Túc Yểu mang thai bốn tháng.
Bé con được phát hiện vào hai tháng trước, ngày ấy lập hạ, trời quang đãng, nắng chói chang.
Vốn đã hẹn Đông Thanh đi ăn mì bò ở tiệm mì mới mở ngay đầu đường, cuối cùng, vì Túc Yểu đau lưng nên đành thôi.
Song, thèm thì vẫn thèm lắm, Túc Yểu bèn sai Thanh Hoà mua một bát về ăn thử, mì nóng nghi ngút, thơm ngon hết nấc.
Lại nói Thanh Hoà, nàng ấy là nha hoàn Thiển Lộ mến nhất, thay Thiển Lộ chăm sóc Túc Yểu.
Còn Thiển Lộ?
Nửa năm sau lễ thành hôn của Đông Thanh và Túc Yểu, nàng ấy đã gả cho Hùng Nâu.
Thanh Hoà mua mì, mang về Phủ Đệ mà Đương Kim Thánh Thượng ban thưởng cho Đông Thanh, Túc Yểu ngóng mãi, chưa nhác thấy người mà đã nức mũi mùi mì bò.
Thế rồi, chuyện cứ thế xảy ra.
Túc Yểu vốn thèm ăn mì, bỗng che miệng lao khỏi phòng nôn khan, làm Đông Thanh đang chép kinh thư giúp nàng khiếp hồn khiếp vía.
Đông Thanh buông sách, bước nhanh theo Túc Yểu, vỗ nhẹ lưng nàng: “Khó chịu ở đâu à?”
Túc Yểu không đáp, Đông Thanh lạnh lùng liếc, Thanh Hoà sợ cóng người, hắn thấp giọng quát: “Ngươi đã cho phu nhân ăn gì thế?”
Rồi ngoảnh lại, nói với vào phòng: “Mau gọi đại phu tới!”
Thanh Hoà ngay lập tức để mì lên bàn, vội quỳ xuống: “Nô tỳ….
.
Nô tỳ cũng không biết nữa! Hôm nay phu nhân chẳng chịu ăn gì cả,” Nàng ấy chỉ vào bát mì bò, “Phu nhân chỉ muốn ăn món này, lão gia, nô tỳ….
”
“Không liên quan tới Thanh Hoà.
” Túc Yểu cắt ngang lời nàng ấy.
Nàng lê bước vào phòng, dựa vào khuỷu tay Đông Thanh, “Chàng đỡ thiếp về phòng nằm đi.
”
Đông Thanh nghiêm mặt, phất tay cho Thanh Hoà lui, Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đúng là bị doạ chết khiếp.
Có thể khống chế cảm xúc của lão gia, cả thiên hạ, e rằng chỉ mình phu nhân.
………
Đại phu nhanh chóng tới phủ, trông mà e sợ cơn cáu giận của Đông Thanh, đại phu cũng lớn tuổi rồi, bị Đông Thanh doạ tới nỗi tay bắt mạch run bần bật.
Túc Yểu thầm than, bảo Đông Thanh: “Đông Thanh, chàng ra ngoài đợi đi.
”
Đông Thanh nghẹn họng, vẫn ngoan ngoãn ra khỏi phòng.
Tay đại phu cuối cũng cũng bớt run.
Túc Yểu cười dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi đại phu: “Sao rồi ạ?”
“…….
.
” Đại phu cau mày bắt mạch, mãi lâu mới buông tay, cười tươi rói, nếp nhăn trên mặt nhúm lại: “Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch!”
Cửa mở bung, nháy mắt, Đông Thanh lao tới trước mặt Túc Yểu ——
“Niên Niên!”
Túc Yểu cười rạng rỡ, khoé mắt cong cong tựa mảnh trăng non, cọ mặt vào lòng bàn tay Đông Thanh, khẽ khàng đáp lại vẻ mặt mong đợi của hắn: “Chàng không nghe nhầm, là hỉ mạch.
”
“Đông Thanh, chúng ta có con rồi.
”
*
Không chỉ danh sách những điều cần chú ý đối với phụ nữ mang thai do đại phụ tự tay viết nhàu nhĩ, góc giấy còn gấp lên gập xuống, Túc Yểu nghĩ tay nàng cũng sắp nát rồi.
Hai tháng trăng tàn rồi lại lên, Túc Yểu thấy gan bàn tay mình bị cọ sát liên tục tới nỗi chai cả đi.
Đêm nay Túc Yểu ngủ sớm, đang mơ màng bỗng có người kéo tay nàng, năm ngón tay bao trọn thứ quen thuộc, gậy gộc cứng rắn…….
“……Đông Thanh.
”
Túc Yểu vẫn ngái ngủ, giọng mềm ngọt, nhõng nhẽo vô cùng, khiến cây gậy trong tay càng phình to hơn.
Đêm hè đằng đẵng vừa nóng vừa hanh, quần áo ngủ của Túc Yểu mỏng tang, mỏng tới mức, chẳng cần xốc lên cũng lấp ló tấm yếm lụa.
Màu xanh nhạt, hoa trắng điểm xuyết.
Yết hầu cuộn lên xuống, Đông Thanh ghé người đè lên Túc Yểu, “Niên Niên…….
.
Đại phu nói, nữ tử mang bầu ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng, cẩn thận chút là được….
.
Giờ cũng….
.
Giờ cũng bốn tháng rồi….
.
”
Đông Thanh gục đầu vào hõm vai Túc Yểu thủ thỉ, môi mấp máy, phả hơi thở vào tai nàng, Túc Yểu ngứa quá cười khanh khách, tỉnh ngủ hẳn.
Dĩ nhiên nàng biết thời gian này Đông Thanh phải nhẫn nhịn khổ sở thế nào.
Đã thế, vì mang thai, bầu vú to hơn, Đông Thanh càng vui sướng, hàng đêm bị hắn trêu ghẹo đùa bỡn, thật ra nàng cũng rất muốn.
“Vậy….
.
Chàng nhẹ thôi nhé.
”
“Ừ!”
Nghe tiếng “Ừ” phấn khích, Túc Yểu cười lanh lảnh, vuốt cái đầu không an phận của Đông Thanh: “Vui lắm à?”
Đông Thanh vội vàng mút cổ nàng, tay vạch vạt áo sờ soạng bầu sữa mềm mại, ấp úng bày tỏ nỗi hờn tủi, “Hai tháng chưa làm, vui chứ sao không?”
Trẻ con hết nấc, khác hoàn toàn cái người mặt lạnh của ban ngày.
Đông Thanh thế này, Túc Yểu……yêu chết đi được.
“Ứ, nhẹ thôi….
.
đau.
”
Đông Thanh ngoan ngoãn bóp bầu vú nhẹ lại, lưỡi dài nhám ráp liếm láp bên ngực còn lại, đầu lưỡi ướt át liếm quanh quầng vú, trái anh đào nhỏ xinh cứng rắn, Đông Thanh há mồm ngậm chặt, nhay nhay, mút mạnh ——muốn mút ra sữa quá.
Bên trên chùn chụt tiếng nước, phía dưới cũng không yên lặng.
Túc Yểu khép chân, muốn kẹp bàn tay đang quấy phá của Đông Thanh lại, nào ngờ ngón tay linh hoạt càng thọc vào sâu.
Bụng ngón tay chai sần ép chặt hạt ngọc run rẩy, Đông Thanh miết mạnh giữa hai mép môi ấm nóng, Túc Yểu quíu người, nước xuân trút ào ạt.
Khe rãnh đã trống vắng hai tháng nay, Đông Thanh sợ bé con chịu không nổi vật cứng, hắn dứt lưỡi, rời đôi bầu sữa, liếm dọc xuống, nút lấy mép thịt đỏ hồng ——
“A……….
”
Túc Yểu co rụt lại, bị Đông Thanh kéo về: “Chạy cái gì?”
Lưỡi dày len vào hang thịt, bên trong khít khịt, tầng tầng lớp lớp thịt mềm chật như nêm, liếm quanh vách trong, mật ngọt trào lênh láng.
Người Túc Yểu túa đẫm mồ hôi, ướt như xối nước nóng, nàng siết chặt chăn đơn, trong xương cốt dường như lít nhít sâu bọ đang rỉa tuỷ nàng, gãi hoài không đúng chỗ ngứa.
Thịt lưỡi bắt chước tốc độ ra vào của gậy thịt, thọc thật sâu, còn gảy liên tục lên cục thịt nhô ra, liếm một cái, búng lưỡi một phát, nước mật tuôn lũ lượt, phun thẳng vào mặt Đông Thanh.
Đôi chân tựa như gông cùm xiềng xích khoá đầu Đông Thanh đờ đẫn mở rộng, Đông Thanh rút lưỡi về, rướn lên, tách môi nút lưỡi Túc Yểu.
Vị tanh ngọt dây dưa trong miệng, cũng không át nổi hương hoa quế nồng nàn trên người Túc Yểu.
Gậy thịt ngẩng cao, cọ quẹt khe rãnh nhơ nhớp, vỗ vào viên ngọc đỏ au sưng thũng.
Khe cửa nhỏ xíu khép khít, Đông Thanh say sưa hôn Túc Yểu, tay vội sóc sóc dương vật, mắt ngựa đập hạt ngọc, ve vuốt một lúc, Đông Thanh vẫn nút chặt lưỡi Túc Yểu.
Nháy mắt không kịp phòng ——lao sầm vào.
Chặt quá, còn chặt hơn cả xử nữ.
Túc Yểu vừa lên đỉnh một lần, vách trong hầm hập ẩm ướt, thúc vào trơn tru.
Đã lâu không được bao trọn trong miền ấm áp, Đông Thanh cố nén không bắn, thình lình, dòng mật nóng trào ra, xoáy lấy gậy thịt khiến nó nhảy dựng, suýt bóp cò.
Đông Thanh vần vò bầu vú múp mụp, “Niên Niên, thả lỏng chút.
”
Để phân tán ham muốn xuất tinh, hắn chăm chú ngắm nhìn đôi bầu sữa đẫy đà.
Hai vú cao ngất ngạo nghễ, thường ngày Đông Thanh đều mân mê xoa nắn, giờ phút này, hai bé thỏ trần trụi, hắn càng bóp không thương tiếc: “Sao Niên Niên lại mềm thế, hả?”
Sờ chỗ này, hôn chỗ kia, hồi lâu, hai luồng đầy đặn mướt mát, lấp lánh nước bọt.
Đợi khe thịt thả lỏng, Đông Thanh hưng phấn, tách chân Túc Yểu vắt lên khuỷu tay, cẩn thận ngồi dậy, nhấp nhẹ.
Mang thai hơn bốn tháng, bụng Túc Yểu không lớn lắm, Đông Thanh thúc hông chầm chậm.
Tuy không thể phóng túng yêu dữ dội, Đông Thanh vẫn cam lòng chịu đựng.
Song Túc Yểu không nén nổi, kiểu nửa vời thế này khó chịu kinh khủng.
Nàng ngồi dậy ôm chặt Đông Thanh, hắn dừng nhấp.
Chỗ kia căng hết nấc.
Túc Yểu mềm giọng thủ thỉ: “Đông Thanh, để thiếp ở trên đi, như thế sẽ không thương tổn tới con.
”
Trời đất xoay chuyển, hai người đổi tư thế.
Túc Yểu ngồi trên người Đông Thanh, quyến rũ vô ngần, tóc tơ xoã dài chấm eo, vẻ mặt say tình, đôi bầu vú ưỡn thẳng, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm trọn, trong màn đêm tăm tối, tựa ả hồ ly tinh.
Hút hồn cướp phách người ta.
Túc Yểu cắn môi, uốn eo, dưới sự trợ giúp của Đông Thanh, từ từ ngồi xuống…….
Từng tấc gậy thịt dần bị nuốt trọn, cuối cùng, chỉ còn một đoạn ngắn ——
Hết nấc, ngồi không nổi nữa.
Bụng nhỏ vốn bằng phẳng, giờ gồ lên, mép môi sưng tấy nấp trong khu rừng rậm rạp, Túc Yểu hé miệng, rên nhỏ, nũng nịu đứt quãng, “A….
.
Ưmm….
Đông Thanh….
.
”
Chết người.
Đông Thanh bấm nhẹ eo Túc Yểu, vừa thúc hông lên, vừa ép nàng ngồi xuống.
Nhấp sâu liên tục, dập thẳng tử cung, hai bầu sữa đong đưa, lung lên lay xuống……….
Vừa trắng vừa múp, chỉ muốn ngoạm cho cái, Đông Thanh nuốt nước bọt.
Thúc mấy trăm cái, eo Túc Yểu mỏi nhừ, nàng chịu, gục sấp lên người Đông Thanh, lại càng khiến gậy gộc vào sâu hơn ——
Ngập lút trong khe thịt.
Đông Thanh nghiến răng, siết chặt Túc Yểu, xoay người, lấy lại quyền chủ động.
“Mệt rồi à? Vậy để ta.
”
Đêm nay Túc Yểu đã cao trào ba bốn lần, cứ quanh quẩn trên đỉnh mãi, đờ đẫn nghe theo Đông Thanh.
Nàng nằm oặt trên giường, Đông Thanh vừa nút núm vú, vừa thúc tới tấp vào hang thịt, giã dồn dập chục phát mới phúng xuất.
Hắn rút gậy thịt ra, kéo tay Túc Yểu nắm chặt vật cứng nhớp nháp nước sữa, người anh em vừa thoả mãn đã nhanh chóng ưỡn thẳng………
Túc Yểu: “…….
”
Khóc không ra nước mắt, sao vẫn phải dùng tay nữa!
…………
Vị yêu nồng nàn, vấn vương mãi.
“Đông Thanh.
”
Túc Yểu nhoài trên người Đông Thanh, mí mắt trĩu nặng, mơ màng thỏ thẻ: “Chàng nói xem, tên bé con đặt là gì?”
Đông Thanh họ Chu, Túc Yểu muốn đặt tên đệm là “Hi”*, mà nghĩ mãi không ra tên chính.
*熹: Sáng sủa, rạng rỡ.
“Ừm….
Tên là ——”
Đông Thanh vuốt ve bờ eo mềm mại, “Chu Thụ.
”
Túc Yểu gắng tỉnh táo lại, hỏi hắn: “Sao lại đặt thế?”
“Nghĩ bừa đấy.
”
“…….
Đông Thanh!” Túc Yểu trừng mắt, đập lên cái tay không an phận, “Tên con chúng mình đó!”
Đông Thanh bĩu môi: “Nàng mắng ta, vì một tên nhóc mà mắng ta…….
”
“….
.
Nhóc gì mà nhóc, con mình mà, hơn nữa, chắc gì bảo bối đã là con trai.
”
“Ta biết nó là con trai, đã thế, nàng còn vì nó mà mắng ta.
”
Túc Yểu dở khóc dở cười, bó tay, rúc vào lòng hắn, dỗ dành: “Được rồi, nghe chàng hết.
”
“Vậy, sau này nàng còn mắng ta nữa không?’
“……Không mắng nữa.
”
Nhãi con ngây thơ.
*
Sáu tháng sau.
Chu Thụ ra đời.
Lời Đông Thanh như sấm truyền, bảo bối là con trai.
Túc Yểu thở phào nhẹ nhõm.
May mà là con trai, nếu là con gái, tên Chu Thụ xấu chết đi được.
Mong sao sau này Đông Thanh sẽ nghiêm túc hơn khi đặt tên cho con.
Có điều……….
.
Với cái tên ấu trĩ ấy, nàng cũng hết cách.
Đành chiều hắn ╮(╯_╰)╭.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...