Trâu Mông ở trong lớp đợi trong chốc lát, mãi tới khi bạn học ở lại trực nhật cũng rời đi: "Trâu Mông, lát nữa về thì cậu nhớ tắt đèn, đóng cửa lại nhé!"
"Ừ." Trâu Mông gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh còn chưa có tới.
Cô nhìn đồng hồ, đã qua 15 phút.
Trong phòng học an tĩnh chỉ còn dư lại tiếng rì rì của bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà.
Lần đầu tiên nhiệt tình chăm chú vào một mối quan hệ tình cảm, có phải cô quá xúc động rồi hay không, Trâu Mông đã nghĩ như vậy.
Còn chưa kịp tự hỏi bản thân, Hạ Vũ Châu đã bước vào từ cửa sau rồi đi đến bên cô.
Hơi thở của anh còn dồn dập, giống như mới vừa chạy xong.
"Này." Hạ Vũ Châu đưa một hộp trong suốt dùng một lần đưa cho cô.
Cửa sổ cùng điều hoà đều đã đóng lại, trong hoàn cảnh không có thông gió khiến Hạ Vũ Châu bắt đầu đổ mồ hôi.
"Cậu cầm lấy rồi ăn đi, tài xế đang chờ bên ngoài đó." Hạ Vũ Châu đặt lấy hộp cơm vào tay cô rồi lại cầm lấy cặp sách của cô.
Nắp hộp được mở ra, bên trong là trái cây đã được cắt gọt đẹp đẽ xếp gọn gàng.
"Cậu vừa mới đi mua?" Trâu Mông đè nắp hộp ở phía dưới, dùng hai tay cầm hộp trái cây.
"Ừm." Hạ Vũ Châu để cô đi ra trước rồi mới tắt đèn đóng cửa: "Định mua bánh kem cho cậu nhưng sợ tối mà ăn no quá thì không thoải mái."
Trâu Mông muốn cầm lấy balo của mình nhưng Hạ Vũ Châu không cho, anh cực kì hưởng thụ việc phục vụ cho cô.
Hai người sóng vai đi ra cổng trường, lớp 12 là khối tan học cuối cùng, lúc này hầu như đã chẳng còn học sinh nào ở lại.
Hạ Vũ Châu có hơi hối hận vì đã mua trái cây cho cô để bây giờ cơ hội để dắt tay cũng không có.
Trong hộp chỉ có một cái nĩa nhỏ, Trâu Mông cắm một miếng màu xanh lục kì dị bỏ vào miệng, nước sốt chua ngọt tan ra trong khoang miệng cô.
"Ngọt không?" Dưới ánh đèn đường, Hạ Vũ Châu thấy cô vươn đầu lưỡi liếm môi, cổ họng anh không tự giác mà lăn lộn.
Trâu Mông không trực tiếp trả lời mà hơi nghiêng đầu, cắm một miếng đưa tới bên miệng anh.
Đây là chuyện mà Hạ Vũ Châu không ngờ tới, vui sướng đến nỗi quên há miệng, Trâu Mông ra hiệu thêm lần nữa thì anh mới nhận ra, cắn miếng màu xanh lục ấy.
Vừa cắn xong ngũ quan của anh đã lập tức nhăn lại với nhau.
Mẹ nó, chua đến nỗi muốn mắng người.
Đúng là làm lộ sở đoản của bản thân, không biết Trâu Mông có ghét bỏ anh vì cái tội chọn trái cây ngu không nữa?
"Ngọt không?" Trâu Mông hỏi anh.
"Chua..." Mới vừa nói được một chữ, Hạ Vũ Châu nghĩ miếng đó là cô đút cho mình nên chuyển lời: "Vô cùng ngọt!"
Khoé miệng Trâu Mông hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng thấy ngọt."
Nghe vậy, Hạ Vũ Châu cười ngây ngô hệt như bị ngốc.
Nụ cười về đến nhà rồi vẫn chưa phai, nhưng đến khi hồi phục lại tinh thần, anh vẫn cảm thấy mất mát, hôm nay còn chẳng được nắm tay cô lần nào.
Trâu Mông để phần trái cây còn dư lại vào tủ lạnh, Trâu Khiết không ở nhà, bà cụ cũng vì cháu trai yêu quý đã lên cấp ba nên không còn cố tình vặn lớn âm lượng TV nữa.
Trâu Mông tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Trâu Nghị Viễn bưng một hộp trong suốt đi từ phòng bếp ra, trong miệng còn nhai tóp tép, hàm hồ hỏi cô: "Ai mua trái cây thế? Chua gần chết."
Còn chưa nói xong đã bị Trâu Mông cướp lấy, cau mày nói: "Chua mà còn ăn."
Trâu Nghị Viễn sửng sốt, người chị họ này của cậu ta tuy không dễ sống chung nhưng dù sao quan hệ chị em của hai người còn khá tốt, đây là lần đầu tiên cô vì chút đồ ăn mà so đo với cậu ta.
Trâu Mông nhìn hộp trái cây không còn lại bao nhiêu, liếc mắt lườm Trâu Nghị Viễn một cái.
"Em..." Trâu Nghị Viễn nuốt cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.
"Chị!" Cậu ta vất vả lắm mới nuốt xuống được: "Chỉ vì vài miếng trái cây mà đế mức này sao?"
Trâu Mông cứ như vậy nhìn chằm chằm Trâu Nghị Viễn, nhìn đến nỗi cậu ta nổi da gà.
Rốt cuộc chuyện sáng sớm hôm ấy cô cầm dao hù doạ bà cụ cậu ta cũng biết.
"Aiza xin lỗi chị được chưa?" Trâu Nghị Viễn lại làm nũng, duỗi tay ôm lấy vai cô: "Lần sau em không dám vậy nữa."
Trâu Mông không để ý, ném tay cậu ta ra rồi cầm số trái cây còn lại về phòng.
Trâu Nghị Viên gãi đầu, nghĩ xem rốt cuộc số trái cây này là ai mua mà cô lại giữ gìn như vậy.
Hạ Vũ Châu nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, trong đầu đều là dáng vẻ cô cười rộ lên, thật sự không nhịn nổi nữa, xem đồng hồ thấy vẫn chưa muộn lắm nên vội vàng gọi cho cô.
Đầu dây bên kia, có lẽ là Trâu Mông vừa mới buồn ngủ, rút sạc điện thoại, mơ mơ màng màng ấn nghe máy.
"Ơi?" Giọng nói của cô mềm như bông.
"Đm..." Hạ Vũ Châu thầm mắng một tiếng.
Trâu Mông không nghe thấy giọng nói của anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Hạ Vũ Châu?"
"..."
Hạ Vũ Châu bị tiếng gọi của cô làm cho chịu hết nổi, xốc chăn lên đã thấy đũng quần cộm lên rõ rệt, anh cởi quần, tay sờ vào côn th*t đã sưng to.
"Trâu Mông." Anh gọi tên cô, giọng nói vừa thấp vừa trầm.
"Ừm." Trâu Mông lười nhác đáp lại, cơn buồn ngủ đánh úp lại, cô cũng không để ý lắm.
Hạ Vũ Châu muốn nghe giọng của cô nhưng lại cảm thấy bản thân lỗ mãng thất thố, dưới thân sưng to khó chịu.
"Mông Mông." Anh thay đổi xưng hô, thân mật gọi.
Người bên kia hình như đã ngủ rồi, qua hồi lâu cũng không thấy trả lời.
Ngược lại Hạ Vũ Châu càng thêm lớn mật, không tắt điện thoại, cảm nhận lại dư vị trong giọng nói của cô, anh nhắm mắt, trong đầu đều là dáng vẻ cô trần trụi nằm thở dốc dưới thân anh, tốc độ tay dần dần nhanh hơn, cuối cùng không quá sảng khoái mà bắn tinh.
Thời gian trò chuyện không ngừng tăng lên, hơi thở của Hạ Vũ Châu cũng dần vững vàng, tắt điện thoại, nhìn chất lỏng mình vừa bắn ra làm anh có chút ghét bỏ chính mình.
Tình cảm của anh dành cho Trâu Mông càng ngày càng không thuần khiết.
Mà bên này, sau khi màn hình quay lại màn hình chính, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt đỏ bừng của Trâu Mông.
Cô trùm chăn lên thấy khó thở rồi lại kéo chăn xuống, đợi hít thở đến bầu không khí mới mẻ cô mới bình tĩnh lại, sau đó vươn tay cắm sạc điện thoại.
——
Tiểu Hạ không dễ dàng gì, tuy rất đáng khinh nhưng mọi người đừng ghét bỏ hắn.
Nam chính mỗi ngày tự túc đúng là quá đáng thương.
Hy vọng mọi người vote nhiệt tình để an ủi hắn:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...