7.
Tôi vội quay lại địa điểm ghi hình ban đầu.
Nhưng phát hiện ra Tống Cảnh và Thanh Thanh đã không thấy đâu nữa.
Chỉ còn thấy Thẩm Nam Châu, Tư Nguyên, Hứa Tư Niệm và Tử Dao ở trong phòng khách.
Khi mắt chạm vào vũng máu ở góc bàn.
Tôi không nhịn được hỏi Thẩm Nam Châu:
" Xin hỏi Tống Cảnh và Thanh Thanh đã đi đâu rồi? Thanh Thanh có phải là bị chảy máu rồi không?"
" Đúng vậy, Bạch Thư, cô cần phải bình tĩnh trước đã, nhân viên đã đưa Tống Cảnh và Thanh Thanh đến bệnh viện rồi."
" Tôi hiện tại không thể bình tĩnh được. Người bị thương bây giờ là con gái tôi. "
"Hứa Tư Niệm, hãy chú ý đến miệng của con gái và vợ anh đi. Con gái tôi không phải là đứa con hoang không ai muốn, giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào."
Khi tôi đến bệnh viện, bác sĩ đang điều trị vết thương cho Thanh Thanh.
Tôi tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé:
"Mẹ xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, đáng lẽ mẹ không nên mang con đi tham gia chương trình này. "
" Chờ xử lý vết thương xong chúng ta sẽ về nhà, không tham gia chương trình nữa. "
Trong lòng tôi tự trách mình vô cùng, nếu không phải tại tôi, Thanh Thanh cũng sẽ không gặp phải tai họa này.
Con bé cũng sẽ không bị mắng là đứa con hoang.
" Mẹ, con không sao, Thanh Thanh không trách mẹ."
Nhìn Thanh Thanh, con bé vẫn luôn an ủi tôi trong khi phải chịu đau để xử lý vết thương, trái tim tôi như muốn thắt lại.
Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gia đình Từ Nhiên.
Sau khi xử lí xong vết thương, Tống Cảnh lái xe đưa hai mẹ con về.
Trước khi đi, anh ta nói:
" Bạch Thư, chuyện này hãy để cho anh xử lý."
Tôi không trả lời, anh ta muốn làm gì thì đó thì là chuyện của anh ta.
Đừng cản trở tôi làm gì với Từ Nhiên là được.
Tôi mở điện thoại bấm vào một dãy số.
" Chào, Ôn Tĩnh à? Công tỷ chúng ta có phải là đang hợp tác qua lại với nhà họ Hứa không???"
Đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông:
" Có hợp tác, nhưng không tính là nhiều."
" Vậy thì anh tìm cách chấm dứt hợp tác với bọn họ đi. Tốt nhất là dùng vài thủ đoạn nhỏ để các công ty khác không dám hợp tác với họ. "
" Được, tôi sẽ đi làm ngay. Vừa thấy trên Hotsearch là thông tin Thanh Thanh bị thương, con bé bây giờ không sao rồi chứ?"
" Con bé bị đập vô đầu, vừa đi viện về. Tạm thời không có vấn đề gì cả."
" Ừm, quan sát xem sao, ngày khác tôi sẽ đi thăm con bé, tặng con bé ít búp bê Barbie số lượng giới hạn."
Ôn Tĩnh cười nhẹ đáp.
" Được, tôi sẽ nói với con bé, chuyện của Hứa Tư Niệm vất vả cho anh rồi."
Sau khi tắt điện thoại, tôi chợt nhớ đến Hotsearch mà Ôn Tĩnh nói, lập tức mở Weibo.
# Từ Nhiên xúi con mắng con gái Tống Cảnh là con hoang
# Bạch Thư nói chuyện này chưa xong
# Bạch Thư tát Từ Nhiên
# Tống Cảnh đưa Thanh Thanh đi bệnh viện
Một chuỗi Hotsearch bạo đỏ liên tiếp cập nhật.
Blog chính thức của nhóm chương trình và Weibo của Từ Nhiên đã bị sập.
Cư dân mạng la mắng dữ dội:
[ Cái lùm má, vậy ra Từ Nhiên thường dạy con gái như vậy sao?]
[ Tôi còn tưởng rằng cô ta quá chiều Từ Dao. Nhưng thật không ngờ được cô ta dạy Từ Dao nói Thanh Thanh là đứa con hoang.]
[ Bây giờ tôi cảm thấy cái tát của Bạch Thư quá nhẹ, nếu con tôi bị mắng như vậy, tôi sẽ đánh nó như đập đầu heo.]
[ Thật đấy, tôi đã xem bức ảnh chụp trong bệnh viện, Thanh Thanh rõ ràng rất đau nhưng vẫn cố kìm nén không khóc, thương vl luôn đấy.]
[ Đều đã là mẹ, không thể nhìn nổi luôn, thấy con bé bị đập đầu chảy máu như vậy, xót lắm luôn.]
[ Từ Nhiên lần này bị kéo hắc hoàn toàn rồi. Đầu tiên là chế nhạo Bạch Thư, sau đó Từ Dao lại mắng con cô ấy là con hoang. ]
Tôi mím môi tắt điện thoại.
TỪ NHIÊN, đây chỉ là bước đầu thôi.
Tôi sẽ dần dần khiến cái danh hào môn và đại minh tinh của cô tan biến.
Giấc mộng công chúa của con gái cô cũng nên tan vỡ thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...