"Nơi này thế nào?" Hạ Vũ Châu đưa cô đến phòng sách của mình: "Rất thích hợp để cậu học bài.
"
"Không thích hợp.
" Trâu Mông nhìn anh.
"Sao lại không?"
"Đây là nhà cậu.
"
"Ừ, vậy thì sao? Nhà tôi ngoại trừ tôi và thím Lưu thì không có ai khác, cậu có thể yên tâm ở đây học.
" Trong lòng Hạ Vũ Châu còn bổ sung thêm một câu: "Thậm chí tôi còn hy vọng em sẽ dọn tới đây ở.
"
"Ý tốt của cậu tôi xin nhận, tôi về đây.
" Trâu Mông nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Hạ Vũ Châu giữ chặt tay cô: "Vốn dĩ cậu không muốn về căn nhà đó.
"
Trâu Mông bị chọc thủng, khẽ nhíu mày nhìn anh.
"Tôi đã thấy rất nhiều người tan học không về nhà, đó là ham chơi, nhưng cậu thì không giống vậy! " Hạ Vũ Châu nhìn cô: "Nếu không muốn về căn nhà đó thì đây chính là lựa chọn tốt nhất của cậu, ngày mai trường cho nghỉ học một tuần, mỗi ngày cậu có thể tới đây, buổi sáng tài xế sẽ tới đón cậu, cậu không cần phải tới thư viện tranh chỗ, ở đây cung cấp cơm ba bữa, internet, điều hoà, đồ uống, đồ ăn vặt, trái cây, như vậy không tốt sao?"
Hạ Vũ Châu thấy cô có chút xiêu lòng thì tiếp tục nói: "Ba tôi ở nước ngoài, mẹ tôi thì bận trăm việc ở công ty, chỉ có lúc ăn Tết mới về, tuần nào cậu tới cũng được.
"
"Trâu Mông, tôi nói rồi, không cần luôn từ chối ý tốt của người khác.
"
Trâu Mông nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Nhưng ý tốt của cậu đã sắp vượt qua phạm vi tôi có thể tiếp thu rồi.
"
"Đó là bởi phạm vi của cậu quá hẹp.
"
"Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Trâu Mông hỏi xong những lời này thì có chút hối hận, đây không phải một câu hỏi, nó giống như một lời chứng thực, đáp án là gì cô đã mơ hồ nhận ra, nhưng cô thật sự rất sợ Hạ Vũ Châu sẽ nói ra đáp án đó, cô sợ bản thân sẽ không chống đỡ nổi.
Đối mặt với lời tỏ tình của lớp trưởng Trần Tử Mạc, cô có thể thẳng thắn từ chối, nói "Mình không thích cậu".
Nhưng đối mặt với Hạ Vũ Châu, hình như cô cần phải nói dối.
Hạ Vũ Châu cũng không dám trả lời vấn đề này, anh sợ một khi nói ra thì sẽ nhận được đáp án giống như trên tờ giấy kia.
Anh không thể quá nóng vội, vất vả lắm Trâu Mông mới đối xử khác với anh.
Cũng may Trâu Mông không kiên trì muốn anh trả lời, cô chuyển sang chủ đề khác: "Cậu tốt với tôi như vậy, chắc cũng muốn đổi lấy thứ gì đúng chứ?"
"Theo ý của cậu thì tôi thế nào cũng phải được chút đền đáp đúng không?" Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ mà cười: "Vậy thế này đi, top 1 lớp văn như cậu dạy bù cho tôi đi.
"
"Cái gì?" Trâu Mông hoàn toàn không nghĩ tới: "Tôi ở lớp văn, còn cậu là khoa học tự nhiên mà.
"
"Văn anh sử địa, toán lý hoá mà không phải thi sao?" Anh cười nói: "Lúc cậu làm đề thì hướng dẫn tôi một chút, tôi sai chỗ nào thì cậu sửa cho tôi, có gì cần hỏi tôi cũng sẽ hỏi cậu, như vậy có được không?"
Đề nghị này Trâu Mông có thể tiếp thu, mặc kệ Hạ Vũ Châu có thật lòng muốn học tập hay không, nhưng ít ra giúp anh học bù sẽ khiến cô không có chướng ngại tâm lý.
Hạ Vũ Châu cũng vì sự thông minh đột xuất của mình mà muốn vỗ tay.
"Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý.
" Hạ Vũ Châu lại kéo lấy tay cô: "Đi thôi, xuống dưới ăn cơm đã.
"
Mới trong thời gian ngắn mà Trâu Mông đã bị kéo tay ba lần.
Cô không hề phát hiện, bản thân chưa từng cự tuyệt một lần nào.
"Làm cái này đi.
" Trâu Mông chìa một đề toán ra trước mặt Hạ Vũ Châu: "Hoàn thành trong 2 tiếng, vừa lúc làm xong là 9 giờ.
"
"! " Hạ Vũ Châu nhìn bài thi trước mặt, không ngờ rằng cô sẽ làm thật: "Mới vừa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi làm sau.
"
Cằm Trâu Mông chống lên đuôi bút, quay đầu nhìn anh: "Cậu đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi.
"
"Nhưng mà! "
"Cậu tranh thủ làm đi.
" Cô nhìn thời gian: "Đã lãng phí 2 phút rồi.
"
"Tôi! "
"Nhanh lên.
"
"Ờ.
"
Hạ Vũ Châu không nghĩ mình sẽ nghe lời như vậy, nhưng càng không ngờ rằng trong lúc làm bài anh lại ngủ gật mất.
Lúc tỉnh lại đã gần 10 rưỡi.
Bên bàn sách không còn bóng dáng của cô, bài thi đè dưới tay anh nhăn bèo nhèo, trên cánh tay còn dán một tờ giấy nhớ, anh bóc ra đọc:
"Tôi đi trước, cảm ơn cậu.
"
6 chữ, khoảng cách cũng đều đặn, chỉnh tề viết trên giấy nhớ, chữ cô rất đẹp, đẹp như cô vậy.
Hạ Vũ Châu xuống lầu, hỏi thím Lưu: "Trâu Mông về rồi ạ?"
"Vâng, lúc 9 rưỡi cô ấy nói muốn về một mình, nhưng một cô gái về giờ này tôi đâu yên tâm nổi, vì vậy nên tôi có gọi Tiểu Kha đưa cô ấy về.
"
Thím Lưu luôn suy nghĩ chu đáo, hơn nữa bà cũng hiểu Hạ Vũ Châu nghĩ gì.
"Ngày nào cũng đưa cơm, khiến tâm trạng cậu không yên chính là bạn học Trâu này đúng không?" Thím Lưu hỏi toạc ra.
"Vâng.
" Nháy mắt, lỗ tai Hai Vũ Châu trở thành màu hồng nhạt.
"Thế ở bên cạnh người ta mà vẫn ngủ gật được?"
"! " Hạ Vũ Châu cũng ảo não, khuyên can mãi mới đổi lấy được chút thời gian bên nhau, vậy mà anh lại ngủ quên mất.
"Nhanh chóng nhân lúc người ta còn chưa ngủ, gọi điện quan tâm một chút xem cô ấy có về nhà an toàn hay không.
" Thím Lưu bất đắc dĩ, thằng nhóc thông minh này còn để bà dạy cách tán gái.
"À vâng vâng! " Hạ Vũ Châu nghe vậy thì vội chạy lên lầu lấy điện thoại.
"Về đến nhà chưa?"
Hạ Vũ Châu cầm điện thoại đi qua đi lại, đã qua 10 rưỡi, gọi điện vào giờ này cũng không biết có tiện hay không.
"Về rồi.
"
"Có thể gọi điện sao?"
"Có thể.
"
Sau khi Trâu Mông trả lời tin nhắn được hai giây thì Hạ Vũ Châu gọi tới.
"Là tôi.
"
"Ừ.
"
"Ngại quá, vừa nãy ngủ quên mất.
"
"Ừ, tôi thấy cậu ngủ say quá nên không gọi.
"
"Tôi bảo đảm, nhất định lần sau sẽ không ngủ.
" Hạ Vũ Châu thậm chí còn giơ tay lên thề, nhưng nghĩ đến cô không nhìn thấy nên lại buông xuống.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của cô: "Có phải cậu còn muốn giơ tay lên trời để thề?"
Hạ Vũ Châu nhìn tay mình vẫn còn đang giơ ra.
Hình như Trâu Mông cũng cảm thấy bản thân nói lỡ: "Còn có! chuyện gì không?"
"Ngày mai tôi bảo tài xế tới đón cậu, mấy giờ thì cậu dậy?" Hạ Vũ Châu đoán cô sẽ không ngủ nướng, lại có lòng riêng muốn nhìn thấy cô sớm một chút: "6 giờ tới đón được chứ?"
"! " Tuy rằng cô cũng rất muốn ra khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt, miễn phải tiếp xúc nhiều với bà cụ, nhưng 6 giờ cũng sớm quá rồi: "7 giờ đi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...