thể cảm nhận được nụ hoa nho nhỏ đang đứng thẳng lên.
"Em cũng cứng.
"
Lập tức mặt Trâu Mông càng đỏ, thịt nhũ mềm đến rối tinh rối mù, nhũ hoa lại rất cứng.
Hạ Vũ Châu đẩy áo lót ra, đầu ngón tay khẽ chọc vào đầu v* cưng cứng.
"Ưm! đừng! " Trâu Mông nắm tay anh, lắc đầu: "Đừng như vậy.
"
Hơi thở của Hạ Vũ Châu dần trở nên thô nặng, Trâu Mông phát hiện trên đùi càng ngày càng có cảm giác rõ ràng.
"Mông Mông! " Hạ Vũ Châu nhìn cô, trong mắt vừa chờ mong lại có chút cầu xin: "Anh khó chịu, giúp anh được không? Hử?"
"Em! em không biết! "
"Em biết, Mông Mông.
" Hạ Vũ Châu xoay người nằm xuống cạnh cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Anh ấn đầu cô vùi vào trên vai mình: "Đừng nhìn.
"
"Ừm.
" Trâu Mông cứ ngỡ anh sẽ để cô làm chút gì đó, nhưng đợi trong chốc lát anh vẫn chỉ ôm chặt lấy cô.
Thanh âm sột soạt vang lên, anh ôm eo Trâu Mông dùng sức ghì về phía mình, tay cô để trên ngực Hạ Vũ Châu, cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của anh.
Đại khái cô cũng biết Hạ Vũ Châu đang làm gì nên vùi đầu càng sâu.
"Mông Mông.
" Giọng nói của anh rất thấp, mang theo cơn thở dốc thô trầm.
"Vâng.
" Trâu Mông nhỏ giọng đáp lời.
"Gọi tên anh! "
"Hạ! Hạ Vũ Châu! " Cô nói rất nhỏ.
"Ngoan, lại gọi tiếp đi.
"
"Hạ Vũ Châu! "
"Ưm! " Tay Hạ Vũ Châu liên tục xoa eo cô: "Mông Mông.
"
Anh quay đầu sang hôn lên trán cô: "Nhìn anh đi Mông Mông.
"
Trâu Mông ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập tình dục của anh, còn chưa nhìn kỹ đã bị anh hôn lấy.
Tần suất trên tay anh dần nhanh hơn, buông Trâu Mông ra, anh xoay người đè lên người cô rồi cong lưng lại, ở giữa để lại một khoảng khiến mình không đụng tới cô.
Buông môi cô ra, dáng vẻ cô bị ức hiếp đã có chút chật vật.
Trâu Mông vừa định nhìn, một bàn tay đã nhanh chóng che mắt cô lại.
"Mông Mông, đừng nhìn.
" Anh so với cô còn chật vật hơn, anh không muốn cô thấy dáng vẻ này của mình.
Cổ áo ngủ bị kéo ra một ít, trước mắt là một làn da trắng như tuyết, vạt áo cũng bị cuốn lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.
Hạ Vũ Châu xem đến đỏ mắt, hai chân anh tách ra hai bên sườn của cô, tốc độ tay càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc cũng thêm trầm thấp nặng nề.
"Mông Mông! ách! Mông Mông! " Anh ảo tưởng đây không phải tay mình: "Mông Mông! ưm! Mông Mông! "
Tiếng gọi cuối cùng mang theo sự dồn dập, Trâu Mông cảm nhận được có thứ gì đó dính nhớp đang nhỏ giọt lên bụng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...