Trước khi Trần Nhiễm Âm tiếp quản lớp 9/2, có không ít đồng nghiệp đã vội vã đến tiêm phòng, kêu cô chuẩn bị trước tâm lý.
Bọn họ nói với cô rằng học sinh lớp này thật sự rất khó dạy dỗ, vừa vô tổ chức vừa vô kỷ luật, hơn một nửa những nhân vật làm mưa làm gió trong trường học đều tập trung ở lớp này, là nơi tụ tập của những học sinh cá biệt, mục đích đến trường hoàn toàn không phải để học mà là chọc giận giáo viên.
Vì vậy, vô hình dung đã tạo cho Trần Nhiễm Âm một loại cảm giác gánh nặng: thứ mà cô sắp đảm nhận không phải là một lớp học, mà là một quả bom hẹn giờ.
Tuy nhiên, sau khi chính thức nhận chức, cô mới phát hiện ra rằng lớp học này có vẻ không tệ như mọi người đồn đại, cùng lắm chỉ là nghịch ngợm một chút mà thôi, cũng chưa đến mức không có thuốc chữa, cô hoàn toàn có thể đảm đương được, dù sao bọn họ cũng chỉ là một đám trẻ con mới mười bốn mười lăm tuổi, còn có thể khốn nạn tới mức nào?
Hơn nữa, năm đó thời điểm còn đi học, cô dù sao cũng từng là nhân vật trùm trường, bàn về vi phạm kỷ luật thì không ai có thể so sánh được với cô.
Cho nên, thể nào trong lòng đám hỗn thế ma vương này cũng đơn thuần nghĩ rằng cô chỉ là một giáo viên hiền lành.
Với lại tất cả những mánh khóe đó cô đều đã từng dùng qua, còn không biết làm thế nào để đối phó với bọn họ sao?
Cô đã quá rõ rồi, rõ đến mức tay nghề có dư.
Ngày mồng Một tháng Tám, lớp học chính thức bắt đầu trở lại, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô giáo Trần, một tuần trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Để nâng cao tính cạnh tranh của học sinh trong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 THPT, nhà trường quy định học sinh lớp Chín phải học bù nửa buổi vào sáng thứ Bảy.
Đám hỗn thế ma vương kêu trời than đất, liên tục gọi điện cho Phòng Giáo dục để báo cáo, nhưng vô ích, vì lãnh đạo mới của Phòng Giáo dục là hiệu trưởng của trường Trung học cơ sở số 2, tất cả các cuộc gọi đều giống như đá chìm đáy biển, không một chút phản hồi.
Một con kiến không bao giờ có thể làm rung chuyển một cái cây.
Những lớp đã lên lịch vẫn phải học bù.
Buổi sáng thứ Bảy, trời đổ mưa nên hoạt động chạy bộ và thể dục của các lớp đã bị hủy bỏ.
Buổi sáng có bốn tiết học, chạy bộ sau tiết học thứ hai, giờ học thể dục của lớp 9/2 diễn ra vào tiết thứ ba.
Trần Nhiễm Âm dự định sẽ chiếm lấy tiết học thể dục đã bị hủy bỏ, đồng thời định cho mấy thằng nhóc con làm bài kiểm tra đột xuất để kiểm tra khả năng tiếp nhận môn Hóa Học mới tới đâu.
Kết quả đột nhiên Lí Tư Miên tìm đến cô, nói rằng tiến độ giảng dạy của lớp 9/2 chậm hơn một chút so với lớp 9/1 và lớp 9/3, vì vậy muốn giành thời gian của giờ học thể dục để bù lại tiến độ.
Trần Nhiễm Âm không chút do dự liền đồng ý, hơn nữa còn định thông báo chuyện này sau tiết học thứ hai.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, khu nhà dạy học của học sinh lớp Chín trở nên sôi động, tràn ngập không khí trẻ trung và vui vẻ.
Không cần phải chạy và tập thể dục trong những ngày mưa, các học sinh có tâm trạng rất thoải mái, có thể tận hưởng thời gian nghỉ học kéo dài nửa tiếng đồng hồ.
Vì để bọn họ có thể tận hưởng một chút, Trần Nhiễm Âm không thông báo ngay cho bọn họ biết tiết Thể Dục đổi thành tiết Tiếng Anh, mà đợi 20 phút sau mới đi qua.
Nhưng sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, cô không rẽ phải mà rẽ trái, đi về phía lối vào cầu thang, xuống tầng 2, bước lên cầu thang phía sau phòng học của lớp 9/2, rồi lặng lẽ đi một vòng vào từ cửa sau – là một giáo viên, phải hành động khi người ta không kịp đề phòng mới được, nếu không sẽ không thể xử lý được đám nhóc con đó!
Lúc này mưa rơi nặng hạt, hành lang thiết kế theo kiểu bán lộ thiên, trời mưa rất lớn nên hầu như không có người đứng ngoài hành lang trước phòng học, hầu hết học sinh đều trốn trong lớp học.
Thời tiết vừa u ám vừa ngột ngạt, trong phòng học đều bật đèn và điều hòa nhiệt độ.
Cánh cửa sau của lớp thứ hai hé mở một nửa, Trần Nhiễm Âm lẳng lặng đứng phía sau cửa, lặng im không một tiếng động như một bóng ma nhìn vào lớp học quan sát…
Đúng như cô dự đoán, lớp học hỗn loạn như một cái chợ, chỉ có những học sinh giỏi ngồi ở những hàng đầu tiên đang cúi gằm mặt học bài, còn lại tất cả đều đang thể hiện bản lĩnh cao cường của mình.
Giống như hai người đang đứng trên bục giảng kia, trên người mặc đồng phục học sinh, tay cầm giẻ lau bảng, nhìn có vẻ như đang lau bảng, nhưng thực ra bọn họ đang có một cuộc chiến giẻ rách vui vẻ.
Bạn vẫy tôi tôi vẫy bạn, vẫy một chiếc giẻ lau ẩm ướt xỉn màu trở nên sáng láng, giống như hỗn thiên lăng của Na Tra.
Ngoài ra còn có các cuộc thi vật tay, đấu cờ năm quân, các quân cờ đều được làm thủ công, đầu tiên dùng thước để đánh dấu vào vở, sau đó dùng bút chì để vẽ đen trắng lên đó – thu hút một nhóm người vây xem, tư thế kia thật giống như đang xem hai ông cụ đánh cờ ở ven đường.
Cũng có những người đang yên lặng chơi điện thoại di động, chẳng hạn như bạn học Triệu Tử Khải này, cậu ta đang ngồi sau cánh cửa, khoảng cách rất gần với cô giáo Trần.
Chủ nhiệm lớp đã đứng sau lưng cậu ta, nhưng cậu ta vẫn đang rất vui vẻ, chỉ cần cậu ta quay đầu nhìn lại, nhất định sẽ sợ hết hồn.
Trần Nhiễm Âm ở trong lòng thở dài, vừa tự hỏi tại sao học sinh bây giờ lại tệ như vậy, không có một chút cảnh giác gì cả, nghịch di động cũng không biết nhìn cửa sau; vừa vươn bàn tay ma quỷ về hướng của Triệu Béo, chuẩn bị xét xử.
Ngay khi tay phải định đè lên bờ vai tròn trịa của Triệu Béo, khóe mắt cô chợt bắt gặp một cảnh tượng như vậy——
Cố Biệt Đông đang ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên bên cạnh lối đi, Hứa Từ Thoại đứng trước bàn cậu, vừa sốt ruột vừa không biết phải làm sao: “Thầy Chu đã dặn dò, trước tiết học thứ ba nhất định phải thu hết bài tập về nhà môn Vật Lý, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Hứa Từ Thoại là đại diện của môn Vật Lý.
Trong ánh mắt và giọng điệu của cô gái nhỏ này còn lo lắng cho Cố Biệt Đông, nhưng Cố Biệt Đông lại phớt lờ, dựa lưng vào bàn sau, duỗi thẳng đôi chân dài, hùng hồn trả lời: “Không chép, không nộp.
“
Hứa Từ Thoại nhíu mày: “Sao cậu không chép?”
Cố Biệt Đông vừa nói vừa xoay bút: “Chép bài tập về nhà là một thói quen xấu, tôi không chép.”
Hứa Từ Thoại vừa lo lắng vừa tức giận: “Cậu…”
Cố Biệt Đông ngắt lời, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu có thể để tôi yên được không? Thật phiền phức.”
Bên cạnh có một cậu nhóc khác khinh bỉ nói: “Trong lòng anh Đông toàn là chị Kiều, làm sao mà lo được bài tập Vật Lý nữa.
Đại diện môn như cậu không hiểu được đâu.”
Hứa Từ Thoại đỏ mặt giận dữ bỏ đi.
Trần Nhiễm Âm trong lòng thở dài, sau gần một tuần quan sát và nghiên cứu, cô cũng có chút hiểu biết về tình hình trong lớp 9/2.
Có thể nhìn ra được Hứa Từ Thoại có chút thích Cố Biệt Đông, nhưng Cố Biệt Đông lại chướng mắt cô ấy...!Thằng nhóc này không thích gái ngoan, chỉ thích sự nổi loạn và bất cần đời như Hàn Kiều.
Hơn nữa, tên nhóc Cố Biệt Đông này hình như đang yêu đương với Hàn Kiều.
Sở dĩ cô dùng từ “hình như” là vì cô chưa bắt được bằng chứng chắc chắn rằng hai người này đang có quan hệ tình cảm, một khi bị bắt được nhất định sẽ thông báo cho phụ huynh biết để xử lý nghiêm minh!
Không phải cô phản đối tình yêu của lứa tuổi học sinh, nhưng thật sự cô không thể gánh nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Suy cho cùng, các thầy cô cũng lớn lên từ lứa tuổi này, tất nhiên bọn họ hiểu mối tình đầu của tuổi mới lớn đẹp đẽ như thế nào, cũng hiểu được đạo lý thu hút người khác giới, bản thân giáo viên cũng không muốn trở thành kẻ phản diện, nhưng họ càng hiểu rõ những xung động tình dục của tuổi mới lớn điên cuồng và đáng sợ ra sao.
Những đứa trẻ này đang ở độ tuổi hết sức non nớt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng phải các bậc phụ huynh sẽ gục ngã sao? Đặc biệt, các bạn học nữ còn là đối tượng dễ chịu thiệt thòi nhất … Giáo viên và nhà trường không thể gánh vác được trách nhiệm lớn như vậy, cho nên đứng ở góc độ giáo viên mà nói, tình yêu học đường tuyệt đối không được phép, bởi vậy bọn họ phải có trách nhiệm với học sinh của mình, và đối với hầu hết học sinh mà nói, yêu đương quả thực là làm chậm trễ việc học tập.
Huống hồ, dựa trên kinh nghiệm của bản thân, những thứ như yêu sớm quả thực là hại người hại mình!
Trần Nhiễm Âm lại thở dài, trong ánh mắt muốn khóc không ra nước mắt của Triệu Béo, cô lạnh lùng nói với mọi người trong phòng học: “Các em muốn làm gì đây? Muốn làm phản rồi đúng không?”
Giọng nói của cô không lớn, nhưng lại trầm ổn có lực, không giận mà uy.
Phòng học hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả những ai ngồi không đúng chỗ của mình đều vội vàng trở về chỗ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không biết hộp đựng dụng cụ học tập của ai đó đột nhiên rơi xuống đất kèm theo tiếng “rầm”, làm cho phòng học im ắng tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
“Có nghe lớp 9/1 và lớp 9/3 phát ra chút âm thanh nào không?” Cô sử dụng câu hỏi tu từ để yêu cầu bọn họ nghĩ xem vừa rồi lớp học hỗn loạn như thế nào, còn cố tình để cho bọn họ tự mình suy nghĩ ba giây mới tiếp tục nói: “Ngoài ra, như cô đã nói trước đó, quốc có quốc pháp, lớp có lớp quy.
Những người ở lớp 9/2 phải tuân theo nội quy của lớp 9/2, tuyệt đối không được phép sử dụng điện thoại di động trong lớp, một khi bị phát hiện, sẽ bị tịch thu ngay lập tức và thông báo cho phụ huynh!” Câu này là nói với Triệu Béo, cũng như những người còn lại trong lớp nghe: “Triệu Tử Khải cầm điện thoại di động của em theo cô đến văn phòng, còn những người khác chuẩn bị cho giờ học tiếng Anh.”
Nhìn như đang đang cảnh cáo bọn họ không được mang điện thoại di động đến trường, nhưng thực chất lại có dụng ý khác, đó là thông báo cho bọn họ biết tiết học Thể Dục sẽ được chuyển sang tiết học Tiếng Anh, như vậy mới không bị đột ngột và không gây tâm lý nổi loạn cho bọn nhóc, có thể nói là một hòn đá giết chết hai con chim.
Dù một số người vẫn cho rằng việc đổi tiết Thể Dục sang tiết học Tiếng Anh là phiền phức, nhưng bọn họ không dám nói ra, sau khi Trần Nhiễm Âm “giam giữ” Triệu Béo rồi rời đi, cả lớp vẫn im ắng như trước, ngay cả những ‘tinh binh mạnh mẽ’ ở hai hàng cuối cũng không dám tiếp tục phá phách.
Thậm chí kẻ thích bắt nạt người khác trong trường như Cố Biệt Đông cũng chỉ dám khinh thường khịt mũi một tiếng mà thôi.
Người đẹp Trần thật thần kỳ, cô trời sinh có năng lực làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục, cho dù tới tận bây giờ cô chưa bao giờ lớn tiếng khiển trách bọn họ, cho dù cô chưa bao giờ nổi giận trước mặt cả lớp, nhưng trên người cô lại mang một loại khí chất khiến người ta thuần phục.
Không giống như Lý Phấn Phương, người phụ nữ đanh đá thường xuyên mắng nhiếc, dù cho có mắng ra lửa bọn họ cũng không sợ, điều đó chỉ càng làm tăng thêm cảm giác chán ghét đối với bà ta mà thôi.
Trần Nhiễm Âm dẫn Triệu Béo vào phòng làm việc, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa rồi trong phòng học, cô khẽ nhíu mày: ‘Đoàn sủng’ Ngô Nguyên của nhóm học sinh nam hình như không có trong lớp, còn có Hàn Kiều và bạn tốt của cô ấy là Nhâm Nguyệt cũng không thấy đâu.
Trời mưa to như vậy, ba người này đi đâu vậy?
‘Đoàn sủng’ Ngô Nguyên được các chàng trai ngồi ghế hàng sau sai đi siêu thị mua đồ, còn Hàn Kiều và Nhâm Nguyệt thì vào nhà vệ sinh.
Siêu thị nằm ở phía Tây của khu dạy học, hai bên là nhà vệ sinh.
Vị trí của lớp 9/2 tương đối gần nhà vệ sinh ở phía đông, nhưng không hiểu sao Hàn Kiều và Nhâm Nguyệt lại đi vào nhà vệ sinh ở phía tây.
Thời điểm trở về vừa vặn gặp Ngô Nguyên ở lối lên cầu thang cạnh lớp 7/9, cậu ta quay lại với một túi lớn đồ ăn vặt, cả ba cùng nhau lên lầu.
Có vài bạn học sinh nam đứng ngoài cửa lớp 9/9, trên người đồng phục học sinh nhưng không giấu được dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Trong số đó người cao nhất để một đầu tóc uốn nhuộm, thoạt nhìn giống như một tên nhóc nổi loạn, nhưng dáng vẻ trái lại rất đẹp trai, còn có chút lạnh lùng, cũng đủ để thu hút ánh mắt của các cô gái tuổi mới lớn.
Hàn Kiều vừa bước ra khỏi cầu thang liền đối diện với bạn học nam đẹp trai có mái tóc nhuộm kia.
Cô nàng đã đợi cái liếc mắt này rất lâu, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, thế cho nên cô ta mới kéo Nhâm Nguyệt đến nhà vệ sinh ở phía tây, chỉ để khi quay lại có thể tình cờ đi ngang qua cửa lớp 9/9.
Nhưng cô ta nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, hơi nâng cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, đi tới trước mặt cậu nam sinh đó mà không thèm chớp mắt.
Tuy nhiên, bạn học nam đó đã tiến lên trước một bước, chặn đường cô, nhướng mày nói: “Cứ bỏ đi như thế này à?”
Hàn Kiều cắn môi dưới, giương mắt nhìn cậu ta, trong ánh mắt thật ra không có bao nhiêu tức giận, chỉ là thêm mấy phần hờn dỗi.
Các nam sinh còn lại đều nở nụ cười, nụ cười ý vị sâu xa, còn có chút khinh thường, giống như tất cả đều đang chờ xem kịch vui ——Mối quan hệ giữa Cố Biệt Đông và Hàn Kiều không bình thường, nhưng mọi người trong lớp đều biết Triệu Húc Bằng và Cố Biệt Đông là kẻ thù truyền kiếp.
Nhâm Nguyệt kéo kéo cánh tay Hàn Kiều, ra hiệu cho cô ta nhanh chóng rời đi.
Nhưng Hàn Kiều lại đứng im bất động.
Ngô Nguyên cũng đứng ở phía sau không rời.
Bạn học nam đẹp trai lại nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm không?”
Hàn Kiều hừ một tiếng: “Ai muốn ăn cơm cùng cậu?” Nói xong thì nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái, ra vẻ phải rời đi.
Bạn học nam đẹp trai lại chặn cô ta lại: “Cậu còn chưa có tiết học, việc gì phải gấp gáp như vậy?”
Lần này không đợi Hàn Kiều lên tiếng, Ngô Nguyên đã giành trước quát lớn: “Triệu Húc Bằng, cậu nói xong chưa?”
Triệu Húc Bằng thản nhiên nhướng mi, hơi cong môi, khinh thường cười: “Yo, đây không phải là con chó mà Cố Biệt Đông nuôi sao?”
Ngô Nguyên cau mày: “Mẹ kiếp, mày nói lại xem?”
Triệu Húc Bằng tiếp tục cười: “Con chó này vẫn còn sủa khá vui vẻ.”
Làm cho một đám học sinh nam bên ngoài cửa lớp 9/9 cười phá lên.
Ngô Nguyên lập tức nổi cáu: “Triệu Húc Bằng, mày muốn chết phải không?”
Triệu Húc Bằng chưa kịp nói thì tất cả bạn học nam bên cạnh đã xông tới, một nam sinh trong đó chế nhạo nói: “Thế ý của mày là gì? Muốn gây chuyện trước cửa lớp đúng không?”
Cậu ta nói xong liền vươn tay đẩy Ngô Nguyên ra.
Chỉ với một cú đẩy như thế, đẩy qua đẩy lại một hồi dẫn tới một trận đánh nhau – Ngô Nguyên tức giận đánh trả, cứ thế một nhóm người diễn ra cuộc chiến.
Nhâm Nguyệt sợ tới mức không biết làm gì, chỉ biết nhìn Ngô Nguyên đang bị đánh trên mặt đất, không ngừng hét lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Thấy vậy, Hàn Kiều ngay lập tức bỏ chạy, đẩy cửa sau của lớp 9/2 ra, chạy thẳng về phía Cố Biệt Đông, thở hổn hển nói: “Ngô Nguyên, Ngô Nguyên bị Triệu Húc Bằng và lớp của cậu ta đánh! Ngay tại cửa lớp 9/9! “
Cố Biệt Đông sững sốt trong giây lát, đột nhiên bật dậy khỏi ghế: “Ông nội nó!” Cậu vừa lao về phía cửa sau, vừa hét lên giận dữ: “Tụi bây đi theo tao!”
Tất cả các bạn học nam ở hai hàng cuối gần như lao ra theo cậu, hùng hổ xông tới cửa lớp 9/9, tiến lên đánh nhau với nhóm của Triệu Húc Bằng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...