Em ở đâu

Chương 9.2
Mary gọi điện cho Philip, khi cô rời khỏi NHC, đã quá trễ để có thể về nhà vào buổi tối hôm đó. Ban đêm, từ cửa sổ phòng khách sạn tại bãi biển Miami, cô nghe thấy tiếng sóng vọng lên từ dưới.
- Em không mệt quá đấy chứ? Anh hỏi.
- Không, chuyến đi thăm này đã mang lại cho em rất nhiều thông tin. Bọn trẻ đã ăn tối chưa?
- Xong lâu rồi, bọn anh đang ngồi nói chuyện trong phòng của Lisa. Anh nghe điện thoại ở phòng của mình. Còn em, em ăn tối chưa?
- Không, nhưng em sẽ ra ngoài bây giờ.
- Anh rất ghét khi em ở trong thành phố đó mà không có anh. Ở đó đầy những tay đàn ông cơ bắp như những bức tượng.
- Ở đây những pho tượng đi lại rất nhiều, và em vẫn chưa ghé một quán bar nào! Em nhớ anh.
- Anh cũng nhớ em, nhớ nhiều lắm. Giọng nói của em nghe nhỏ xíu.
- Hôm nay là ngày lạ lùng, anh biết đấy. Hẹn anh ngày mai, em yêu anh.
 
Dưới chân các tòa nhà, từ các quán ăn và quán bar nhìn ra Ocean Drive, tên của đại lộ chạy dọc bãi biển, những tiếng nhạc điên cuồng phát ra. Những cơ thể còn uốn éo nhảy nhót trên nền nhạc đó mãi cho đến khuya. Cứ mỗi cây số lại có một bảng đề; Điểm tập kết di chuyển người đến chỗ trú ẩn trong trường hợp báo động có bão. Sáng hôm sau, Mary đáp chuyến bay đầu tiên.     
Chuông điện thoại reo lên vào tối ngày 11 tháng Chín năm 1995. Hebert khuyên cô nên chuẩn bị sẵn sàng ngay sáng sớm hôm sau, ông sẽ gọi lại trước khi Lisa ra khỏi nhà đến trường để báo cho cô biết diễn tiến của những gì mà hiện nay mới chỉ là dự báo. Sau đó ông gác máy, ông có nhiều việc phải làm. Vào lúc 7 giờ sáng, giọng của ông trong điện thoại nói với Mary: “Hãy đến đây bằng chuyến bay đầu tiên, chúng tôi nghĩ rằng thời điểm đặt tên sẽ là vào tối nay, bảng tên sẽ chờ sẵn hai người ở cổng vào, tôi sẽ đón ngay khi quý vị đến nơi.” Cô vào phòng của Lisa, cô bé đang thay đồ, cô mở tủ ra và bắt đầu chuẩn bị một vali nhỏ.
 
- Cô làm gì vậy? Lisa ngạc nhiên.
- Con sẽ bỏ lỡ tuần học này, nhưng có thể con sẽ có cơ hội chuẩn bị bài thuyết trình hay nhất trong lịch sử của trường.
- Cô đang nói gì vậy?
- Bây giờ không có thời gian để giải thích, con hãy vào bếp làm cho mình một lát bánh mỳ bơ đi, một tiếng đồng hồ nữa chúng ta sẽ đáp một chuyến bay, trên đường đi cô sẽ giải thích cho con biết cô đang đưa con đi đâu.
Cô phóng xe như bay trên xa lộ, trong khi Lisa hỏi cô họ đang đi đâu và tại sao lại có chuyến đi bất ngờ này. Mary trả lời rằng với tốc độ như thế này, cô không thể làm hai việc cùng một lúc. Họ sẽ có cả thời gian trong suốt chuyến bay để nói chuyện.

Hai người chạy băng qua tiền sảnh nhà ga sân bay để đi về phía cửa lên máy bay. Mary nắm tay Lisa chạy, mỗi lúc một nhanh hơn. Khi họ lên đến đầu chiếc cầu thang dẫn đến một quán bar nằm nhô ra ở một góc tầng lầu, Lisa đặt lại câu hỏi một lần nữa:
- Nhưng mà chúng ta đang đi đâu?
- Đi qa phía bên kia cửa kính! Mary trả lời. Hãy đi theo cô và hãy tin ở cô!
Lisa nhìn qua ô cửa ngắm cả một đại dương với những đám mây trôi lướt qua cánh máy bay. Chiếc phi cơ bắt đầu đáp xuống sân bay quốc tế Miami. Mary giả vờ ngủ trong suốt chuyến bay và Lisa vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao họ lại chạy vội vã khi vừa ra khỏi máy bay. Ngay sau khi nhận lại hai chiếc vali từ trên tấm thảm trượt trả hành lý, họ nhảy lên một chiếc taxi đi về phía Flagami West.
- Tôi không nhớ chỗ có trung tâm NHC, người tài xế nói.
- Anh rẽ sang trái vào đường số 117 và cổng vào ở cách đó 2 cây số, Mary trả lời.
- NHC là gì? Cô từng đến đây rồi à? Lisa hỏi.
- Có lẽ thế!
Lisa vô cùng ấn tượng bởi chiếc bảng tên có in sẵn tên của em, người ta đã đưa nó cho em khi hai người đến trình diện tại phòng bảo vệ. Em đang đứng chờ cùng với Mary tại tiền sảnh của tòa nhà khi giáo sư Hebert xuất hiện.
- Xin chào, hẳn cháu là Lisa, tôi rất vui khi được đón tiếp cháu tại Trung tâm Nghiên cứu Bão quốc gia. Chúng tôi là một trong ba chi nhánh của một tổ chức chính phủ tên là Trung tâm Dự báo Nhiệt đới. Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu sống người dân và bảo vệ tài sản vật chất của các cộng đồng dân cư, bằng cách nghiên cứu những hiện tượng khí tượng xảy ra ngẫu nhiên tại các vùng nhiệt đới, chúng tôi phân tích chúng và đưa ra các cảnh báo hay báo động khi cần thiết. Những thông tin mà chúng tôi thu thập được dùng phục vụ cho đất nước chúng ta và cho cả cộng đồng quốc tế. Một lát nữa chúng ta sẽ tham quan một vòng khắp Trung tâm, thông tin mà các máy bay thám sát của chúng tôi chuyển về vào trưa nay khẳng định rằng quý vị đã không cất công đến đây một cách vô ích. Trong giây lát nữa, chúng ta sẽ được thấy cái mà từ 14 tiếng đồng hồ nay đã chính thức được coi là cơn áp thấp nhiệt đới thứ 15 trong năm của vùng Đại Tây dương. Chúng tôi nghĩ rằng vào trước cuối ngày hôm nay, nó sẽ có thể chuyển thành một cơn bão, thậm chí là một trận bão lớn vào ngày mai.
Vừa nói, ông vừa dẫn họ đến một đầu hành lang dài. Ông đẩy hai cánh cửa dẫn vào một căn phòng nhìn giống với một tháp kiểm soát của một sân bay lớn. Ở chính giữa căn phòng, một dãy các loại máy in liên tục nhả ra hàng cuộn giấy, một người đàn ông cắt chúng ra và phát cho những người khác. Hebert dẫn họ đến gần màn hình của một chiếc radar. Sam, người nhân viên đang làm việc tại đó, không một phút rời mắt khỏi màn hình, anh ta ghi lại trên một tờ giấy những số liệu hiện ra ở góc trái phía trên màn hình. Một vệt rộng di chuyển thành vòng tròn trên mặt đồng hồ; khi nó đến vị trí phía đông nam, anh ta chỉ tay vào khối đục màu vàng cam đang tách rời một cách rõ rệt ra khỏi nền màu xanh lá cây. Lisa ngồi xuống chiếc ghế dành cho em. Người nhân viên trạm khí tượng giải thích cho em biết phải diễn giải những con số đang lướt qua trước mắt em như thế nào. Những con số đầu tiên chỉ ngày tháng cơn áp thấp được sinh ra, con số nằm cạnh chữ M chỉ số ngày đã trôi qua kể từ thời điểm đó, những con số trong ô “SNBR” là số hiệu đã gắn cho hiện tượng đang xảy ra.
- Từ XING có nghĩa là gì? Lisa hỏi.
- Đó là chữ viết tắt của “crossing” và số không ở bên cạnh có nghĩa là cơn áp thấp đã không đi qua biên giới của nước Mỹ, hay ít nhất là vẫn chưa vượt qua. Nếu đó là một cơ số khác thì có nghĩa là nó đã xâm nhập vào lãnh thổ của chúng ta.
- Thế còn con số phía sau ba chữ S đứng sát nhau?
- Đó là con số xếp hạng chính thức của chúng ta. Độ nghiêm trọng của các cơn địa chấn của trái đất được đo bằng thang Richter của các cơn bão thì, kể từ năm 1899, được đo bằng thang đo Saffir Simpson. Nếu trong những giờ tới, cháu thấy số 1 xuất hiện sau các chữ SSS, điều đó có nghĩa là cơn áp thấp nhiệt đới trở thành một cơn bão ở cấp độ nhỏ nhất.
 
- Thế nếu là con số 5 thì sao?
- Bắt đầu là số 3 người ta đã gọi chúng là một thiên tai! Sam trả lời.

Trong suốt chuyến tham quan Trung tâm, Mary không lúc nào rời mắt khỏi con gái. Khi đi trong một hành lang dài dẫn họ tới phòng điều khiển, Lisa cầm tay cô và thì thầm nói: “Thật không thể tin được.”
Sau khi họ ăn tối tại quán cà phê của Trung tâm, Lisa muốn trở lại chỗ các màn hình, xem xem “em bé” phát triển thế nào rồi. Tất cả ê-kíp đã tập trung quanh Hebert, ông bắt đầu nói khi họ vào phòng.
- Quý vị, bây giờ là 0 giờ 10 phút giờ quốc tế (UTC), tức 22 giờ 10 phút giờ địa phương tại Miami. Căn cứ vào những thông tin mà các máy bay của lực lượng không quân Mỹ vừa chuyển về cách đây ít lâu, chúng tôi chính thức xếp hạng cơn áp thấp nhiệt đới số 15 thành bão nhiệt đới, vị trí của nó ở thời điểm hiện tại là 11,8 độ vĩ bắc và 52,7 độ kinh tây, mức áp thấp của nó là 1004 millibars, và tại đó, nó đã di chuyển ở tốc độ hơn 35 hải lý giờ. Tôi yêu cầu các bạn lập tức phát đi thông tin cảnh báo trên toàn bộ khu vực.
Hebert quay sang Lisa, tay chỉ vào các vệt đã chuyển sang màu đỏ, dần dần càng lúc càng nổi bật trên màn hình lớn gắn ở chính giữa bức tường trung tâm.
- Lisa, cháu vừa tham dự vào một lễ đặt tên của một thứ vô cùng đặc biệt, ta giới thiệu với cháu Marilin. Cháu có thể ở đây chứng kiến tất cả những công việc sắp diễn ra, chúng ta sẽ truy lùng nó cho tới khi nó chết hẳn, và ta hi vọng điều đó sẽ đến sớm nhất có thể. Ta đã dành một phòng riêng cho cháu và mẹ cháu nghỉ ngơi khi nào cảm thấy mệt.
Khuya hơn một chút, hai người lui về nghỉ trong căn phòng dành riêng cho họ trong suốt những ngày sau đó. Lisa không nói một lời nào, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mary ánh mắt dò hỏi, Mary thì chỉ mỉm cười.
= 0 =
Ngày hôm sau, ngày 13 tháng Chín năm 1995, sau khi ăn sáng xong, cô bé bước vào trong căn phòng lớn và đến ngồi cạnh Sam. Cô bé cảm thấy rõ những nhân viên làm việc ở đây đối xử với em như thể em là một thành viên trong ê-kíp của họ. Rất nhiều lần mọi người bảo em đi thu thập các báo cáo được in ra từ máy in và đi phân phát chúng; thậm chí sau đó, có lúc em phải đọc to một bản báo cáo trong khi các nhà khí tượng học ghi chép những con số mà em đọc lên. Sau bữa ăn trưa, em đọc thấy nỗi lo lắng hiện rõ trên gương mặt họ.
- Chuyện gì đang xảy ra thế ạ? Em hỏi Sam.
- Cháu hãy nhìn những con số trên màn hình kìa, hiện nay gió đang thổi với tốc độ 60 hải lý giờ, nhưng điều tồi tệ nhất là áp thấp, dấu hiệu không tốt chút nào.
- Cháu không hiểu.
- Áp thấp đang tăng lên, và cơn bão càng bị nén xuống, cơn giận dữ của nó càng tăng lên, chú sợ rằng trong vài giờ nữa thôi, sẽ không phải là một cơn bão nữa, mà là một trận bão lớn!
Lúc 17 giờ 45, Sam gọi điện cho Hebert và đề nghị ông đến chỗ anh ngay lập tức. Ông bước những bước khẩn trương vào phòng và ngay lập tức đi về phía màn hình. Lisa đẩy ghế lùi sang bên cạnh để nhường chỗ cho ông.
- Các máy bay nói gì? Ông hỏi.
Một giọng nói trả lời từ đầu kia của căn phòng
- Họ đã nhận thấy sự hình thành vách của con mắt.
- Vị trí hiện nay là 13 độ vĩ bắc và 57,7 độ kinh tây, nó đang di chuyển lên phía tây bắc, về phía Kênh Các Thánh, nó sẽ đụng phải quần đảo Antilles của Pháp, áp thấp của nó sẽ còn hạ xuống nữa, nó đã hạ xuống 988 millibars và gió đã vượt qua vận tốc 65 hải lý/giờ, một nhân viên khí tượng học ngồi đối diện với một chiếc màn hình máy tính nói thêm.
Khi Hebert đi về phía các máy in, cô bé nhìn thấy trên màn hình radar của Sam con số 1 hiện lên và liên tục nhấp nháy, ngay sau loạt ba chữ S. Sau đó là 18 giờ, Marilin vừa trở thành một cơn bão cấp 1.

 
Ngồi trên ghế của mình, Mary vừa ghi chép thông tin vào một cuốn sổ tay, vừa liên tục liếc mắt để ý cô con gái. Thỉnh thoảng, cô đặt bút xuống và lo lắng chăm chú theo dõi nét mặt của cô bé. Mỗi phút trôi qua, gương mặt của Lisa lại trở nên căng thẳng. Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có tiếng của những chiếc máy phá tan sự im lặng đang bao trùm lên mọi người, không gian trở nên nặng nề không khác gì bầu trời trong cơn giông bão.
 
Vào nửa đêm, khi Lisa trải qua một cơn ác mộng, Mary đến nằm trong giường cô bé và ôm chặt em vào lòng. Cô thấm mồ hôi trên trán em, ru cho em ngủ bằng cách vuốt ve mái tóc em cho tới khi nét mặt em dãn ra. Cô cầu trời đừng tạo ra điều trái ngược với những gì cô đã hi vọng biết bao khi đưa em đến đây. Cô không tìm lại được giấc ngủ nên cứ thức bên cô bé như vậy cho đến sáng.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, Lisa liền trở lại căn phòng, cô bé từ chối không muốn đi cùng Mary đến quán cà phê. Vừa vào phòng, cô bé liền lao đến chỗ Sam. Lúc đó là 7 giờ 45 tại Miami, 11 giờ 45 giờ quốc tế.
 
- Sáng nay nó thế nào rồi chú? Cô bé hỏi giọng kiên quyết.
 
- Đang giận dữ, nó đến gần đảo Martinique và đang di chuyển về phía tây bắc, áp thấp vẫn đang tiếp tục hạ xuống.
- Cháu thấy rồi, cô bé đáp cụt ngủn, nó vẫn đang ở cấp độ 1.
- Sẽ chẳng còn lâu đâu, nếu cháu muốn biết ý kiến của chú.
Hebert vừa vào phòng. Ông chào Lisa và xoay ghế của mình hướng về phía màn hình lớn nằm ở trung tâm bức tường.
- Chúng ta sắp nhận được những hình ảnh chuyển về qua vệ tinh do lực lượng Không quân Mỹ quay được. Cháu có thể ra khỏi phòng nếu cháu không muốn nhìn.
- Cháu muốn ở lại!
Giọng nói của người phi công bắt đầu vang lên trong phòng.
- Không quân Mỹ 985 gọi trung tâm điều khiển của NHC.
- Chúng tôi đang nhận tín hiệu, Không quân Mỹ 985, Hebert trả lời vào chiếc micrô đặt trước mặt ông.
- Chúng tôi vừa bay qua phía trên trung tâm của mắt bão, đường kính của nó là 25 dặm, chúng tôi sẽ chuyển các hình ảnh về cho các ông.
Màn hình sáng lên và những bức hình đầu tiên xuất hiện. Lisa nín thở. Và thế là, cô gái bé nhỏ từng sợ hãi biết bao trước sức mạnh của con quái vật này lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy nó từ trên trời. Nó quay cuồng một cách oai hùng, vĩ đại, với một sức mạnh không gì cưỡng lại được, nó lôi theo xung quanh con mắt nó cả cái đuôi đường bệ màu trắng. Trên micrô, người ta có thể nghe thấy tiếng hơi thở của viên phi công. Những ngón tay của Lisa bấm chặt lấy hai thành ghế. Đến lượt Mary bước vào, cô mang theo một li sô-cô-la nóng. Cô nẩng đầu lên, hai mắt mở to, sững sờ trước những gì cô đang nhìn thấy.
- Lạy Chúa, cô nói thì thầm.
- Cái mà cô nhìn thấy trước mắt là quỷ sứ thì đúng hơn, Hebert trả lời.

 
Lisa lao đến chỗ ông, bám chặt vào cổ tay của công. Mary lập tức đến chỗ con bé và tìm cách làm cho em bình tĩnh lại.
- Bác sẽ tiêu diệt nó chứ? Lisa gào lên.
- Chúng ta không có được quyền lực đó.
- Tại sao những chiếc máy bay không thả cho nó một quả bom vào ngay mắt. Phải làm cho nó nổ tung ra khi nó còn ở trên biển!
 
Ông gỡ tay ra khỏi cô bé và nắm lấy vai em.
- Điều đó sẽ chẳng giúp được gì, Lisa, chúng ta không có trong tay một sức mạnh nào đủ để chặn đứng nó. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ làm được điều đó, tôi hứa với cháu, chính vì vậy mà tất cả chúng tôi đều làm việc không ngừng nghỉ ở đây. Tôi điều hành trung tâm này từ ba mươi lăm năm nay, tôi đã dành cả đời mình để truy lùng những tên giết người này. Chúng ta đã đạt được rất nhiều tiến bộ từ hơn mười năm nay. Bây giờ cháu phải bình tĩnh lại, tôi cần đến cháu và để có thể làm việc hiệu quả, cháu phải giữ được sự bình tĩnh. Cháu sẽ giúp tôi, chúng ta sẽ báo động cho tất cả cộng đồng dân cư mà cơn bão có thể đến gần, đủ sớm để mọi người có thể đi trú ẩn.
Viên phi công thông báo rằng anh ta đang chuẩn bị xuống gần hơn tâm của mắt bão. Hebert bảo Lisa ngồi xuống bên cạnh ông và cầm lấy micrô. “Hãy thận trọng.”
Những hình ảnh đôi khi bị gián đoạn ngày càng trở nên ấn tượng hơn. Những máy quay phim trên chiếc phi cơ quay cảnh vòng mây cuộn khủng khiếp với đường kính gần 35 km, thành cao đến hàng trăm mét. Vài phút sau, viên phi công cắt ngang bầu không khí im lặng và thông báo rằng anh ta sẽ bay trở về căn cứ. Ngay sau đó màn hình tắt ngủm. Lúc đó là 11 giờ sáng. Sam vừa mang đến một tờ báo cáo dài, Hebert cầm lấy đọc liền. Ông đặt tờ giấy xuống và cầm lấy tay Lisa, tay kia bật mở nút micrô.
- Đây là phòng điều khiển của NHC, đây là một lời báo động. Trận bão Marilin với vị trí hiện nay ở vào 14,2 độ vĩ bắc, 58,8 độ kinh tây đang di chuyển về phía quần đảo Trinh nữ [34] của Mỹ. Trong vòng tối nay, nó sẽ đổ bộ xuống đảo Martinique và quần đảo Guadeloupe. Mọi biện pháp di dời các cộng đồng dân cư đến nơi trú ẩn an toàn phải được thực hiện ngay từ lúc này. Tất cả các con tàu, dù trọng tải bao nhiêu, đang ở trong khu vực quần đảo Antilles của Pháp phải lập tức di chuyển đến các bến cảng gần nhất. Hiện nay gió đang thổi với vận tốc 70 hải lý giờ.
Ông quay về phía Sam và yêu cầu anh so sánh các số liệu có được với những con số của trung tâm nghiên cứu tại đảo Martinique. Sau đó, ông để Lisa ngồi trước một máy truyền tín hiệu, ông soạn một bản tin báo động bằng chữ hoa và chỉ em làm sao để thay đổi tần số radio bằng cách quay cái nút tròn.
- Lisa, ta muốn cháu truyền đoạn tin này đi trên tất cả các tần số radio có trong danh sách này, khi cháu làm đến cuối danh sách, cháu bắt đầu lại từ đầu, và cứ tiếp tục như vậy. Làm như vậy chúng ta có thể ngăn chặn không cho nó tác oai tác quái và cứu được mạng sống của những người dân. Khi nào cháu mệt, mẹ cháu sẽ thay chỗ cho cháu, cháu hiểu chưa?
- Rồi ạ, Lisa trả lời bằng một giọng cả quyết.
Thế là suốt cả thời gian còn lại của ngày, cô bé lặp đi lặp lại mẩu tin báo động mà người ta đã trao cho em. Mary ngồi bên cạnh giúp em xoay cái nút radio, em lại cảm thấy như được thoát khỏi một nỗi ám ảnh, em biết rằng cuối cùng em đã có thể trả được mối thù của em đối với những cơn bão.
Marilin đi ngang qua đảo Martinique và quần đảo Guadeloupe vào đầu buổi tối. Khi con số 3 hiện lên sau ba chữ S, Lisa từ chối không chịu dừng lại nghỉ ngơi và càng cố gắng truyền tin với tốc độ nhanh hơn nữa. Mary không một phút dời mắt khỏi cô bé, và đồng ý thay chỗ cho em khi em buộc phải rời vị trí trong giây lát.
Mary quay đầu về phía Hebert, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi.
- Làm thế này vất vả quá, các ông không có hệ thống nào để truyền những tin này đi một cách tự động hay sao? Mary hỏi.
- Tất nhiên là có chứ! Vị giáo sư mỉm cười trả lời.
Ba mươi mốt tiếng đồng hồ sau khi tin báo động đầu tiên được truyền đi, trận bão đi ngang qua đảo St. Croix và St. Thomas[35], ngày 16 tháng Chín, nó di chuyển về hướng Puerto Rico. Trước mỗi diễn tiến của trận bão, Lisa lại thay đổi tần số radio, truyền tin báo động đến các vùng ngày càng xa hơn, với tốc độ ngày càng khẩn trương hơn. Ngày 17, trận bão đạt đến mức áp thấp tối đa của nó, 949 millibars, khi đó, những đợt gió di chuyển với tốc độ hơn 100 hải lý giờ, nó quay trở về vùng biển Đại Tây Dương. Vào cuối ngày, những đợt gió đạt giờ và bắt đầu suy giảm khi áp suất tăng thêm 20 millibars. Mười tám giờ sau, thành chính của mắt bão tan rã ngay phía trên đại dương. Marilin chết trong đêm 21, rạng ngày 22 tháng Chín.
Trở về Newark, Lisa biết được rằng trận bão chỉ cướp đi được mạng sống của tám nạn nhân, năm người tại đảo St. Thomas, một ở đảo St. Croix, một ở đảo St. John và chỉ một người ở Puerto Rico. Khi cô bé trình bày bài thuyết trình của mình ở trường, cô bé đã đưa ra một thỉnh cầu lên giáo viên dạy môn địa lý và yêu cầu của em được chấp nhận ngay lập tức. Mỗi buổi sáng, tất cả các học sinh của lớp em đứng lên dành một phút im lặng mặc niệm… và như thế trong vòng tám ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui