Ý đồ trốn tránh cho anh khen thưởng nhưng không thành.
Hạ Vũ Châu kéo tay cô: "Em còn chưa thưởng cho anh!"
"..." Trâu Mông nhìn anh: "Thưởng...cái gì?"
Anh đứng lên, đi về phía trước một bước nhỏ, tiến sát đến gần tai cô: "Có thể khen thưởng bằng cách ngủ cùng anh không?"
Trâu Mông sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế.
"Ý anh là, cùng nhau ngủ chứ không làm chuyện như em nghĩ."
"Em có nghĩ cái gì đâu, anh...đừng nói bậy." Trâu Mông lập tức cãi lại.
"Em đồng ý rồi?"
"Em không có." Cô lập tức phủ nhận: "Không được."
Cô không tin Hạ Vũ Châu chỉ đắp chăn đi ngủ đâu.
Anh cảm thấy bản thân đơn thuần hay là cảm thấy cô đơn thuần vậy.
"Haizz..." Hạ Vũ Châu nhỏ giọng thở dài, buông tay đang giữ chặt cô ra, thấp giọng nói: "Anh chỉ muốn được khen thưởng thôi mà."
"..."
Hạ Vũ Châu tỏ vẻ mất mát: "Chỉ là một cái khen thưởng nho nhỏ mà thôi..."
"..."
"Haizz..." Anh cúi đầu, chậm rãi dịch bước ra ngoài: "Thôi bỏ đi, anh cũng không đau lòng mấy đâu..."
"..." Trâu Mông cảm thấy bản thân bị "bắt cóc" quá dễ dàng: "Hạ Vũ Châu..."
"Hả?" Anh cố nén không để hỏng mất vai diễn, tiếp tục mất mát nói: "Em không cần để ý cảm thụ của anh, không được khen thưởng cũng..."
"Anh hứa đi, hứa sẽ không làm gì hết."
Nghe vậy anh vui vẻ quay phắt lại: "Anh hứa, chỉ cần một ngày em không gật đầu, anh sẽ không ép em."
Mặt Trâu Mông lại đỏ lên: "Chính là...ngủ..."
"Ừm..." Hạ Vũ Châu gật đầu: "Nhưng nếu em muốn làm cái gì..."
"Em không muốn!" Trâu Mông lớn tiếng nói, mặt càng đỏ hơn.
Hạ Vũ Châu biết rõ Trâu Mông ngủ bên cạnh anh chính là tra tấn cực đại, nhưng cho dù là tra tấn thì cũng là sự tra tấn đầy ngọt ngào.
Trâu Mông ngủ trên giường y như ý nguyện của anh, tuy rằng mỗi người đắp một cái chăn riêng.
Cũng may mới vào thu không lâu, chăn vẫn mỏng, Hạ Vũ Châu xoay người chậm rãi tới gần Trâu Mông đang nằm quay lưng với mình.
Để tay lên người cô, sau đó nhích người đến dán lên lưng cô.
Trái tim Trâu Mông kinh hoàng, vặn vẹo thân mình: "Hạ Vũ Châu...anh đừng...."
Cô muốn tránh khỏi tay anh nhưng lại bị ôm chặt lấy, tuy cách hai lớp chăn mỏng, nhưng Trâu Mông vẫn cảm nhận được một trận lửa nóng.
"Hạ Vũ Châu..." Giọng nói của cô có chút mất tự nhiên: "Anh đã hứa sẽ không ép em."
"Anh nói là không ép em ở chuyện kia, chứ đâu có nói không ôm em."
"..." Trâu Mông lại giãy giụa hai cái.
"Mông Mông..." Anh ôm cô, nhắm mắt lại, một tay vỗ về sợi tóc của cô: "Ngủ đi...Em còn vặn qua vặn lại nữa thì anh thật sự không nhịn nổi đâu."
....
Không biết Trâu Mông phải đếm bao nhiêu con dê thì mới ngủ được.
Hạ Vũ Châu cũng chờ hơi thở của cô đều lại thì mới chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm anh cũng không ngủ ngon.
Đến sau nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm "hừ hừ".
Thanh âm đứt quãng giằng co trong chốc lát.
Hạ Vũ Châu mở đèn ngủ đầu giường lên mới phát hiện trên trán cô toàn là mồ hôi.
"Mông Mông..." Anh gọi tên cô, tay sờ lên trán cô: "Không có sốt, em không thoải mái chỗ nào vậy?"
Trâu Mông lắc đầu, Hạ Vũ Châu xốc chăn lên, chỉ thấy cô cong người, tay đặt trên bụng nhỏ.
"Đau bụng? Chúng ta đi bệnh viện nhé?" Hạ Vũ Châu định bế cô lên.
Cô tiếp tục lắc đầu, giọng nói suy yếu lại mơ hồ: "Em không sao."
"Không được, ngoan, chúng ta đi bệnh viện."
Trâu Mông nắm tay anh: "Cái kia của em muốn tới."
Cái kia? Hạ Vũ Châu nghĩ nghĩ, có lẽ đã biết là cái gì: "Vậy đã tới chưa? Mỗi lần đều đau như vậy sao?"
"Chắc là sắp rồi, thi thoảng sẽ đau thôi, có lẽ hôm nay ra ngoài chơi mệt quá nên vậy." Trâu Mông kéo tay anh: "Ngủ đi, em không sao đâu, đợi lát nữa là hết mà."
"Ừ, vậy em ngủ trước đi." Hạ Vũ Châu kéo chăn cho cô xong rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.
Bụng nhỏ đau trướng từng cơn, một lát sau đỡ hơn một chút, cô cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Vũ Châu gọi cho bác sĩ gia đình Đường Lâm, lúc bên kia nghe điện thoại giọng điệu cũng không được tốt.
"Chuyện gì?"
"Anh tới chỗ tôi một chút."
"Không thoải mái?"
"Không phải tôi...là bạn gái tôi.
Anh đến đây bắt mạch cho cô ấy được không?" Hạ Vũ Châu hỏi Đường Lâm.
"Cmn tôi là bác sĩ Tây y!" Đường Lâm tức giận ngồi bật dậy: "Không thoải mái chỗ nào?"
"Vừa nãy cô ấy đau bụng lắm." Hạ Vũ Châu hình dung: "Cô ấy nói cái kia sắp tới rồi, cái kia là cái gì chắc anh cũng biết nhỉ?"
Đường Lâm trợn trắng mắt: "Trong thời gian hành kinh thì đừng có mà sinh hoạt kịch liệt, động tác đằng trai thô lỗ quá sẽ dẫn tới hoàng thể tan vỡ."
"Cmn anh là lang băm à?" Hạ Vũ Châu kích động: "Chúng tôi chưa làm cái gì cả!"
"À thế là hiện tượng sinh lý bình thường thôi, có thể do sự co thắt quá mạnh của cơ trong tử cung để đẩy máu kinh đi ra ngoài." Đường Lâm không ngờ Hạ Vũ Châu lại kiên nhẫn nghe hết những gì anh ta nói, nếu đổi lại là trước kia thì Hạ Vũ Châu đã sớm cắt ngang, nói chỉ nghe kết quả cùng cách giải quyết mà thôi.
"Vậy tôi phải làm gì?" Hạ Vũ Châu hỏi anh: "Vừa tra baidu thì người ta bảo nấu nước đường đỏ đúng không? Đường đỏ là cái gì? Nấu như thế nào? Hay anh đến đây nấu cho tôi đi."
"..." Đường Lâm cạn lời: "Ít xem baidu thôi, nước đường đỏ và nước ấm có công dụng giống nhau, cho cô ấy uống chút nước ấm để làm ấm bụng, rồi xoa bụng cho cô ấy một chút."
Nghĩ một lát anh ta lại hỏi: "Hai người các cậu thật sự chưa phát sinh quan hệ?"
Trả lời Đường Lâm chính là những tiếng "tút tút" đầy lạnh lùng.
Hạ Vũ Châu đun một xoong nước, sau đó đổ thêm vào ít nước khoáng, đợi nước ấm vừa lúc có thể uống được.
Hạ Vũ Châu đỡ cô ngồi dậy: "Em uống chút nước ấm đi."
Trâu Mông uống được hai ngụm thì không muốn uống nữa, anh lại dỗ dành "Ngoan, Mông Mông." Sau đó làm cô uống hết cả một ly nước.
Nằm xuống, Hạ Vũ Châu đá văng cái chăn của mình ra, cùng cô đắp chung một chiếc chăn, nâng đầu cô lên để cánh tay mình xuyên qua, từ sau lưng ôm lấy cô, tay dán lên bụng nhỏ của cô mà chậm rãi mát xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...