- ------------------------
3.
"Nói vậy thì con mới là con gái của ta?"
Lão cha bụng bia, trong tay cầm hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, nhìn Phùng Hoan trước mặt rồi ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.
Chú trợ lý rất sáng suốt, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến khám.
Còn mẹ kế tôi đang ngồi trên sofa đọc tạp chí.
Bà ta không quan tâm đến mấy drama như này lắm.
Con gái của lão cha là ai cũng không quan trọng, cuối cùng vẫn phải gọi bà ta là mẹ.
Tốc độ của bác sĩ gia đình rất nhanh, cấp tốc lấy mẫu rồi gửi đi kiểm tra.
Hào môn mà, làm cái gì cũng rất nhanh.
Một báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con tươi mới ra lò.
Tôi quả thực không phải con ruột, Phùng Hoan mới là thiên kim thật.
Trông cô nàng nhu nhu nhược nhược, đôi mắt đỏ hoe muốn bước tới kéo cánh tay của lão cha.
Hoặc là muốn diễn một màn cha con thâm tình.
Dù sao thì nhiều năm không gặp, ẻm phải giữ được phần áy náy kia, sau đó ôm đầu khóc bù lu bù loa.
Đáng tiếc là cô nàng còn chưa kịp chạm vào tay áo của lão cha thì điện thoại reo, lão cha trực tiếp quay người nhận điện thoại.
Ổng còn chả buồn nhìn Phùng Hoan.
Trong lòng lão cha, việc kinh doanh quan trọng hơn con gái nhiều.
Phùng Hoan có chút xấu hổ, đứng đó lau nước mắt, vẻ mặt có chút tủi thân.
Có vẻ như không ai trong nhà chào đón cô trở lại.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi bước tới vỗ nhẹ vào vai cô nàng.
"Quen rồi thì đỡ."
Đây không phải là lời chế giễu, đây là lời khuyên tốt nhất mà tôi có thể dành cho cô nàng.
Hào môn có vẻ hào nhoáng nhưng dù có máu mủ ruột thịt cũng không có nhiều tình cảm.
Ví dụ như lão cha đã sống với tôi nhiều năm, đột nhiên phát hiện ra tôi không phải con gái ruột thì ổng cũng chả có nửa điểm buồn bã.
Mẹ kế càng như không có việc gì, cùng lắm thì dặn dò dì ở nhà, sai dì dọn dẹp một phòng ngủ khác.
Một điều ngon nghẻ ở biệt thự to chà bá là có rất nhiều phòng.
Cho dù có thêm tam ngũ lục thất con gái ruột thì vẫn chứa được ngon lành.
Đáng tiếc là tôi vừa nói xong, Phùng Hoan liền hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
"Mày cướp đi hai mươi năm cuộc đời của tao, bây giờ dựa vào cái gì mà lên giọng với tao?"
Ừ, vẫn là lỗi của tôi.
Khách quan mà nói, tôi quả thật đã cướp thân phận của ẻm suốt hai mươi năm.
Nhưng chủ quan mà nói, hình như từ đầu đến cuối tôi đều không có quyền lựa chọn mà?
Tôi chưa bao giờ có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra.
Cũng như hai mươi năm qua, tôi không thể từ chối những “sở thích” mà mình muốn học một chút nào.
"Vậy cô muốn làm gì?"
Tôi cúi đầu nhìn ẻm, Phùng Hoan mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, trông tươi tắn sảng khoái.
Không có vẻ gì là sống trong cảnh nghèo khó.
Tôi nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc, nhãn hiệu này khá đắt.
Phiên bản nãy cũng rất vừa người.
Nhưng tôi mặc không thoải mái còn bị dị ứng nhẹ, vốn tính thay ra.
Nhưng mẹ kế nói mặc chiếc váy này trông rất sang trọng, không cho phép tôi thay ra.
Rất có dáng vẻ sang trọng của thiên kim hào môn.
Thực tế thì tôi thậm chí còn không có quyền ăn mặc tự do.
"Bây giờ tao đã trở lại, mày phải nên quay về nơi mày thuộc về chứ?"
Trong mắt Phùng Hoan đầy ánh hận, đó là bản chất con người.
Tôi lại không tức giận chút nào.
Quay đầu liếc nhìn lão cha vẫn đang điện thoại nói chuyện công việc, mẹ kế vẫn đang lật giở tạp chí.
Cho dù bọn họ nghe được đối thoại giữa tôi và Phùng Hoan thì cũng chẳng thèm ý kiến gì.
Nói trắng ra là không để ý.
Tôi vốn dĩ cũng không có cảm tình gì với mẹ kế, lão cha thì quanh năm không ở nhà.
Người có chút ràng buộc cảm tình trong nhà này chắc chỉ có các em trai em gái cùng chung cảnh ngộ như tôi.
Nhưng bây giờ họ không còn là các em của tôi nữa.
Sau khi nghĩ thông, tôi sẵn sàng gật đầu với cô nàng.
“Được, tối nay tôi sẽ chuyển đi.”
Nói xong tôi lên lầu thu dọn hành lý, dì giúp việc đi theo sau tôi.
Phùng Hoan vẻ mặt nghi hoặc đứng đó, có lẽ không ngờ tôi lại dễ dàng đồng ý với cô nàng như vậy.
Có gì phải ngần ngại?
Kỳ thi tháng sẽ diễn ra trong ba ngày nữa, lần trước dùng nửa cái mạng để thi nhưng chỉ đạt được top 9.
Nếu không lọt vào top 5, lão cha cùng mẹ kế chắc chắn sẽ giao cho tôi nhiều bài tập về nhà và “sở thích” hơn.
Hoặc là trực tiếp tống cổ ra khỏi nhà.
Bây giờ không có huyết thống, thật sự sẽ không nể mặt nhau nữa đâu.
Con cái hào môn không thể xuất hiện phế vật.
Một khi có sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.
Đằng nào cũng đông con, thiếu một hai đứa cũng không chết được.
Bây giờ đã vậy, không bằng tôi chủ động rời đi.
Dù sao thì những kiến thức cũng kỹ năng tôi học bao năm qua cũng đủ để tôi tồn tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...