Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không


Sức khỏe Cố Biệt Đông không có vấn đề gì lớn nên được làm thủ tục xuất viện ngay trong ngày.

Thế nhưng hôm sau cậu nhóc không đi học mà còn xin Trần Nhiễm Âm nghỉ thêm vài ngày.

Trần Nhiễm Âm cũng có thể thông cảm cho tâm trạng hiện tại của cậu, cô biết cậu cần thời gian để bình tĩnh lại, thế nên cô dứt khoát phê duyệt đơn xin nghỉ học.

Cố Kỳ Châu cũng xin chi đội trưởng Hứa nghỉ phép vài ngày, tập trung ở nhà với cháu trai.

Hôm sau là thứ Bảy, lớp bảy và lớp tám thường được nghỉ, lớp chín còn phải học bù thêm nửa ngày.

Sau khi hết tiết sáng, Trần Nhiễm Âm nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi sau đó rời trường, chuẩn bị đến thăm bạn học Cố Biệt Đông.

Vừa rẽ phải khỏi cổng, đến ngã tư cô đã thấy Triệu Béo, Ngô Nguyên và Hứa Từ Thoại đứng bên đường chuẩn bị gọi xe.
Trần Nhiễm Âm chầm chậm đạp thắng, dừng trước mặt nhóm học sinh, hạ cửa sổ xuống hỏi: “Ba em định đi đâu à?”
Triệu Béo cảm xúc dạt dào đáp: “Đi thăm bạn học thân yêu của bọn em ạ.”
Ngô Nguyên bổ sung: “Gửi đến cậu ấy những lời hỏi thăm và chúc phúc chân thành của bọn em nữa ạ.”
Đúng là văn mẫu tiêu chuẩn, nếu lúc viết văn hai đứa cũng văn chương lai láng thế này thì hay rồi...!Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, tổng kết ngắn gọn: “Đến chỗ Cố Biệt Đông?”
Hứa Từ Thoại ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Trần Nhiễm Âm cũng không nói nhiều: “Lên xe, cô đưa mấy đứa đi.”
“Cảm ơn cô ạ.” Ba bạn học vui vẻ không thôi, lập tức lên xe.
Hứa Từ Thoại ngồi ở ghế phụ lái, Ngô Nguyên và Triệu Béo ngồi ở ghế sau, ba người đều thắt dây an toàn xong thì Trần Nhiễm Âm mới chầm chậm đạp ga.
Sau khi qua đèn đỏ, Triệu Béo tò mò hỏi: “Cô ơi, rốt cuộc Cố Biệt Đông bị làm sao vậy ạ?”
Ngô Nguyên tiếp lời Triệu Béo: “Bệnh của cậu ấy nghiêm trọng lắm à cô?”
Hai người họ chỉ biết Cố Biệt Đông ngất xong thì bị đưa đến bệnh viện, không biết tình hình sau đó, cũng không liên lạc được với Cố Biệt Đông, thế nên đến tận bây giờ hai người họ cũng không biết rốt cuộc Cố Biệt Đông bị bệnh gì, có nghiêm trọng hay không?
Trần Nhiễm Âm cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

Dù sao thì vụ án tám năm trước là tội ác tày trời, trước khi kết án cô cũng không thể tiết lộ bất cứ chi tiết nào, huống hồ ba đứa nhóc này đều là trẻ con vị thành niên, thứ quá máu me càng không thể kể, đặc biệt là Ngô Nguyên và Triệu Béo, có khả năng còn nhát gan hơn cả cô gái Hứa Từ Thoại này.

Ôi, cũng không biết hai đứa này nghĩ gì mà lại dám tay không đi theo dõi tên nghiện ma túy...!Nếu ba đứa không đi theo tên nghiện kia thì cũng sẽ không có sự cố đột ngột này.
Trần Nhiễm Âm thầm thở dài, bất lực nói: “Không phải bệnh sinh lý mà là bệnh tâm lý, lúc nhỏ Cố Biệt Đông từng bị bỏng nên bây giờ sợ lửa, vừa nhìn thấy lửa là đau đầu.”
Triệu Béo: “Ám ảnh tuổi thơ?”
Trần Nhiễm Âm: “Ừ.”
Ngô Nguyên: “Em hiểu rồi, giống như kiểu lúc nhỏ em bị chó cắn thì lớn lên sẽ sợ chó ấy.”
Trần Nhiễm Âm: “Em có thể lý giải như thế.” Cô lại dặn dò ba đứa nhóc: “Gặp em ấy rồi thì đừng hỏi lại chuyện này nữa nhé, không thì lại kích thích em ấy đấy.”
Cả ba cùng gật đầu đảm bảo: “Vâng ạ.”
Triệu Béo lại nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: “Thế nên bây giờ anh Đông đã xuất viện rồi ạ?”
Trần Nhiễm Âm: “Về nhà từ tối qua rồi.”
Triệu Béo sửng sốt, lại nói với Hứa Từ Thoại ở ghế phụ lái: “Đại diện Lý, sao cậu biết anh Đông xuất viện rồi? Cậu ấy nói với cậu à?”
“Đại diện Lý” là cách gọi tắt của đại diện môn Vật Lý.
Ngô Nguyên vẫn thấy bất bình: “Cậu ấy chẳng nói với hai bọn tớ, bơ hai bọn tớ luôn!” Tình anh em phòng 309 bắt đầu rạn nứt!
Trần Nhiễm Âm hơi hóng hớt, thầm nghĩ: Ôi, thằng nhóc này quan hệ tốt với Hứa Từ Thoại từ khi nào thế nhỉ?
Hứa Từ Thoại hơi ngượng ngùng, vội giải thích: “Đâu có, không phải đâu, cậu ấy không nói với tớ.” Cố Biệt Đông cũng không trả lời tin nhắn của cô ấy, nói cách khác là cậu luôn hờ hững với cô ấy.

Triệu Béo không tin: “Vậy sao cậu biết cậu ấy xuất viện?”
Vẻ mặt Hứa Từ Thoại đầy khó xử, gò má đỏ lên, lấp lửng đáp: “Tớ nghe nói.”
Triệu Béo hỏi cho đến cùng: “Ai nói?”
Ngô Nguyên gặng hỏi: “Ai nói?”
Trần Nhiễm Âm cũng đang thầm nghĩ: Đúng vậy, ai nói thế?.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hứa Từ Thoại chỉ đành trả lời: “Mẹ tớ, mẹ tớ là bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện, hôm qua Cố Biệt Đông ở bệnh viện.”
À...!Thì ra là vậy.

Triệu Béo và Ngô Nguyên không hỏi nữa, Trần Nhiễm Âm cũng yên tâm lái xe.

Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ ra gì đó, sau đó ‘tốt bụng’ nhắc nhở ba người họ: “Cậu Cố Biệt Đông cũng ở nhà đấy.”
Triệu Béo: “...”
Ngô Nguyên: “...”

Hứa Từ Thoại: “...”
Hả, chuyện này...!chuyện này...!nếu cô nói cái ông chú lạnh lùng vô nhân tính này cũng ở nhà từ sớm thì hôm nay có nói gì bọn em cũng không đến đâu!
Nhìn vẻ thấp thỏm của ba đứa nhóc, Trần Nhiễm Âm không nhịn được cười thầm: Chậc, đã qua mấy tháng rồi mà uy lực của đội trưởng Cố vẫn lớn như vậy? Quả không hổ danh là đội trưởng đội chống khủng bố, tiếng tăm vang dội!
Nghĩ ngợi chốc lát, cô đưa ra một quyết định vô cùng thiếu đạo đức: Mượn dao giết người.
Cô muốn mượn tiếng tăm của đội trưởng Cố để răn dạy hai đứa ngốc Ngô Nguyên và Triệu Béo không sợ chết này: “Bây giờ cậu em ấy cũng biết chuyện ba đứa em không nghe lời khuyên ngăn của cảnh sát mà chạy đi theo dõi tên nghiện rồi, anh ấy rất tức giận.

Ngô Nguyên, Triệu Tử Khải, hai em chuẩn bị tâm lý trước đi, có thể đội trưởng Cố sẽ phê bình dạy dỗ hai em đấy.”
Ngô Nguyên: “...”
Triệu Béo: “...”
Không, bọn em không muốn!
Triệu Béo cố hết sức đấu tranh để giành cơ hội được xử lý khoan hồng: “Hai bọn em thật sự đã hoàn toàn nhận ra lỗi lầm rồi ạ! Hôm qua tụi em đã bị đưa đến đồn cảnh sát răn dạy cả buổi chiều, thật sự không cần dạy thêm nữa đâu.”
Ngô Nguyên cũng cố gắng mong được khoan hồng: “Tối qua bố mẹ em còn hợp sức với nhau tẩn em một trận rồi, em không chỉ nhận ra lỗi lầm về mặt tâm lý mà cả mặt thể xác cũng nhận ra luôn rồi ạ!”
Triệu Béo: “Đúng vậy ạ, thật sự biết lỗi rồi ạ.”
Ngô Nguyên: “Chắc chắn sẽ không tái phạm!”
Hai thằng nhóc này nói còn hay hơn cả hát...!Trần Nhiễm Âm thầm thở dài, giọng điệu lạnh lùng hỏi cả hai: “Sau này còn dám không?”
Cả hai cùng lắc đầu nguầy nguậy, đồng thanh đảm bảo: “Không dám nữa, có chuyện gì thì cũng không dám.”
Trần Nhiễm Âm không bỏ qua cho hai người như thế: “Cuối tuần này về nhà tự viết bản kiểm điểm một nghìn chữ.” Sau đó lại cố ý cảnh cáo: “Không được chép trên mạng, cô tìm ra được đấy.”
Triệu Béo và Ngô Nguyên rất không muốn, nhưng so với việc bị vị đại đội trưởng lạnh lùng vô tình vô nhân tính kia phê bình dạy dỗ thì hình phạt viết kiểm điểm này có vẻ dịu dàng hơn nhiều...
Một nghìn chữ thì một nghìn chữ! Triệu Béo cắn răng, đáp: “Vâng! Em viết!” Sau đó lại đáng thương nhìn cô giáo Trần, nài nỉ: “Vậy cô có thể nói khéo khen bọn em trước mặt cậu của anh Đông không? Mợ anh Đông.”
Ngô Nguyên gió chiều nào theo chiều nấy cũng lập tức lên tiếng: “Mợ anh Đông, cậu anh Đông chỉ nghe lời cô thôi!”
Hứa Từ Thoại bị chọc cười, Trần Nhiễm Âm không vui thầm nghĩ: Chậc, chuyện gì thế này? Sao ai cũng gọi mợ thế? Gọi linh tinh, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà.
Cô cắn môi dưới, nén vui, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn hiện vẻ đắc ý cùng trộm cười.
Cuối cùng, cô Trần vẫn lựa chọn giơ cao đánh khẽ, nghiêm túc nói: “Thái độ nhận lỗi của hai em rất tốt, cô có thể cân nhắc nói giúp hai em vài câu.”
Triệu Béo: “Cảm ơn mợ ạ!”
Ngô Nguyên: “Mợ tốt thật.”
Không gọi “cô” nữa mà gọi thẳng “mợ” luôn, có vẻ chỉ có “mợ” mới có thể đối phó với “cậu” được.
Trần Nhiễm Âm không khỏi thầm cảm khái: Trẻ con thời nay đúng là biết nịnh, không ngờ chữ nào chữ nấy cũng có thể nói trúng tim đen, khiến cô không thể nào chống cự được!
Ôi nhưng chuyện này thật sự chưa đâu vào đâu cả, chính thất của cô mãi chẳng theo cô!
Có điều chắc cũng sắp rồi nhỉ? Dù sao cô cảm thấy sắp rồi, cô vẫn tràn đầy lòng tin rằng cô có thể làm chính thất của mình rung động, nối lại tình xưa với anh!
Lúc Trần Nhiễm Âm đang thầm vạch kế hoạch nên làm thế nào để tiếp tục tấn công người yêu cũ thì điện thoại gắn trên giá đỡ bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị mẹ cô gọi đến.
Cô đang lái xe, cũng không đeo tai nghe Bluetooth nên chỉ đành nghe loa ngoài, lo mẹ cô sẽ nói những đề tài khiến cô xấu hổ, nên cô nói trước một câu: “Trên xe con có học sinh, mẹ nói ngắn gọn thôi.”
Trong giọng của Tần Vi lộ ra vẻ bất ngờ: “Con chở học sinh à?”
Trần Nhiễm Âm: “Vâng, tiện đường đưa đi ạ.”
Tần Vi: “Vậy khi nào con đến?”
Trần Nhiễm Âm ngẩn ra: “Đến đâu mẹ?”
Tần Vi bất lực: “Con nói xem đến đâu? Đến nhà Mạnh Mục Thừa chứ đâu nữa! Chẳng phải mẹ nói với con từ sớm rồi à? Hôm nay là sinh nhật chú Mạnh.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Thật lòng là cô quên mất chuyện này.
Nhưng mà cô cũng không muốn đi thật, thế nên bắt đầu tìm cớ thoái thác: “Con không đi được không? Con có một học sinh xảy ra chút chuyện, muốn đi thăm em ấy.”
Tần Vi cũng hiểu cho công việc của con gái, nhưng bà nói: “Vậy...!vậy con có thể ăn xong bữa cơm rồi đi không? Đến một lát thôi để người ta thấy con đến là được rồi, hình thức thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”
Trần Nhiễm Âm: “...” Nhưng ngay cả hình thức con cũng không muốn đi.
Tần Vi lại nói: “Lần trước ông ngoại con xảy ra chuyện, nhà chú Mạnh ở xa còn tới thăm đấy, hôm nay con không đến là không phải phép đâu.”
Trần Nhiễm Âm không còn gì để nói, cũng không thể nào phản bác được.

Dù sao đi nữa, chỉ cần là người trưởng thành thì sẽ không tránh được cái chuyện đối nhân xử thế này.
Trần Nhiễm Âm không còn gì để nói, cũng không thể nào phản bác được.

Dù sao đi nữa, chỉ cần là người trưởng thành thì sẽ không tránh được cái chuyện đối nhân xử thế này.
Cô bất lực thở dài: “Được rồi, con đưa học sinh đến nơi rồi sang, nhưng ăn xong là con đi đấy nhé.”
Tần Vi không nói thêm gì: “Được, con tranh thủ đến đi.” Nói xong thì bà cúp điện thoại.
Trần Nhiễm Âm chỉ đành nói với các học sinh của mình: “Cô đưa các em sang kia trước, ăn cơm xong rồi cô đến.” Mặc dù cô muốn ăn cơm với các học sinh của mình, nhưng nghĩ theo hướng khác, có lẽ thiếu cô một lúc cũng tốt, dù sao thì cùng tuổi càng có nhiều chuyện để nói hơn, nếu có giáo viên như cô ở đó chắc mấy đứa nhóc này nói chuyện không vui vẻ nữa.
Một vài trường hợp thì có bạn cùng tuổi ở bên đôi khi còn có hiệu quả hơn là người lớn ở bên, vì cùng tuổi thì càng dễ tâm sự với nhau hơn.
Nhóm Hứa Từ Thoại cũng rất hiểu chuyện, lập tức gật đầu: “Vâng, cô cứ bận trước ạ.”
Nhưng bạn học Triệu Béo vẫn cẩn thận dè dặt sáp tới chỗ Trần Hoàng: “Vậy cô đừng quên dùng Wechat nói giúp bọn em nhé cô.”
Vốn cô cũng không thật sự muốn đội trưởng Cố chỉnh đốn mấy đứa nhóc, chỉ là do hình tượng lạnh lùng vô tình của đội trưởng Cố khắc sâu vào lòng người.

Trần Nhiễm Âm nén cười, nghiêm túc trả lời: “Được, cô biết rồi, yên tâm đi đi, cô bảo kê cho mấy đứa.”
Triệu Béo và Ngô Nguyên thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút thấp thỏm, dù sao thì họ sắp phải đối mặt với đại đội trưởng lạnh lùng vô tình kia rồi...

Song, điều vô cùng may mắn là đội trưởng Cố không có nhà!
Trần Nhiễm Âm đưa ba người họ đến cổng khu chung cư, sau đó lái xe rời đi.
Trước đây Triệu Béo và Ngô Nguyên đã từng đến nhà Cố Biệt Đông, ba người thường tụ tập với nhau chơi game, thế nên bọn họ quen đường dẫn Hứa Từ Thoại đến cửa nhà Cố Biệt Đông, vui vẻ thân thiện gõ cửa.
Người mở cửa là Cố Biệt Đông.
Sau khi nhìn thấy ba người đứng ngoài cửa, vẻ mặt mệt mỏi của Cố Biệt Đông lộ vẻ ngạc nhiên, cậu nói: “Sao các cậu đến đây?”
Triệu Béo: “Đến thăm cậu.”
Ngô Nguyên: “Còn mang theo ít quà mọn.” Nói xong, cậu ta giơ hai tay lên dâng Cố Biệt Đông chai coca nhỏ cậu ta vừa mua ở sạp hàng trước cổng khu chung cư.

Triệu Béo cũng giơ hai tay lên dâng chai Sprite.
Hứa Từ Thoại cũng không thể thoát khỏi mấy lễ nghi rườm rà tầm thường này, giơ hai tay lên dâng chai nước dừa.
Cố Biệt Đông: “...”
Thiệt tình, là quà mọn thật luôn!
Nhưng cậu vẫn đáp lại theo văn mẫu thường thấy: “Đến cũng đến rồi, còn mang theo đồ làm gì...” Sau đó lùi lại một bước, nhường đường cho ba người họ vào nhà.
Ngô Nguyên và Triệu Béo đã đến mấy lần rồi nên nghênh ngang đi thẳng vào nhà.

Hứa Từ Thoại lần đầu đến, sau khi vào cửa thì do dự đứng ở cửa.

Cô bé hơi căng thẳng hỏi: “Có cần thay giày không?”
Cố Biệt Đông: “Không cần đâu, cứ vào là được.” Giọng điệu cậu không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, cậu không ngờ Hứa Từ Thoại cũng đến, với cả quan hệ của hai người cũng đâu đến mức tốt đâu nhỉ?
“Ồ.” Hứa Từ Thoại đi vào nhà, Cố Biệt Đông ở phía sau đóng cửa.
Triệu Béo và Ngô Nguyên không thấy Cố Kỳ Châu ở phòng khách, trong lòng không khỏi vui mừng nhưng Triệu Béo vẫn cẩn thận hỏi: “Cậu của cậu đâu?”
Cố Biệt Đông: “Có chút việc đột xuất nên về đội rồi.” Cậu cũng không biết là việc gì, cậu của cậu không nói, nhận điện thoại của chi đội trưởng Hứa xong là đi luôn, trông rất vội vã.
Triệu Béo và Ngô Nguyên thở phào một hơi: “Ồ, vậy à!” Niềm vui bất ngờ, đúng là niềm vui bất ngờ.
Hứa Từ Thoại đáng tin hơn, không quên nói với Cố Biệt Đông: “Là cô Trần đưa bọn tớ đến, vốn là cô ấy cũng muốn đến thăm cậu với bọn tớ nhưng mà có việc đột xuất nên không vào được, làm xong việc mới có thể đến.”
Triệu Béo bổ sung: “Mẹ cô ấy gọi cô ấy đi ăn cơm.”
Ngô Nguyên: “Hình như không từ chối được ấy.”
Không từ chối được? Cố Biệt Đông thấy lạ: “Sao các cậu biết?”
Triệu Béo: “Lúc cô ấy gọi điện thoại bọn tớ đều trên xe mà.”
“À.” Cố Biệt Đông lại hỏi: “Vậy khi nào cô ấy đến?”
Triệu Béo: “Ăn cơm xong.”
“À...” Vẻ mặt Cố Biệt Đông hiện rõ mệt mỏi, cậu thật sự không muốn nói chuyện, chỉ muốn ở một mình.

Nhưng đám bạn có lòng đến thăm cậu, cậu cũng không thể phớt lờ người tađược, chỉ đành vực dậy tinh thần, hỏi: “Các cậu ăn cơm rồi à?”
Triệu Béo: “Chưa.”
Ngô Nguyên: “Đến ăn cùng với cậu mà.”
Hứa Từ Thoại không nói gì.
Cố Biệt Đông: “Vậy các cậu muốn ăn gì? Tớ đặt.” Cậu cũng không muốn ra ngoài, không muốn thấy mặt trời, không muốn gặp đám đông.
Triệu Béo đề nghị: “Ăn lẩu nhé?” Cậu cảm thấy ăn lẩu náo nhiệt, có thể khuấy động bầu không khí, giúp anh Đông có tinh thần hơn.
Ngô Nguyên cũng đề nghị: “Thực ra tớ thấy đồ nướng cũng không tồi.”
Cũng rất náo nhiệt.
Hứa Từ Thoại không ý kiến gì: “Tớ sao cũng được.”
Cố Biệt Đông cũng không có ý kiến, vì cậu không có khẩu vị gì, không muốn ăn gì.

Sau khi mở khóa điện thoại, cậu nhét thẳng vào tay Triệu Béo: “Ba cậu chọn đi, tớ sao cũng được.” Nói xong, cậu quay lại phòng khách, vùi mình lên sô pha, không cảm xúc xem tivi, vẻ mặt thẫn thờ, cá chắc là không biết trên tivi đang chiếu cái gì.
Nhóm Triệu Béo đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ bất an và lo lắng.

Triệu Béo còn nhỏ giọng nói: “Cái ám ảnh tâm lý này ảnh hưởng hơi lớn nhỉ?”
Ngô Nguyên nghĩ ngợi, nói: “Có lẽ lúc nhỏ cậu ấy bị bỏng hơi nghiêm trọng?”
Hứa Từ Thoại trừng hai người họ: “Đoán vớ va vớ vẩn, đặt cơm đi!”
“Ờ.” Triệu Béo và Ngô Nguyên không nói nữa, im như hến đặt cơm.
Hứa Từ Thoại chần chừ chốc lát rồi đi về phía phòng khách, im lặng ngồi bên cạnh Cố Biệt Đông.
Cố Biệt Đông mặc kệ cô ấy, mắt nhìn thẳng vào tivi.
Hứa Từ Thoại cắn môi dưới, do dự, ngập ngừng, căng thẳng, một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm lên tiếng: “Bố tớ cũng là cảnh sát...”
Cố Biệt Đông hơi cau mày, cuối cùng nhìn cô ấy.
Đôi gò má Hứa Từ Thoại hơi ửng đỏ, trông rất căng thẳng, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định: “Tớ không biết lúc nhỏ cậu trải qua chuyện gì.” Cô ấy thật sự không biết, người đó không nói với cô ấy, chỉ nói lúc nhỏ bố mẹ cậu qua đời nên cậu chịu kích thích, bảo cô ấy đến khuyên cậu.


Nhưng thực ra, cô ấy cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể bắt đầu từ việc bố cô ấy cũng là cảnh sát: “Nhưng bố mẹ tớ ly hôn lâu rồi, vì ông ấy là cảnh sát.”
Cố Biệt Đông hơi không hiểu: Vì ông ấy là cảnh sát nên ly hôn? Hai chuyện này có liên quan gì?
Hứa Từ Thoại nhận ra vẻ ngờ vực của cậu, kể tiếp: “Bố tớ vốn là cảnh sát hình sự, giống với mẹ cậu.

Lúc tớ bảy tuổi, ngày 1/6, mãi bố mới được nghỉ một ngày, đưa tớ với mẹ đi sở thú chơi, cuối cùng gặp phải một tên côn đồ trả thù xã hội ở đó, hắn ta cầm dao chém loạn xạ.

Hôm đó sở thú có rất nhiều bạn nhỏ, tên côn đồ đó rất gần bọn tớ, bố để tớ với mẹ lại để bảo vệ một cặp bố con khác.

Kết quả tên côn đồ đó xoay người chém về phía tớ với mẹ, may mà mẹ phản ứng nhanh, bế tớ lùi lại một bước, nhưng dao vẫn chém trúng cánh tay tớ.”
Vừa nói, cô ấy vừa giơ cánh tay phải ra, sau khi vén ống tay áo đồng phục lên, một vết sẹo cũ xấu xí hiện rõ trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn: “Sau đó mẹ với bố ly hôn, bà ấy không chấp nhận được một người chồng vứt bỏ bà ấy khi đối đầu với nguy hiểm.

Nhưng tớ có thể hiểu cho bố, vì ông ấy là cảnh sát, chức trách của ông ấy là bảo vệ nhân dân.

Trong tình huống nguy hiểm, ông ấy cũng không ngờ tên côn đồ đó sẽ chém tớ và mẹ.

Ông ấy bảo vệ cặp bố con kia cũng xuất phát từ trách nhiệm, nhưng mãi sau này lớn rồi tớ mới hiểu cho ông ấy.

Lúc nhỏ tớ thật sự rất hận ông ấy, hận ông ấy tận mấy năm, nói gì cũng không gặp ông ấy, cũng không chấp nhận đồ ông ấy mua cho, từ đó tớ cũng không đến sở thú nữa.”
Cố Biệt Đông ngẩn người nhìn cô gái trước mắt, trong lòng hơi chấn động, không biết tại sao cô ấy lại kể với mình những chuyện này: “Cậu, nói thế là có ý gì vậy?”
Hứa Từ Thoại nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Tớ muốn cậu biết, thân là con của cảnh sát thì ngoài việc hưởng thụ ánh hào quang mà bố mẹ mang đến cho chúng ta, chúng ta cũng phải gánh vác trách nhiệm tương đương.

Bố mẹ không làm theo ý họ được, vì họ có sứ mệnh và trách nhiệm, họ có thể hi sinh tất cả vì sự nghiệp cảnh sát.

Thế nên, chúng ta thân là con cái thì càng không thể ngáng chân họ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng không nên ngã gục, họ bảo vệ chúng ta không phải để chúng ta trở nên hèn yếu, mà để họ trở thành tấm gương cho chúng ta, để chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ giống như họ.”
Cố Biệt Đông ngẩn người im lặng một lúc lâu, trong đầu luôn vọng lại giọng nói của Hứa Từ Thoại: Họ bảo vệ chúng ta không phải để chúng ta trở nên hèn yếu mà để họ trở thành tấm gương cho chúng ta, để chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ giống như họ.
Tối đó, bố mẹ chiến đấu đến chết với mấy tên côn đồ kia cũng là vì muốn bảo vệ cậu nhỉ? Họ không hèn nhát, không khuất phục, chết cũng phải kéo tên kia làm đệm lưng...!Họ đều là người anh dũng không sợ hãi, con trai của họ không nên là một kẻ hèn yếu chỉ biết trốn tránh hiện thực, nếu không sẽ không xứng làm con trai họ.
Còn cậu của cậu nữa, cậu ấy cũng là một người kiên cường.
Tối đó, cậu của cậu đã trải qua tất thảy những điều này, cũng mất đi người thân, cũng trải qua nỗi đau như cắt, nhưng cậu ấy có ngã gục, tự sa ngã như cậu bây giờ đâu?
Cậu bỗng hiểu ra tại sau trước đây cậu của cậu muốn đưa cậu về Đông Phụ rồi, vì cậu của cậu đã thừa hưởng hoàn hảo lòng dũng cảm của ông ngoại, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, cho dù có ngã đến mức máu me khắp người thì cũng phải cắn răng mà đứng dậy, cậu của cậu muốn ngược gió mà quay lại.
Cố Biệt Đông đột nhiên ý thức được mình không thể làm ra vẻ rồi than thân trách phận như này nữa, nếu không cậu hoàn toàn không xứng ở trong gia đình này, không xứng làm con trai của bố mẹ, không xứng làm cháu của cậu, không xứng làm cháu ngoại của ông bà ngoại.
Cả nhà họ đều trung thành, đều là anh hùng, không thể sinh ra một kẻ vô dụng như cậu được...!Cố Biệt Đông cắn chặt răng, khoảnh khắc đứng bật dậy khỏi sô pha, cậu ném mạnh điều khiển từ xa xuống đất, hét lớn: “Khốn kiếp!”
Hứa Từ Thoại giật mình, hệt như chú thỏ bị dọa mở lớn mắt nhìn chằm chằm Cố Biệt Đông.
Triệu Béo và Ngô Nguyên cũng giật mình, khó hiểu nhìn Cố Biệt Đông.
Cố Biệt Đông hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc tiêu cực trong lòng, cố gắng khiến mình trở nên kiên định, trở nên bất khuất: “Tớ phải ra ngoài! Tớ muốn ra ngoài phơi nắng, tớ muốn sống như một con người!”
Mình không muốn làm một người hèn nhát nhu nhược, mình không thể làm mất mặt ba mẹ, mình muốn giống như cô Trần nói, bình an xán lạn sống tiếp!
Hứa Từ Thoại rất bất ngờ, lập tức đứng dậy khỏi sô pha: “Bọn tớ ra ngoài với cậu!”
Triệu Béo: “Hả? Ra ngoài? Giờ á? Bọn tớ vừa chốt đơn mà!”
Hứa Từ Thoại: “Có thể hủy đơn không?”
Triệu Béo: “Cũng được.”
Cố Biệt Đông: “Vậy thì hủy đi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Triệu Béo: “Được.” Sau khi hủy đơn hàng, cậu ấy lại hỏi: “Bọn mình đi đâu ăn đây?”
Cố Biệt Đông nghĩ ngợi rồi nói với Hứa Từ Thoại: “Cậu nói đi, tớ mời.” Mặc dù họ không thân lắm nhưng cậu vẫn phải cảm ơn những lời cổ vũ và an ủi vừa rồi của cô ấy.
Hứa Từ Thoại hơi ngại, hỏi Triệu Béo với Ngô Nguyên: “Hai cậu muốn ăn gì? Vẫn là lẩu với đồ nướng à?”
Triệu Béo: “Gì cũng được.”
Ngô Nguyên: “Ưu tiên con gái.”
Cố Biệt Đông cũng nói với Hứa Từ Thoại: “Cậu quyết định đi.”
Hứa Từ Thoại suy nghĩ chốc lát: “Vừa rồi trên đường đến tớ thấy có một tiệm Tân Hoa gần đây, hay là chúng ta đến quán bên cạnh ăn cơm nhé? Ăn xong rồi cùng đi mua tài liệu học tập.”
Cùng nhau?
Đi mua tài liệu học tập?
Đại diện Lý ơi, cậu thật sự không biết trình độ học hành của bọn tớ à?
Triệu Béo im lặng giây lát: “À ờm, phải cùng đi mua à?”
Ngô Nguyên giơ tay nhún vai: “Chắc là...bọn tớ không cần đâu.”
Cố Biệt Đông cũng lên tiếng: “Không cần thiết đâu.”
Thái độ của đại diện Hứa rất kiên quyết: “Không được, ai cũng phải mua, bắt đầu từ tuần này bài tập Vật Lý sẽ làm những đề trong tài liệu này!”
Toàn thể thành viên phòng 309 mặt đầy khinh bỉ: “Ờ!”
Đại diện Hứa không thể không nghiêm túc nói vài câu: “Hôm nay nếu tớ không ở đây, các cậu không mua thì thôi cũng được, nhưng tớ ở đây thì các cậu phải mua, sáng thứ Hai phải nộp bài tập rồi, nếu không tớ báo với cô Trần!”
Toàn thể thành viên phòng 309 vẫn chẳng chút sợ hãi: “Tùy.”
Tất cả đều ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Đại diện Hứa chỉ đành lấy con át chủ bài ra, chỉ vào Cố Biệt Đông: “Vậy tớ bảo mợ của cậu nói với cậu của cậu!”
Toàn thể thành viên phòng 309: “...”
Ôi trời đất ơi, cô gái, cậu tàn nhẫn thật đấy!
Cuối cùng, dưới áp lực của “cậu của bạn”, toàn thể thành viên 309 bất đắc dĩ đi theo đại diện môn Vật Lý đến tiệm Tân Hoa, rồi lại bất đắc dĩ mua một cuốn bài tập vật lý.

Sau khi thanh toán xong, Cố Biệt Đông còn dùng điện thoại chụp ảnh cuốn bài tập lại gửi sang cho cậu mình, định dùng cách này để chứng minh với cậu mình rằng mình không hề sa ngã, vẫn biết học hành đấy.
Thế nhưng cậu của cậu mãi chẳng trả lời.
Cục cảnh sát thành phố, trong phòng họp khói thuốc dày đặc, bầu không khí nghiêm túc lại nặng nề.

Cục trưởng cục cảnh sát Châu Thành đầu tóc bạc, mặt hằn nếp nhăn, ánh mắt sâu thẳm sắc bén như dao.

Sau khi nghe đội trưởng đội điều tra tội phạm kinh tế báo cáo, ông ấy im lặng dúi đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó nói với Trịnh Thường ngồi xéo đối diện: “Báo cáo tiến triển mới của đội cảnh sát hình sự các cậu đi.”
“Rõ.” Trịnh Thường thức trắng cả đêm, hai mắt thâm đen, mặc dù tinh thần hơi mệt mỏi nhưng vẫn hăng hái, lập tức cầm máy tính của mình rồi đứng lên, đi tới đầu bàn họp.
Sau khi chuẩn bị thiết bị xong, anh ta vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Kỳ Châu ngồi ở vị trí cuối cùng.
Đội trưởng Cố đến đột ngột giữa cuộc họp, nhưng thực ra vụ án này chẳng liên quan gì đến đội cảnh sát đặc nhiệm cả, nói cách khác là tạm thời không có, bởi vì vẫn chưa đến bước hành động đột kích, nhưng ai mà ngờ đội trưởng Biệt đội Báo Đen lại không mời mà đến, còn mặc thường phục.

Anh ta thật sự rất bất ngờ và có hơi bất lực, vì vụ án này do đội cảnh sát hình sự của họ thẩm vấn, đội cảnh sát đặc nhiệm chen ngang là có ý gì? Vốn muốn trực tiếp tiễn khách, nhưng ai ngờ cục trưởng Châu và chi đội trưởng Hứa lại cho phép Cố Kỳ Châu ở lại, thế nên anh ta cũng không tiện lên tiếng đuổi khách, chỉ có thể để Cố Kỳ Châu tham dự buổi họp.
Sau khi chỉnh xong đèn chiếu, Trịnh Thường bắt đầu trình bày tình tiết cơ bản của vụ án: “Khoảng chiều hôm qua, nam sinh của trường Trung học cơ sở số 2 theo dõi một kẻ nghiện và thành công bắt được hắn.

Theo báo cáo, kẻ nghiện này tên Dương Kiếm Đào, năm nay ba mươi sáu tuổi.” Anh ta ấn chuyển đổi, trên màn hình xuất hiện ảnh của Dương Kiếm Đào, một người đàn ông gầy gò dung tục râu ria xồm xoàm: “Theo lời của cảnh sát nhân dân đã tiếp xúc với Dương Kiếm Đào hằng năm, đây là một tên lưu manh, từ trẻ đến giờ không hề có công việc, không có nguồn thu nhập ổn định, thường xuyên vào đồn vì nghiện ma túy và cờ bạc, tạm giam vài ngày thì được thả, mấy ngày sau lại bị bắt vào đồn, sớm đã thành khách quen của trại tạm giam, da mặt dày, cảnh sát khu vực cũng hết cách với hắn, chỉ cần hắn không gây ra chuyện gì quá lớn là được.

Nhưng lần này một cậu học sinh vị thành niên tên Triệu Tử Khải đã tham gia vào chuyện này, theo lời khai của cậu bé, sở dĩ ba người họ theo dõi Dương Kiếm Đào là vì vô tình nghe thấy Dương Kiếm Đào gọi điện thoại với kẻ buôn ma túy khi đang đi vệ sinh ở nhà vệ sinh bên cạnh trường học, còn nhiều lần nghe thấy Dương Kiếm Đào nhắc đến cái tên “Anh Thanh” để uy hiếp kẻ buôn ma túy.

Ban đầu cảnh sát cho rằng lại có nhân vật mới xuất hiện trong khu vực của mình nên đi thẩm vấn Dương Kiếm Đào, kết quả lại tra ra được một vụ án lớn từ tám năm trước, sau đó lập tức giao Dương Kiếm Đào cho cục cảnh sát thành phố.”
Anh ta lại chuyển ảnh, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặc áo phông đen, ánh mắt âm u nham hiểm, trên trán có một vết sẹo dài rất rợn người.
Khoảnh khắc bức ảnh xuất hiện, cục trưởng Châu và chi đội trưởng Hứa đều lo lắng nhìn đến vị trí cuối bàn họp.
Ánh sáng đó không tốt lắm, một mình Cố Kỳ Châu ngồi trong bóng tối, mặt không cảm xúc nhìn màn hình chiếu phía trước, hai tay đặt trên chân dần siết chặt, trên mu bàn tay lộ ra khớp xương trắng và gân xanh.
Cho dù có chết anh cũng sẽ không quên dáng vẻ của kẻ giết bố mình.
Trịnh Thường không để ý đến vẻ mặt của Cố Kỳ Châu, tiếp tục trình bày tình tiết vụ án: “‘Anh Thanh’ mà Dương Kiếm Đào nói tên là Triệu Thanh Hổ, là nghi phạm lớn nhất trong vụ thảm án diệt môn 1215 tám năm trước, từng làm lính đánh thuê ở Miến Điện, là đàn em của trùm ma túy Lang Cửu Mệnh.” Anh ta lại đổi ảnh trên màn hình chiếu, màn hình xuất hiện ảnh của người đàn ông mặc vest lịch sự nhã nhặn, nhưng không khó để nhận ra đây là một tấm ảnh cũ chụp từ rất nhiều năm về trước: “Ông ta chính là Lang Cửu Mệnh, hay còn gọi là Lang Gia, là đối tượng truy nã đặc biệt của cảnh sát, cũng là kẻ chủ mưu đứng sau vụ thảm án diệt môn 1215.”
Sắc mặt Cố Kỳ Châu ngày càng u ám, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, ánh mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào mặt của Lang Cửu Mệnh, trong đôi con ngươi đen láy lóe lên vẻ thù hận không hề che giấu.
“Nạn nhân của vụ án diệt môn đó là một cảnh sát chống ma túy tên Lâm Hằng và gia đình ông ấy.” Trịnh Thường chỉ tìm thấy ảnh của Lâm Hằng, con gái và con rể của ông ấy trong hồ sơ, không tìm thấy ảnh của nạn nhân khác: “Lang Cửu Mệnh từng thành lập một tập đoàn buôn ma túy xuyên biên giới ở Vân Nam, cuối cùng tập đoàn này bị cảnh sát Lâm Hằng hốt gọn một mẻ, nhưng phía cảnh sát không tóm được Lang Cửu Mệnh.

Theo tin tức mật của chúng tôi ở Miến Điện, Lang Cửu Mệnh đã trốn đến Miến Điện, đi nhờ cậy trùm ma túy địa phương – “Quốc Vương”, và vẫn luôn trốn ở Miến Điện, không vượt biên nữa.

Nhưng ông ta rất oán hận cảnh sát Lâm Hằng, nên đã vạch kế hoạch trả thù, dùng thủ đoạn tàn nhẫn để sát hại Lâm Hằng, nhưng trong quá trình Triệu Thanh Hổ giết con trai Lâm Hằng đã bị con trai Lâm Hằng và bạn học nữ của cậu ấy hợp sức giết lại, từ đó về sau Lang Cửu Mệnh không xuất đầu lộ diện nữa.”
“Lang Cửu Mệnh làm việc này rất thận trọng, lúc đầu đội điều tra phụ trách điều tra vụ án này không tìm được bất cứ manh mối có ích nào từ TriệuThanh Hổ và đồng bọn của hắn, phải thông qua thông tin được lưu giữ trong hệ thống mới xác nhận được thân phận thật sự của Triệu Thanh Hổ và các nghi phạm khác, những tên này đều đang là tội phạm bị truy nã.

Lúc đó hệ thống Thiên Nhãn không được hoàn thiện như bây giờ, giám sát truyền thông không được chặt chẽ như hiện nay, bọn chúng đều sử dụng sim điện thoại dùng một lần, không có bất cứ thông tin liên lạc có giá trị nào được lưu giữ trên hệ thống, xe bọn chúng dùng cũng là xe lấy cắp biển số giả, không thể nào tra được bất cứ tin tức gì có giá trị, cũng không thể xác định được bọn chúng đến Đông Phụ bằng cách nào, trốn ở đâu.

Vì vậy quá trình điều tra bị tạm ngưng, mãi cho đến hôm qua thẩm vấn Dương Kiếm Đào.”
“Dương Kiếm Đào không được xem là thuộc hạ của Triệu Thanh Hổ, nhưng từng làm việc cho Triệu Thanh Hổ.

Theo lời khai của Dương Kiếm Đào, Triệu Thanh Hổ từng trốn ở hộp đêm có tên ‘Kim Ca Tử’ trong thời gian hoạt động ở Đông Phụ, ngụy trang thành tay chân của hộp đêm để hành động, thế nên có thể khẳng định khi đó chính ‘Kim Ca Tử’ đã bảo kê cho chúng.

‘Kim Ca Tử’ đã ngừng kinh doanh bảy năm trước, nhưng chúng tôi vẫn có thể điều tra được người chịu trách nhiệm cao nhất qua thông tin kinh doanh.” Anh ta lại đổi hình ảnh, trên màn hình chiếu xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn mặc vest: “Mạnh Chiêu Viễn, năm nay ba mươi tư tuổi, con trai cả của Mạnh Tranh – tổng giám đốc tập đoàn Diệu Huy.

Mạnh Tranh còn một người con trai út nữa tên Mạnh Mục Thừa, chúng tôi cũng đã điều tra, năm đó anh ta mới mười bảy tuổi, không có quan hệ chủ yếu gì với vụ án này, nhưng hai bố con Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn thì không đơn giản.”
Mạnh Mục Thừa? Vẻ mặt Cố Kỳ Châu khựng lại, sửng sốt nhìn chằm chằm lên màn hình chiếu phía trước...!Anh còn để ý thấy Trịnh Thường dùng từ rất khéo léo, không trực tiếp nói rõ Mạnh Mục Thừa không liên quan đến vụ án này mà nói là không có quan hệ “chủ yếu”.
“Đội cảnh sát tội phạm kinh tế đã theo dõi tập đoàn Diệu Huy, nghi ngờ có hành vi rửa tiền, về chi tiết thì đội trưởng Lưu của đội cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế đã nói rồi, tôi không có gì để nói nữa.” Trịnh Thường lần nữa đổi hình ảnh, trên màn hình lại xuất hiện một người đàn ông trung niên đeo kính mặc vest: “Đây chính là Mạnh Tranh, nhưng trước đó chẳng ai trong chúng tôi nghi ngờ ông ta sẽ liên quan đến tập đoàn buôn ma túy ở Miến Điện, cho đến nửa năm trước, cảnh sát nằm vùng của tôi ở Miến Điện truyền tin nói rằng tập đoàn Diệu Huy là một trong các con đường để ‘Quốc Vương’ và Lang Gia rửa tiền.

Tin này khá ngắn gọn, có thể là cảnh sát nằm vùng đã vội gửi tin, cũng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, đội tôi không dám tự tiện hành động.

Vả lại, cảnh sát nằm vùng đó đã nằm vùng ở Miến Điện gần mười năm rồi, tính cách có thay đổi lớn, rất tự chủ, thậm chí có đôi khi còn tự ý hành động.

Hiện tại cô ấy cũng rất được Quốc Vương tin tưởng...”
Câu này có ẩn ý: Anh ta không tin tưởng người nằm vùng kia cho lắm, không xác định được tin tức là thật hay giả.
Mọi người có mặt cũng hiểu ý của anh ta, nhưng không ai phản bác anh ta.
Mặc dù họ có thể hiểu cho những khó khăn của cảnh sát nằm vùng, cũng biết rằng không nên nghi ngờ bản thân người đó.

Thế nhưng việc lớn, họ không thể tùy tiện hết lòng tin tưởng một người, một khi phán đoán sai lầm thì công sức trước giờ đều đổ sông đổ bể.

Trịnh Thường nói tiếp: “Cho đến hôm qua, thông qua lời khai của Dương Kiếm Đào, đội của tôi mới có thể xác nhận tập đoàn Diệu Huy thực sự có liên quan đến Lang Gia, xác nhận được tin tức cảnh sát nằm vùng gửi là thật, hơn nữa tôi còn điều tra được một manh mối khác: Triệu Thanh Hổ từng sắp xếp Dương Kiếm Đào theo dõi con trai của Lâm Hằng.” Anh ta bổ sung chi tiết: “Năm đó, con trai Lâm Hằng - Lâm Vũ Đường và Mạnh Mục Thừa – con trai út của Mạnh Tranh là bạn cấp ba, mặc dù Mạnh Mục Thừa học ở ban quốc tế, nhưng ban quốc tế ở sát bên ban trung tâm, thế nên bây giờ tôi có thể nghi ngờ Mạnh Tranh hoặc Mạnh Chiêu Viễn đã vô tình nhìn thấy cảnh sát Lâm Hằng đưa đón con trai trong lúc đưa đón Mạnh Mục Thừa, từ đó khiến thân phận của ông ấy bị lộ, bèn sắp xếp tay chân theo dõi con trai của ông ấy, vì vậy đã kiểm soát được thông tin cơ bản của ông ấy và gia đình ông ấy.” Anh ta thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Cảnh sát Lâm là một cảnh sát hình sự lâu năm có kinh nghiệm phong phú, nếu trực tiếp đến sở cảnh sát để theo dõi ông ấy thì sẽ bị phát hiện, nhưng theo dõi con trai ông ấy thì khác, Lâm Vũ Đường vẫn chưa mười tám, muốn theo dõi cậu bé rất dễ, chỉ có thể nói ngang nhiên ra tay dễ chặn chứ ngấm ngầm tấn công thì khó phòng.”
Thậm chí có thể nói là khó mà phòng được.

Mạnh Tranh nấp quá kỹ, kỹ đến mức không lộ một chút dấu vết, hơn nữa chẳng ai ngờ chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn lớn lại có liên quan đến trùm ma túy của Miến Điện? Càng không ngờ con trai của hai người họ lại là học sinh cùng trường...
Là ý trời hay chỉ là trùng hợp?
Hứa Kiến Thành cười bất lực, Châu Thành cười khổ.

Năm đó, thậm chí hai người còn từng nghi ngờ trong nội bộ tiết lộ tin tức, thậm chí còn hợp sức sàng lọc cả cái bộ cảnh sát nhưng không điều tra ra ai tình nghi...!Đùa! Nực cười! Ông Lâm chết oan, ông trời bất công!
Cố Kỳ Châu cũng cười khổ, trong mắt rơm rớm nước...!Không ngờ lại là anh hại chết bố mình, do anh làm lộ địa chỉ nhà họ, anh còn từng đến nhà chị, là do anh đã hại chết chị và anh rể, đều là lỗi của anh, anh mới là kẻ đáng chết nhất, anh không nên bảo bố đến trường đón anh.
Đều là lỗi của anh, anh hại chết tất cả bọn họ.
Anh chỉ là một kẻ đem lại tai họa.
Nước mắt Cố Kỳ Châu dần nhòe đi, nụ cười ngày càng tuyệt vọng, rồi lại thầm biết ơn…May thật, may thật, anh vẫn chưa tặng nhẫn.
Anh không muốn hại chết cả người mình yêu nhất.
—-Hết chương 45 —-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui