Em Sẽ Là Nạn Nhân Của Anh Full

Hai người hiện tại đã ra đường cái, ngồi đợi tắc xi. Tuy nhiên cả hai đã tranh cãi một lúc, tại vì cả cô lẫn cậu đều không mang theo tiền. Trời khá tối nên cậu đã khuyên cô đừng có nói bất cứ điều gì cho tới khi tắc xi đến, cô làm sao mà im lặng trong lúc này cơ chứ. Áo cậu dính đầy máu, may mà đang là đêm nếu không cả hai sẽ bị đem đến đồn cảnh sát mất.

Từ xa xa một chiếc tắc xi lái đến huớng hai người, cậu liền đưa tay ra hiệu. Xe dừng lại, người tài xế mở kính ra và hỏi hai người muốn đi đâu.

- Đến đường...

Cậu nói địa chỉ xong, người lái xe gật đầu. Cô biết là sau khi đến thì mới trả tiền cho người ta, nhưng cả hai người đều không có. Chuyện đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô, tim đập thình thịch như đang làm một điều rất xấu. Rất có thể cậu ta sẽ giết chết tài xế, cô chẳng có chút can đảm nào để mà cùng cậu phi tang chứng cứ. Tay cô cứ thế mà run bần bật.

  - Này, cô còn đứng đó bao lâu nữa. Nếu không lên thì tự mà đi về, tôi không rảnh để chửi cô đâu.

  - Ừ thì... tôi lên.

Cô ngồi vào phía ghế sau ngay cạnh cậu, có vẻ cậu cũng không muốn người tài xế đó thấy cái áo của mình. Nhưng đèn trong xe được bật lên, anh chàng lái xe nhìn vào kính chiếu hậu liền hoảng hốt. Màu đỏ của những vết máu dính lên trên mặt cậu hiện rõ, anh chàng cứ đờ người cho đến khi bị cậu phát hiện. Đôi mắt phản chiếu từ kính lạnh buốt, anh lái xe có thể cảm thấy dường như mình vừa nín thở trong chốc lát.

  - Anh đi được chưa?

  - À, được. Anh xin lỗi. G-giờ ta đi được rồi.

Anh vội vàng lái xe, nhưng đôi lúc trên đường anh vẫn liếc nhìn cậu từ kính. Cô gái ngồi kế bên khép nép nhìn ra ngoài, chưa lần nào anh liếc nhìn thấy cô nhúc nhích. Còn cậu thì nhắm mắt nhìn như đang ngủ, nhưng anh không chắc cậu ta có ngủ chưa. Vài lần nhìn lén thì bị ánh mắt nhìn trừng trừng của cậu làm cho giật mình, tay lái lệch đi một chút và cũng suýt đâm vào xe khác.

  - Cậu định đưa tôi đi đâu vậy, địa chỉ đó không hề gần nhà tôi.

Cậu trở mình, mở mắt nhìn sang.


  - Nhà tôi. Cô nghĩ mình có thể về nhà mà không bị tra hỏi sao?

Cô im lặng rồi nghĩ rằng cậu nói đúng, cô khômg thể nào về nhà lúc này mà không bị mẹ hỏi đến cùng và với bộ dạng tàn tạ hiện tại cô còn không muốn ai thấy nó.

Quãng đường dài nhưng đầy yên tĩnh, chẳng người nào cất lên lời nào nữa. Tài xế giảm tốc độ rồi quẹo vào một con hẻm, khu này vắng người qua lại chỉ có những ánh đèn của cửa sổ mỗi nhà hiện hữu. Cô nhận ra được hình dáng của những ngôi nhà đó, cái nào cũng rất lớn chúng hình như không dành cho người bình dân có thể ở.

  - Xin hỏi cậu muốn dừng ở chỗ nào?

  - Đi thêm một chút nữa, nhà tôi ở cuói đường này.

Ngôi nhà đó chìm trong bóng tối, cô không tài nào trông thấy hình dáng nơi mà cậu ở. Vì lúc trước cô luôn tưởng tượng cậu phải ở một lâu đài cổ với những tiếng kêu của quạ, cây cối khô héo. Có lần cô còn tưởng cậu là một ma cà rồng khát máu chuyên giết người vì thích thú khi thấy chất lỏng màu đỏ tươi ấy.

  - Anh chờ tôi lấy tiền.

Cậu hiên ngang mở của xe và đi loanh quanh trước cổng nhà để tìm gì đó rồi quay trở lại. Cô khá bất ngờ khi cậu đưa tiền cho người tài xế, nên đã hỏi nhỏ với cậu. Sau đó bị quăng cho một ánh nhìn tức giận cùng một câu trả lời phát ra từ khẽ răng.

  - Của tôi, hài lòng chưa.

  - Rồi rồi.

Cô quắn quýt trước biểu hiện của cậu, tay xoắn vào nhau tỏ vẻ bất mãn. Khi đã lấy được tiền, anh tài xế liếc nhìn hai người rồi mới đi. Anh cảm thấy mình nên quên đi cái con hẻm này, nó có cái gì đó rất kỳ quái làm anh nổi da gà.

Đi vào bên trong, cô choáng ngợp trước sụ rộng rãi mà nhà cô không có. Nơi cô vừa bước vào là phòng khách với một bộ sô pha màu be, ánh đèn vàng càng khiến chỗ này trông càng thêm ấm áp. Trên tường treo bức tranh vẽ khu rừng xanh ngắt có suối chảy thật yên bình. Cậu lúc đó thì đi đâu đó mất, cô cũng không bận tâm đến cậu nữa mà leo lên sô pha mà nhún nhún vài cái. Nó rất êm khiến cô buồn ngủ vừa nghĩ đến cô liền ngáp một cái rồi nhắm mắt thư giãn, nhưng rồi ngủ thiếp đi.


  - Ê, dậy đi. Tôi nhớ cô còn chưa ăn đấy.

Mới ngủ được một lát, cô đã phải ngồi dậy và thấy có chút chóng mặt. Cậu đưa một đĩa mì với sốt cà chua tới, cô nhướn mày nhìn thẳng vào mắt cậu. Không hề liếc nhìn sang chỗ khác như cô nghĩ, mặt cậu có vẻ nhẹ nhàng hơn. Nhưng cô không tin chắc vào mắt mình nữa vì cậu đã cười với cô, một nụ cười nhẹ nhàng không hề đáng sợ hay xa cách như mọi khi.

  - Tôi vừa mới nhớ ra một chuyện, hình như cô đã kêu tôi giết ả ta thì phải. Cô không hề tốt đẹp như cô nghĩ đâu.

Tưởng chừng quan hệ giữa hai người thả lỏng hơn một chút, nhưng lời nói đó khiến cô nhớ lại cảm xúc mình lúc đó. Cô thật sự, thật sự muốn thấy nó chết. Và lúc ấy cô đã sợ hãi chính mình.

  - Cậu đừng có nhắc tới, tôi chưa hề nghĩ mình tốt đẹp gì cả. Vì tôi cảm thấy vỏ bọc dịu dàng, yếu đuối đó sống dễ dàng hơn thôi.

Cậu nhíu mắt lại, môi nở nụ cười ngồi xuống cạnh cô.

  - Ba mẹ tôi, họ đặt tên tôi là Thiện Ngôn ý nghĩa rằng hãy luôn nói lời chân thật. Và tôi vẫn thực hiện hằng ngày mong muốn của họ.

Cô nhếch miệng cười liếc nhìn cậu rồi cầm đĩa mì lên ăn.

- Tôi không hề nói dối, chỉ nói theo một cách mà không ai có thể hiểu.

Hai người sau đó không nói chuyện với nhau nữa, cô ăn hết rồi tự mình tìm nhà bếp. Do quá mệt, cô cũng không rảnh hơi mà ngắm cái căn bếp sạch sẽ nhà cậu. Cạnh ngay bếp có một cầu thang, trời tối nên cô phải tìm công tắc trước rồi mới dám đi lên.

Từng bước, từng bước hình vẽ trên tường dần hiện ra. Đó là bức tranh về sóng, ánh sáng chiếu sáng nét vẽ tay của người họa sĩ sống động đến chân thực cứ như những cơn sóng đó nuốt chửng cô vào. Dừng chân để nhìn bức vẽ hồi lâu, cậu cũng leo lên cầu thang lúc nào.


  - Cô thích nó?

  - Ừm, phải nói rằng bức vẽ đã hút hồn tôi.

Không còn thấy hứng thú với bức hình nữa cô liền đi lên lầu. Bật đèn, đi giữa hành lang chính giữa lầu. Có hai hướng, phía nhìn ra đường là ban công khá rộng được bức màn màu vàng che đi. Còn hướng đối diện có bốn cánh cửa, hai cánh mỗi bên và nằm song song với nhau.

  - Cô ngủ ở phòng dì tôi, nó ở bên phải cuối hành lang.

  - Dì cậu...

  - Dì tôi lâu lâu mới qua, cô cứ yên tâm mà ngủ.

  - Vậy ba mẹ cậu thì sao?

Mặt cậu trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời.

  - Họ đi công tác. Đã hơn mười hai giờ cô đi ngủ đi, tôi còn phải xử lí cái vết bẩn trên áo nữa.

Nói xong, cậu đi xuống lầu. Cô đi vào phòng cậu chỉ, trong đó có một giường, hai tủ gỗ to để quần áo và một phòng tắm. Đứng nghĩ một lát, cô muốn xem thử có đồ trong tủ để cô thay không bởi bộ đồ đi học này hiện tại khó mà hình dung được cô lại là một học sinh.

Thật hơn những gì cô nghĩ, tủ chứa đầy đồ trong đó tuy nhiên cô cố gắng tìm bộ đơn giản nhất để mặc. Gu của dì cậu rất nữ tính nên cô chẳng thể nào tìm ra một cái quần cả, trong đó chỉ chứa váy và đầm.

  - Lấy cái này vậy.

Cô chọn xong rồi vào phòng tắm và đi ngủ. Tưởng chừng như mình sẽ chìm sâu vào giấc mơ, nhưng thay vào đó cô lại trằn trọc. Mọi thứ xung quanh thật khác, cơ thể cô biết nơi này không phải nhà của cô. Không nằm lâu được nữa, cô liền ngồi dậy và ra khỏi phòng. Lần mò trong bóng đêm, cô có ý định muốn đi xem bức vẽ ở cầu thang bởi khi nhìn vào nó cô có cảm giác thoải mái vô cùng. Và cô cũng sợ hết hồn khi bật đèn lên... cậu đang ngồi trước cửa phòng mình.


  - Chào, không ngủ được hả?

Cậu vẫy tay với cô.

  - C-cậu đừng có làm tôi sợ.

Cô tay ôm trước ngực, hơi thở dồn dập vì bị cậu hù.

  - Ha ha, cô luôn sợ tôi kia mà không có gì mới cả.

Nhìn cậu ngồi trước cửa phòng mình nhìn chăm chú vào con dao gấp, cậu hiện tại mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần ngắn màu xám. Tóc còn khá ẩm nên dính vào mặt cậu, mày hơi cau lại khi thấy cô đứng xem mình.

  - Đừng đi lung tung nữa, cửa đều bị khóa lại rồi.

Cô chẳng quan tâm đến lời nói của cậu mạnh dạn tiến đến ngồi xuống trước mặt cậu.

  - Thứ này rất quan trọng với cậu sao?

Ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn cô, nó như một khoảng không vô tận khiến cô lạc lối. Nhìn bên ngoài thì cô vẫn bình thường, nhưng đầu óc lại trống rỗng khi bị cậu nhìn vào.

  - Tôi sẽ trả lời mọi thứ khi nào con dao này kề vào cổ cô. Và giờ thì, cô nên quay lại giường đi.

Lời nói ra như mệnh lệnh làm cô không thoải mái, do vậy cô vẫn ngồi lại và nhìn từng hoạt động động hay cử chỉ nhỏ nhặt nhất của cậu. Rồi cô bỗng thốt ra một câu mà chính bản thân mình không ngờ tới.

  - Cho tôi ôm cậu được không?

Không gian lúc đó không có một tiếng động nào, nghẹt thở như một pha hành động trên phim ảnh. Cô nghĩ mình chắc điên thật rồi, điên tới mức đi yêu cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận