Diệp Thảo ở một mình trong căn phòng trống vắng, cảm giác cô đơn lại ùa về, cô quyết định đi ra ngoài, dù sao lâu rồi cô cũng không ra ngoài đi dạo rồi.
Đứng trước một trung tâm thương mại lớn, Diệp Thảo vui vẻ bước vào trong. Cô cũng giống như bao tiểu thư con nhà quyền quý khác, mỗi lúc nhàm chán thì đi uống trà hoặc là đi shopping.
Đi được một vòng mà vẫn không có món đồ nào lọt vào mắt xanh của Diệp Thảo. Mãi đến khi đi qua quầy trang phục nam, cô thấy một bộ âu phục nam rất đẹp. Cô tưởng tượng đến dáng vẻ của Nhật Thiên khi khoác nó, chắc là rất đẹp. Cô vươn tay cầm lấy nhưng lại có một bàn tay khác lấy nhanh hơn.
"Oa, thật đẹp, bộ này mà mặc lên người anh ấy chắc rất đẹp, hoàn mỹ không chút khuyết điểm."
Người nhân viên thấy vậy, miệng cười tươi như hoa, "Vị tiểu thư này thật có mắt nhìn, bộ vest này do một nhà thiết kế nổi tiếng của Anh thiết kế, khi mặc lên tạo cảm giác thoải mái không bị gò bó, hơn nữa bộ âu phục này còn có ý nghĩa là sự ấm ấp…bla…bla…"
Cô gái cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thảo nhìn vào bộ vest trên tay mình thì ngưng cười, "Cô cũng muốn bộ này sao?" Sau đó cô quay sang người nhân viên, "Có cái khác nữa không?"
Người nhân viên nhìn Diệp Thảo khó xử, "Xin lỗi, chúng tôi chỉ có bộ này là mẫu duy nhất thôi."
Diệp Thảo không muốn làm người nhân viên khó xử, "Không sao, dù sao tôi cũng không muốn mua nó." Sau đó cô đi sang quày hàng khác.
Sau khi mua cũng được kha khá đồ, trời cũng bắt đầu tối, Diệp Thảo đem đồ đi gửi phát nhanh về nhà rồi đi tới quầy ăn nhanh.
Trên đường đi về, ngồi ở trong xe, cô thường có thói quen nhìn ra thế giới náo nhiệt bên ngoài, người nối người tấp lập. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc bước vào một khách sạn.
"Bác tài, dừng xe." Cô lấy tiền đưa cho người tài xế rồi vội vàng đi xuống xe.
Cô đứng ở khúc quanh quan sát, chỉ thấy Ánh Linh che miệng chạy nhanh ra ngoài, cô chắc rằng chị ấy đang khóc.
Diệp Thảo càng tò mò cùng với nghi hoặc, cô từ từ đi tới trước phòng đó, chìa khóa vẫn cài ở ổ khóa, cô dễ dàng vào được bên trong.
Vừa bước vào trong phòng ngủ, đập vào mắt Diệp Thảo là chiếc giường sang trọng, cái mà khiến cô ngạc nhiên hơn là trên chiếc giường đó là chính anh trai cô cùng với một người phụ nữ khác đang chìm trong giấc ngủ. Chiếc chăn lớn chùm kín lên thân thể hai người nên không có nhìn thấy gì nhưng chắc chắn là hai người đều khoả thân.
Tức giận, đúng. Lúc này cô cảm thấy rất khó chịu. Nhưng càng gặp những tình huống khó xử thì càng phải thật bình tĩnh. Diệp Thảo hít một hơi thật sâu, đến bên giường gọi anh trai cô tỉnh lại.
"Lục Sơn, anh tỉnh lại đi,…" Cô lay mãi mà không thấy anh cô bất kì phản ứng nào, hai mắt vẫn nhắm chặt lại, còn người phụ nữ bên cạnh thì đã bị đánh thức, hét toáng lên.
"Á… a… a… cô, cô là ai, tại sao lại vào được đây?"
Diệp Thảo trừng mắt, nghiến răng nói, "Không phải cô mới là người rõ nhất sao. Nói, cô đã cho anh ấy uống thứ gì?"
"Cô đang nói vớ vẩn gì đấy? Lục Sơn uống say, sau đó… sau đó…" Cô ta ôm mặt khóc òa lên.
"Cô câm miệng lại cho tôi, loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi. Đừng có tham quá. Loại người như cô đừng mong sẽ không bao được bước chân vào nhà họ Hoàng đâu, đừng có mơ tưởng, nếu không sẽ càng ngã đau đó.
Cô gái kia trở mặt ngay lập tức, cô ta lau sạch nước mắt, miệng cười gian sảo, "Mày nghĩ mày là ai, tao không vào được thì mày nghĩ mày vào được chắc, dù sao Lục Sơn đã ngủ với tao rồi. Chắc mày cũng biết tính Lục Sơn rồi đó, anh ấy có tính trách nhiệm rất cao, chắc chắn không phải là một người đàn ông hèn nhát đâu."
Diệp Thảo cũng đâu có vừa, "Thật sao, vậy để xem ai thắng, muốn anh trai tôi chịu trách nhiệm thì phải bước qua xác tôi trước." Dứt lời, Diệp Thảo vào trong phòng tắm, lấy ra một cố nước lạnh, tạt vào mặt Lục Sơn.
Lúc này, lông mày Lục Sơn nhíu lại rồi từ từ mở ra, khi nhìn thấy trong phòng có Diệp Thảo thì anh ngồi bất dậy, "Sao em lại ở đây?"
Diệp Thảo cũng nhanh chóng quay lưng lại, "Anh mau mặc quần áo vào đi."
Lục Sơn nhìn mình, rồi giật mình nhìn sang cô gái nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt bên cạnh. Tay anh ôm lấy đầu, "Anh sao thế này, sao lại không nhớ được gì?..."
Diệp Thảo chẳng thèm để ý câu nói của anh trai, "Em cho anh và cô ta 5 phút mặc quần áo chỉnh tề, sau đó ra ngoài gặp em." Dứt lời, Diệp Thảo đi ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...