Ánh mắt người đàn ông âm u tàn nhẫn, trông như thật sự muốn giết hai người họ.
Cố Biệt Đông và Triệu Béo chỉ đành nhanh chóng quay vào phòng bệnh có người treo cổ đáng sợ lúc nãy, chỉ còn một giây nữa là tên nghiện đuổi tới, cả hai vừa kịp đóng cửa phòng lại.
Vừa rồi tên nghiện bị tay đàn em cũ sỉ nhục qua điện thoại, trong lòng đang nén cơn giận không có chỗ trút, không ngờ hai thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này lại dám đến trêu ngươi.
Hắn ta càng lúc càng bực tức, quyết tâm đánh chết hai thằng nhóc nên bắt đầu đập mạnh vào cửa như kẻ điên, chẳng khác nào một con bò bị chọc đến mức mất đi lý trí.
Khóa cửa vừa rồi bị hai người đập hỏng nên bây giờ Cố Biệt Đông và Triệu Béo chỉ có thể dùng hai tay chống lên cửa, cố hết sức chống lại sự tấn công của tên nghiện, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, sớm muộn gì cửa cũng sẽ bị tông nứt ra thôi…
“Xoảng’, ô kính trên cửa bị tên nghiện đập vỡ từ bên ngoài, sau đó hắn đột nhiên duỗi tay vào, cố gắng túm lấy đầu Triệu Béo.
Không biết vì quả đầu tròn quá hay là vì hai ngày rồi không gội nên tóc bết dầu mà tên nghiện không tóm được, đầu ngón tay hắn sượt qua da đầu Triệu Béo.
Triệu Béo kinh hoàng khi thoát chết trong gang tấc, vội khom người, vừa tì vai vào cửa vừa hét lớn với Cố Biệt Đông: “Ôi đệch, làm sao bây giờ? Cứu với! Cứu! Cứu!”
Tên nghiện lại vươn tay vào lần nữa, định túm lấy đầu của hai người.
Cánh tay dài huơ qua huơ lại trong không trung hệt như dây leo giết người.
Cố Biệt Đông chỉ đành khom người tì vai lên cửa như Triệu Béo, nhìn chòng chọc bàn tay trơ xương đang không ngừng khua loạn xạ trong không trung vài giây.
Cậu hạ quyết tâm, giơ tay ra túm lấy tay của hắn rồi đột nhiên bẻ ngoặt ngón út ra sau.
Tiếng ‘rắc’ vang lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết của tên nghiện ở ngoài cửa, Cố Biệt Đông buông ra, cánh tay kia lập tức rụt lại, sau đó hắn bắt đầu dùng những từ ác độc và tục tĩu nhất mà mình có thể nghĩ ra để chửi rủa hai chàng trai bên trong, đồng thời bắt đầu đạp mạnh lên cửa, từng cú từng cú mang theo cơn tức, cú nào cú nấy cũng mạnh, cửa bị đạp kêu rầm rầm.
Chẳng lâu sau, cánh cửa gỗ cũ kỹ bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Triệu Béo vừa hoảng vừa lo: “Anh Đông, cậu mau nghĩ cách đi! Cửa sắp bị đạp gãy rồi!”
Mặc dù Cố Biệt Đông không lên tiếng nhưng trong đầu cậu liên tục suy nghĩ, cậu bỗng liếc mắt nhìn người chết treo trên trần nhà kia...!là hình nộm! Là ma nơ canh thôi!
Cậu lập tức nảy ra ý tưởng, vội nói với Triệu Béo: “Bật lửa! Bật lửa đâu?”
Triệu Béo: “Trong túi trong túi, bên trái!”
Cố Biệt Đông nhanh chóng lấy chiếc bật lửa nhựa màu đỏ trong túi ra, sau đó nghiêm túc nhìn Triệu Béo, thấp giọng dặn dò trong tiếng mắng nhiếc và đạp cửa của tên nghiện: “Cậu chống một lát trước nhé, phải cố trụ đấy! Lúc tớ bảo cậu thả tay thì cậu thả tay, nếu không hai chúng ta đều phải chết đấy!”
Trách nhiệm nặng nề đè lên vai, Triệu Béo ngẩn ra: “Hả?”
Cố Biệt Đông cổ vũ: “Dáng cậu một chọi ba, chắc chắn là được! Tên kia nghiện nên sức khỏe yếu lắm!”
Triệu Béo vẫn không tự tin nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Cố Biệt Đông đã chạy đi.
Lực đè trên cửa bỗng chốc giảm đi một nửa, cú đạp của tên nghiện khiến cửa hé mở một khe nhỏ, Triệu Béo cực kỳ sợ hãi, lập tức lấy lại bình tĩnh rồi cắn chặt răng, cố hết sức chống lại tên nghiện bên ngoài, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng cả lên.
Cố Biệt Đông chạy đến bên cửa sổ rồi kéo rèm ra, lớp bụi dày đặc rơi xuống, ánh mặt trời chói chang lập tức chiếu vào, trong phòng bệnh bỗng chốc sáng bừng.
Cậu ôm rèm cửa chạy về phía hình nộm, sau đó kéo mạnh cơ thể người giả xuống, dây thừng không đứt nhưng đầu người giả lìa khỏi thân, cũng không vấn đề gì, có cơ thể là đủ rồi.
Cậu nhanh chóng quấn tấm rèm cửa cũ kỹ lên cơ thể hình nộm, lấy bật lửa ra đốt cháy một góc tấm rèm.
Rèm cửa rất dễ bắt lửa, ngọn lửa gần như bốc lên lập tức, đầu Cố Biệt Đông bỗng đau đớn như bị rìu bổ vào, hệt có thứ gì đó bị chẻ ra, tầm mắt cũng mờ đi, hình ảnh trước mắt từ thực biến thành ảo, từ sáng biến thành tối, cảnh vật xung quanh cũng từ bệnh viện cũ bỏ hoang biến thành khoảng sân nhỏ thôn quê.
Tầm mắt tối dần, cách cánh cửa sắt đỏ có thể nhìn thấy màu lửa qua khe hở, ánh lửa bất tận.
Mọi thứ trong ngọn lửa đều méo mó rối rắm vô cùng đáng sợ.
“Anh Đông nhanh lên! Tớ sắp không trụ nổi rồi!”
Tiếng cầu cứu của Triệu Béo khiến Cố Biệt Đông hoàn hồn.
Cậu lắc mạnh đầu rồi nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục ra quấn vào tay phải, sau đó nhấc hình nộm đang cháy dưới đất lên, vừa lao về phía cửa vừa hét lớn với Triệu Béo: “Mở cửa thả chó!”
Triệu Béo là một chàng béo nhanh nhẹn, nhanh chóng lùi lại một bước, “chó dữ” ngoài cửa lập tức xông vào, Cố Biệt Đông dứt khoát đẩy hình nộm đang cháy vào hắn.
Tên nghiện vốn tưởng rằng mở cửa rồi sẽ tóm được một trong hai người, hắn vô thức vươn tay ra ôm lấy “người đến”, ngọn lửa đang cháy bắt đầu lan đến da, sau đó đến tóc và lông mày.
Cơn đau ập đến, “chó dữ” lập tức phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Cố Biệt Đông và Triệu Béo nhân cơ hội lao ra khỏi phòng bệnh, men theo con đường lúc đến, vội vã rời khỏi tòa nhà khám bệnh.
Hai người lao ra cửa tòa nhà khám bệnh thì nhìn thấy nhóm Trần Nhiễm Âm và cảnh sát đang vội vã chạy về phía này.
Hai thằng nhóc này đều không sao, Trần Nhiễm Âm mừng rỡ, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mất, nhưng cô vẫn sợ hãi, thậm chí có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ… Như thể cô quay về tám năm trước, khoảnh khắc trốn thoát khỏi nhà kho cũ bỏ hoang chẳng khác nào từ địa ngục quay về trần gian.
Mãi cho đến khi cô nắm chặt tay Cố Biệt Đông và Triệu Tử Khải, cô thật sự chắc chắn rằng hai đứa nhóc này bình an vô sự, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Cô không thở phào mà còn tức giận hơn, sắc mặt tái xanh khiển trách hai người họ: “Hai em không muốn sống nữa à?”
Hai tay cô vẫn đang run rẩy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơm rớm, càng nghĩ càng thấy sợ: Nếu hai thằng nhóc này thật sự xảy ra chuyện thì cô nên giải thích với phụ huynh của chúng thế nào? Phải giải thích với Cố Kỳ Châu thế nào?
Cố Biệt Đông và Triệu Béo vừa thoát chết, trong lòng vẫn còn sợ, thế nên bây giờ cả hai đã hoàn toàn ý thức được việc tự ý theo dõi một con nghiện là hành động ngu xuẩn biết bao.
Đối diện với lời chất vấn và sự quan tâm của giáo viên chủ nhiệm, cả hai vô cùng áy náy, chưa kịp xin lỗi giáo viên chủ nhiệm đã vội nói với những cảnh sát ở bên cạnh.
“Tên nghiện đó vẫn ở trên lầu ạ!” Triệu Béo đưa tay chỉ về phía tòa nhà khám bệnh phía sau, biểu cảm vô cùng sốt ruột.
Cố Biệt Đông nhanh chóng bổ sung thêm: “Tầng ba ạ, phòng bệnh đó đang cháy! Đi lên hướng cầu thang bên trái, bên phải bị chặn rồi ạ!” Nói xong cậu lại vô thức quay đầu, nhìn vào phòng bệnh nào đó ở tầng ba của tòa nhà khám bệnh.
Có vẻ hình nộm đó cháy lan đến mấy thứ khác trong phòng, khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn, trong phòng bệnh lửa ngùn ngụt, khói mù mịt hòa với ngọn lửa không ngừng tràn ra bên ngoài khung cửa sổ.
Ngọn lửa cháy dữ dội hệt chiếc rìu sắc lạnh bổ vào đầu Cố Biệt Đông thêm lần nữa.
Đau đớn ập đến, đầu đau như búa bổ.
Cố Biệt Đông ôm chặt đầu, thế nhưng cảm giác đau đớn lại càng dữ dội hơn buộc cậu phải ngồi xổm xuống đất, mặt mày trắng bệch, rên rỉ thành tiếng.
Chuyện xảy ra đột ngột, Trần Nhiễm Âm luống cuống, lập tức cúi người đỡ cánh tay cậu: “Đông Tử? Đông Tử, em sao thế?”
“Đau...!đầu...” Cố Biệt Đông khó khăn thốt ra hai chữ, nhưng cảm giác đau đớn lại ngày càng dữ dội, hình ảnh trước mắt không ngừng thay đổi, từng ảnh từng ảnh đều có ánh lửa.
Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, ngất ngay tại chỗ.
Ngọn lửa trước mắt vẫn không ngừng lan ra, cháy ngùn ngụt, bóc trần khoảng ký ức phủ bụi đã lâu trong đầu Cố Biệt Đông.
Mẹ cậu tên Lâm Giai Tống, bố cậu tên Triệu An Bình.
Mẹ không phải người Đông Phụ, còn bố là người ở đây.
Mẹ là cảnh sát hình sự, bố chỉ là một cảnh sát khu phố ở một đồn cảnh sát nhỏ.
Bố không giỏi bằng mẹ, cũng không bận rộn như mẹ.
Bố không cao, hình như chỉ hơn mẹ vài centimet, còn mẹ lại rất cao.
Mẹ rất xinh đẹp, là người đẹp được hàng xóm láng giềng công nhận, vẻ ngoài của bố không nổi bật như vậy, thế nhưng cũng không tệ, là một người đàn ông trắng trẻo sạch sẽ, mặt mũi cân đối.
Người trong thôn đều nói bố phước đức tám đời mới cưới được mẹ.
Đúng, bố rất tốt với mẹ, chăm sóc mẹ từng li từng tí.
Bố cũng không phải dân thành phố điển hình mà là người ở một thôn nào đó ở gần đường vành đai số bốn phía Đông thành phố Đông Phụ.
Tám năm trước, gần đường vành đai số bốn phía Đông vẫn chưa bị giải tỏa, thế nên một nhà ba người họ không sống trong tòa nhà kiểu thường trong thành phố, mà ở một khu nhà nhỏ độc lập thường thấy ở nông thôn.
Căn nhà đó của họ nằm ở phía trong cùng của cả thôn, khuất nẻo nhất, cũng yên tĩnh nhất, vừa bước ra ngoài là mảnh đất tự nhận khoán.
Diện tích của căn nhà cũng khá lớn, là căn nhà lớn nhất thôn.
Trong sân có một tòa nhà ba tầng đầy khí thế, trước tòa nhà là sàn bê tông bằng phẳng, bình thường hay có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, ngoài ra còn có rất nhiều xe điện đồ chơi.
Phía sau tòa nhà là một vườn rau rộng rãi, trồng các loại rau theo mùa.
Bình thường ông bà nội sẽ ở cùng họ, hôm đó ông bà nội đi du lịch nên trong chỉ nhà có ba người họ.
Bầu trời đêm đầy sao, sáng lấp lánh.
Vì hôm sau trường mầm non tổ chức hội thao mùa đông, thế nên cậu háo hức không muốn ngủ, nửa đêm rồi còn đòi ăn xiên nướng, không cho ăn thì khóc lóc ầm ĩ không ngủ.
Mẹ thực sự không nhịn được nữa nên đánh vào mông cậu mấy cái.
Cậu không những không yên tĩnh lại mà còn ăn vạ thêm, la lối om sòm, lăn lộn khóc lóc.
Cuối cùng bố cũng chiều, nửa đêm rồi nên không đành lòng để con khóc như vậy, bố khoác áo rời giường rồi xuống bếp làm xiên thịt nướng.
Bếp không ở trong nhà mà ở ngoài sân, nhiệt độ đêm khuya mùa đông rất lạnh, bố chỉ mặc một bộ đồ ngủ cotton màu xám ra ngoài.
Cậu không ầm ĩ nữa mà vui vẻ nằm trên giường chơi xe hơi đồ chơi, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mùa thu màu trắng xanh.
Mẹ tức đến bật cười, sau đó lại vỗ vào mông cậu, không vui nói: “Bên ngoài lạnh chết đi được mà bố con còn làm xiên nướng cho con, nếu sau này lớn lên không hiếu thảo thì con có lỗi với ai?”
Khi đó cậu còn không phục trả lời lại: “Sao con có thể không hiếu thảo được chứ? Đợi con trưởng thành rồi sẽ mua cho bố mẹ thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, mua hết tất cả những món ngon trên đời cho bố mẹ.”
Mẹ cười đáp: “Được, mẹ nhớ rồi đấy, tốt nhất là con làm được.”
Cậu vừa chơi xe hơi trong tay vừa nói: “Hừ, chắc chắn là con làm được.”
Mẹ giận dỗi bĩu môi, không nói thêm gì nữa mà dựa lưng vào đầu giường, đong đầy yêu thương nhìn cậu.
Ký ức đến đây là dừng, tất thảy đều rất đẹp, như ánh sao đêm đó, như bóng lưng của bố mặc đồ ngủ đi nướng thịt xiên, như ánh mắt đầy thương yêu của mẹ.
Tất cả những điều đẹp đẽ ấy đều bị một tiếng hét của bố cắt đứt: “Giai Tống! Chạy mau! Đưa Lâm Lâm chạy đi!”
Tiếng hét như xé ruột xé gan của bố cực kỳ chói tai trong đêm đen tĩnh lặng.
Cậu giật mình, lập tức nhìn mẹ.
Trong ánh mắt mẹ lộ vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, dường như mẹ đoán được bên ngoài xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Phản ứng mẹ cũng rất nhanh, lập tức vén chăn nhảy xuống giường, không kịp mang dép đã lao ra khỏi phòng ngủ.
May mà phòng ngủ của họ ở tầng một.
Sân trước sân sau đều có cửa thông ra ngoài, bố gặp nguy hiểm ở sân trước, thế nên mẹ dứt khoát chạy về phía cửa sân sau.
Song, vừa đẩy cửa sau ra, một người đàn ông tay cầm dao mặt đầy dữ tợn xông về phía hai mẹ con họ.
Dưới ánh sao, lưỡi dao trong tay vẫn lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cửa sân sau không bị mở ra, chắc chắn người đàn ông này trèo tường vào.
Mẹ xoay người chạy ngược lại, bế cậu từ cửa sau lao đến cửa trước.
Sân trước không được yên bình cho lắm, bố đang liều mình đánh nhau với hai người lạ cao lớn đột nhập vào.
Trong ấn tượng của cậu, bình thường bố là một người rất ấm áp, tốt tính đến mức chưa bao giờ xảy ra tranh chấp với bất cứ ai, giết gà bằng tay không cũng không dám.
Bố lại hay ngậm bồ hòn làm ngọt, mẹ bảo làm gì thì làm nấy, rất chịu khó, chưa từng kêu ca.
Trong thôn ai cũng bảo bố là người “yếu đuối” sợ vợ, thế nên dù thế nào cũng không ngờ một người “yếu đuối” như vậy lại mạnh mẽ khi rơi vào tình thế nguy hiểm, chỉ một mình mà giữ chân được hai người đàn ông mạnh hơn bản thân rất nhiều.
Mẹ bế cậu, không thể nào giúp bố được, huống hồ phía sau hai mẹ con còn một tên khác đang đuổi giết, thế nên bà chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Chân trần chạy trên nền bê tông lạnh thấu xương trong đêm đông, bà bế cậu chạy ra sân trước.
Thế nhưng con đường chạy thoát của bà cũng dừng lại tại đây.
Mẹ đặt cậu bên đường, bảo cậu chạy dọc theo con đường đất ngoằn ngoèo ở cửa trước chạy đến nhà trưởng thôn, sau đó nói: “Con phải bình an trưởng thành.” Nói xong, bà xoay người chạy về.
Cổng nhà có một đống củi, bên trên đống củi là một cái rìu, lúc mẹ chạy qua thì tiện tay xách rìu lên.
Khoảnh khắc bà vào trong sân, một tên côn đồ hung tợn cao hơn bà một cái đầu từ bên trong xông ra, bà lập tức giơ rìu trong tay nhắm vào người đàn ông đó.
Lưỡi rìu sắc bén cắm sâu vào cổ người đàn ông, máu đỏ tươi trào ra như thác đổ.
Khoảnh khắc đó, cậu hoàn toàn ngẩn ra, quên mất lời dặn của mẹ.
Mẹ cố gắng rút rìu ra, đá xác của người đàn ông đó sang một bên, sai đó sải bước lớn đi vào trong nhà, khóa trái cổng lại.
Giây phút cánh cổng màu đỏ sẫm đóng lại, cậu vẫn chưa ý thức được chia xa bố mẹ lần này lại là mãi mãi.
Đứng trên con đường đất giữa đêm đông, cậu thẫn thờ nhìn chăm chăm vào cánh cổng đóng chặt, chớp chớp mắt rồi khóc lớn, vừa khóc gọi bố mẹ vừa chạy từng bước về phía ngôi nhà nhỏ.
Cổng đã bị mẹ khóa, dù có khóc gọi cũng chẳng ai mở cửa cho, cậu chỉ có thể áp cái đầu nhỏ bé lên cổng, nhìn bố mẹ ở bên trong qua khe hở của cổng.
Cuối cùng sức bố cũng không chọi lại hai tên côn đồ hung hãn, bố nằm trong vũng máu, bộ đồ ngủ màu xám nhạt đã bị máu trong cơ thể chảy ra nhuộm thành màu nâu sẫm.
Lúc đó bố vẫn chưa chết, cơ thể không ngừng co giật, hai tên côn đồ đó đã không quan tâm nữa, chỉ tập trung đối phó với mẹ.
Mặc dù mẹ cầm rìu, dù mẹ liều mạng sống chết với hai tên đàn ông đó, nhưng cuối cùng bà vẫn không đánh lại số đông.
Bà cũng ngã xuống.
Hai tên côn đồ đều không để ý, trong lúc mẹ chiến đầu, bố cũng dốc hết sức lực cuối cùng, khó khăn, đau đớn, nhưng vô cùng kiên định kéo lê thân mình, nhích từng chút về phía bếp gas đang cháy.
Trong chảo vẫn đang chiên thịt xiên.
Hai tên côn đồ đó hợp sức giết chết mẹ, sau đó lại xông đến cổng sân trước, dường như muốn đến bắt cậu.
Cậu kinh hãi, lúc ấy vô cùng đáng sợ, nhưng cậu vẫn không chạy vì muốn ở bên bố mẹ.
Thế nhưng khoảnh khắc hai tên côn đồ đó sắp mở được cửa thì bên trong phát nổ.
Qua khe hở cửa, cậu nhìn thấy phía trước bố bùng lên ngọn lửa dữ dội, nhìn thấy không khí méo mó, nhìn thấy tất cả mọi thứ trong sân bỗng chốc bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cách cánh cổng sắt dày nặng vẫn có thể cảm nhận được lực đẩy.
Cánh cổng to cao bị nứt toạc, ngay cả tường xi măng kiên cố cũng đổ sụp, những căn phòng càng gần điểm nổ thì lập tức biến thành đống đổ nát.
Cậu bé con bị đẩy ra xa vài mét như một trái banh da, ngã ngồi xuống đất, hoa mắt ù tai nhưng lại không nhịn được mà khóc lớn.
Đêm khuya vắng người, ánh lửa ngút trời, trong thôn có vài người giật mình tỉnh giấc, vì khoảng cách khá xa nên rất lâu vẫn không thấy người nào tới.
Người đến đầu tiên là trưởng thôn – một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ đi dép lê trông rất giản dị.
Trưởng thôn hoảng hốt nhìn ngọn lửa ngùn ngụt trước mặt, vội hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hỏi tại sao lại một mình đứng bên ngoài, hỏi bố mẹ đâu rồi? Cậu không nói gì cả, như thể đã bị tiếng nổ biến thành người câm điếc, chỉ ngẩn người đứng bên đường, trơ mắt nhìn ngọn lửa phía trước nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng bố mẹ...!Mãi cho đến khi xe cảnh sát đến.
Cố Biệt Đông nằm trên giường bệnh, mở đôi mắt rơm rớm nước.
Cuối cùng cũng nhớ ra tất cả rồi, nhớ ra bố mẹ mình, nhớ ra lời hứa với mẹ khi còn bé thơ.
Đúng, cả đời này cậu cũng chẳng còn cơ hội mua những thứ ngon nhất trên đời cho họ nữa rồi.
—Hết chương 43–-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...