________________________________
Tôi là Tống Cảnh.
Tôi thích Bạch Thư là từ lần gặp đầu tiên nhìn thấy cô ấy vào hồi cấp 2.
Thích dáng vẻ cô ấy với mái tóc bồng bềnh mềm mại ngồi trong phòng học.
Cũng thích dáng vẻ cô ấy tràn đầy sức sống trên sân vận động.
Lúc đó, tôi cũng được coi là nhân vật phong vân của trường.
Nhưng có vẻ như Bạch Thư chẳng bao giờ để ý đến tôi.
Tôi đã nghĩ rằng, là do tôi không đủ tỏa sáng sao?
Vì vậy mới không thể khiến cho cô ấy nhìn tôi một cái.
Sau khi tốt nghiệp, tôi dự định gia nhập giới giải trí.
Tôi nghĩ, đợi khi tôi bạo lên, nổi tiếng toàn quốc.
Lúc đó thì tôi đủ tỏa sáng rồi chứ?
Bạch Thư sẽ chú ý tới tôi chứ?
Nhưng thực tế lại không như tưởng tượng.
Ông nội tôi sau khi nghe tin tôi muốn vào giới giải trí.
Ông nói: “Nếu ngươi đi thì đừng có về nữa.”
Tôi nói: “ Được ”
Sau đó, từ chỗ Thẩm Nam Châu biết được Bạch Thư muốn tìm một đối tượng kết hôn, tôi đã chủ động tìm tới cô ấy.
Cứ như vậy, tôi và Bạch Thư đã thỏa thuận kết hôn.
Bởi vì Bạch Thư bận mà tôi cũng bận, nên chúng tôi không tổ chức hôn lễ.
Tôi luôn nhớ, tôi nợ cô ấy một đám cưới hoành tráng.
Sau khi kết hôn, chúng tôi tôn trọng nhau như khách và sống cuộc sống không làm phiền nhau.
Sai lầm duy nhất chính là đêm hoang đường đó.
Về sau, Bạch Thư kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, và sự nghiệp của tôi khi đó đang trên đà phát triển.
Bạch Thư đã đề nghị ly hôn với tôi.
Tôi không đồng ý.
Nhưng khi kí thỏa thuận đã quy định nếu Bạch Thư đề nghị ly hôn thì tôi bắt buộc phải hợp tác.
Vì vậy, sau cùng tôi vẫn kí.
Sau đó, tôi tập trung vào phát triển sự nghiệp, chúng tôi cũng đã nhiều năm không gặp lại nhau.
Cho tới khi Cẩu tử tung tin đó ra.
Tôi mới dám gọi lại vào số điện thoại đã lưu trong danh bạ từ lâu.
Tôi hỏi cô ấy tại sao lúc cô ấy có thai, cô ấy không nói cho tôi biết.
Nhưng cô ấy lại nói đứa bé không phải là của tôi.
Nhảm nhí! Tôi mới không tin. Đứa bé đó rõ ràng giống tôi y đúc.
Về sau, tôi không biết tại sao cô ấy lại đồng ý đưa theo Thanh Thanh tham gia chương trình tạp kĩ.
Tôi không hỏi lý do, có thể có nhiều thời gian ở chung với cô ấy là tôi đã rất vui rồi.
Nhưng giống như luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ngày thứ hai, Thanh Thanh bị một đứa trẻ khác bắt nạt.
Bị đánh vào đầu, chảy rất nhiều máu.
Nhìn thấy Thanh Thanh đang cố chịu đựng nỗi đau, cô ấy buồn và áy náy.
Lòng tôi cũng quặn thắt lại, muốn an ủi cô ấy nhưng không nói lên lời.
Sau khi đưa mẹ con cô ấy về nhà, tôi nói với cô ấy
“Yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Người ức hiếp mẹ con cô ấy, nhất định phải trả giá.
Tôi dùng quyền lực của gia đình mình gây áp lực cho công ty của Từ Nhiễm, khiến cho bọn họ không dám làm quan hệ công chúng cho Từ Nhiễm.
Sau thì tìm các Cẩu tử phơi bày các tai tiếng của cô ta.
Tôi muốn cho cô ta thân bại danh liệt.
Sau đó, bởi vì dùng quyền lực của gia đình bị ông cụ phát hiện, nên tôi bị ông cụ bắt về nhà chính.
Tôi rất lâu đã không đi gặp Bạch Thư rồi. Tôi rất nhớ cô ấy.
Đột nhiên ông cụ hỏi tôi, có muốn quay lại với Bạch Thư không.
Khẳng định là tôi muốn rồi
Ông cụ nói:
" Vậy thì ngươi phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình, không thì ngươi tính lấy cái gì để xứng với Thư Thư."
Về sau, tôi cầu hôn Bạch Thư. CÔ ẤY ĐỒNG Ý RỒI.
Chứng tỏ trong lòng cô ấy có tôi.
Sau 3 tháng cầu hôn, chúng tôi kết hôn.
Tôi cuối cùng cũng đã lấy được người con gái tôi yêu hồi niên thiếu rồi.
Sau khi kết hôn, một lần bạn bè tổ chức tụ họp.
Chu Viện cho tôi nghe một đoạn ghi âm.
Trong ghi âm, Chu Viện hỏi Bạch Thư có từng thích tôi không.
Cô ây trả lời có, là yêu thầm tôi
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy trong đầu mình như có cái gì đó nổ tung.
Về nhà, tôi cầm đoạn ghi âm Chu Nguyên đưa cho mình hỏi cô ấy thích tôi từ khi nào.
Cô ấy nói:
" Hồi cấp 2, anh lúc đó rất tỏa sáng a, nhìn anh nhiều một cái em sợ tình cảm của mình sẽ bị lộ ra mất."
"Anh còn cho rằng là anh không đủ hấp dẫn, em không thèm nhìn anh lấy một cái."
Thế gian luôn có những nuối tiếc, nhưng người có tình ắt thành đôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...