Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không


Sau khi khóa tập huấn mở rộng kết thúc thì mọi người sẽ được nghỉ ngơi một tuần.

Ngày 1 tháng 9 trường học sẽ chính thức khai giảng.
Để tăng tỷ lệ tốt nghiệp, nhà trường đã siết chặt công tác quản lý các lớp cuối cấp, yêu cầu học sinh đến trường từ bảy giờ sáng, buổi trưa không được về nhà mà ở lại tự học, thời gian tự học cũng cũng đổi từ 8 giờ thành 9 giờ mới tan học.
Các tiếng oán than vang dậy khắp nơi, học sinh cũng không ngừng gọi điện thoại đến phòng giáo dục, thậm chí còn có học sinh lớn gan đã liên hệ với phóng viên truyền thông, định đưa “chuyện tốt” này ra công khai khắp nơi.

Nhưng mặc dù có làm tất cả các cách đi nữa, những cuộc điện thoại báo cáo đều giống như đá chìm đáy biển, không hề có chút phản hồi.
Trứng thì không thể chọi đá, cuối cùng các học sinh vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của trường học.
Các giáo viên cũng rất mệt mỏi, bản thân họ cũng không muốn dạy bù, không muốn phải dậy sớm thức khuya, hơn nữa thể lực và tinh thần của người trưởng thành thật sự không tốt như những đứa trẻ mười mấy tuổi này.

Dù hôm qua thức khuya cỡ nào thì đám nhóc này vẫn có thể chạy nhảy tung tăng vào sáng hôm sau, nhưng mấy ông bà già này thì khác.

Nếu đi ngủ sau 12 giờ thì sáng hôm sau thức dậy sẽ thấy tim đập chân run, vô cùng bất ổn.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, vì đây là miếng cơm manh áo của các thầy cô, họ không thể nào lười biếng và dễ dãi được.

Cho nên mặc kệ sức lực bản thân không cho phép đuổi theo đám học sinh, dù có khổ có mệt hơn nữa thì bọn họ cũng phải dạy thật tốt, phải đấu trí và so dũng khí với đám khỉ năm cuối cấp kia dù chỉ còn một hơi thở.
Tuy Trần Nhiễm Âm là giáo viên trẻ tuổi, cũng có thể lực tốt, nhưng nếu cứ dạy học như thế thì cô cũng sẽ mệt mỏi kiệt sức, huống chi là các giáo viên lớn tuổi.

Nhưng cũng may là trường học của bọn họ đãi ngộ với công nhân viên chức rất tốt, rất có nhân tính.

Trường học đã đồng ý trợ cấp miễn phí ký túc xá cho các giáo viên, điều kiện của ký túc xá cũng không tệ lắm, hai người một phòng có máy điều hòa, nhà vệ sinh và ban công.
Ngày khai giảng, Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên đã ở chung một phòng, điều này rất tiện lợi và tiết kiệm thời gian, mẹ cô cũng không phải lo lắng về an toàn của cô trên đường đi dạy nữa.
Trường học cũng có ký túc xá cho các học sinh cuối cấp, nhưng không miễn phí.

Thế nhưng tiền thuê ký túc xá cũng không cao, một năm học chỉ tốn 900 đồng cho một phòng bốn người có điều hòa, ban công và nhà vệ sinh.

Các học sinh muốn ở trong ký túc xá thì cần nộp đơn cho nhà trường, cha mẹ cũng cần ký vào đơn xác nhận đồng ý.
Trần Nhiễm Âm đã đề nghị trường học thành lập ký túc xá, vì điều này sẽ giúp rèn luyện năng lực độc lập và tiết kiệm thời gian đến trường cho học sinh, hơn nữa 9 giờ tối mới tan học thì quả thực rất trễ.

Cô biết có nhiều học sinh trong lớp đi xe đạp đến trường, nếu trễ thế thì đi đường rất không an toàn.

Nếu thời tiết xấu như có gió, mưa, hay tuyết thì vấn đề an toàn lại càng đáng lo ngại hơn.
Nhưng cô cũng không thể ép buộc học sinh ở trong ký túc xá, vì vậy cô chỉ có thể ăn nói khéo léo, mong sẽ thuyết phục được các phụ huynh.

Còn việc các phụ huynh có đồng ý hay không thì đó không phải là việc của cô nữa.
Vì quá hiểu tính của Cố Kì Châu, Trần Nhiễm Âm còn quan tâm đặc biệt gửi cho anh một tin nhắn Wechat: “Đội trưởng Cố, bài học của học sinh cuối cấp khá nặng và nhanh, cho nên trường học mở ký túc xá mới cho các học sinh, tiền phí 900 tệ một năm, anh có cân nhắc gì không?”
Cô gửi tin nhắn cho Cố Kỳ Châu vào giờ cơm trưa ở căn tin trường học, đến tận 10 giờ tối, khi bọn họ sắp ngủ thì Cố Kỳ Châu mới trả lời: “Tôi mới vừa xem! Cô giáo Trần nghĩ thế nào?”
Lý Tư Miên ở giường bên cạnh đã ngủ, trong phòng tối om, Trần Nhiễm Âm cuộn mình trong chăn trả lời: “Tôi đề nghị ở ký túc xá, đi học sớm và tan học muộn sẽ không an toàn nếu em ấy đi xe đạp.

Nhân tiện báo luôn, em ấy rất hay đi sát giờ đấy nhé.”
Cố Kỳ Châu: “Vậy để nó ở ký túc xá đi.”
Trần Nhiễm Âm: “Anh phải ký đơn xác nhận đồng ý mới được.”
Cố Kỳ Châu: “Tháng này tôi bận, không về được.”
Trần Nhiễm Âm biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố Kỳ Châu đành phải chủ động: “Cô Trần có thể ký giúp tôi được không?”
Trần Nhiễm Âm: “Có thể, nhưng tôi chỉ có thể tạm thời thay anh ký thôi, khi có thời gian anh vẫn phải đến trường để ký đơn đấy.”
Cố Kỳ Châu đương nhiên hiểu ý Trần Nhiễm Âm: “Không thể để cho nó mang đơn về nhà ký sao?”
Trần Nhiễm Âm kiên quyết nói: “Không thể! Anh phải trực tiếp đến ký!” Hàm ý: Anh phải đến gặp em!
Ngay sau đó cô lại dùng lời lẽ chính đáng bổ sung: “Tôi cũng chỉ làm việc theo quy định thôi, vả lại phụ huynh dù bận rộn đến đâu cũng không thể bỏ qua việc nuôi dạy con cái được.

Anh phải tranh thủ thời gian đến gặp tôi để trao đổi cụ thể về tình hình của đứa trẻ.”

Cố Kỳ Châu: “...”
Trần Nhiễm Âm: “Anh trả lời như vậy là có ý gì?”
Cố Kỳ Châu: “Tôi khâm phục tài ăn nói của cô giáo Trần.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Cố Kỳ Châu: *Chuyển khoản: 3000 tệ*
Trần Nhiễm Âm ngơ ngác: “Sao anh lại chuyển nhiều tiền như vậy? Một năm chỉ có 900 tệ thôi, không phải là một tháng!”
Cô thậm chí còn nghi ngờ ban nãy mình đánh sai chữ nên đã phải kéo lên xem các tin nhắn trước, nhưng cô không hề đánh sai chữ, chính xác là một năm 900 tệ.
Cố Kỳ Châu: “900 tệ chi phí ký túc xá, 1600 tệ là chi phí sinh hoạt của nó tháng này, một tuần 400 tệ.

Còn lại 500 tệ là tiền mừng sinh nhật vào ngày 25 của nó.”
Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Một tuần 400 tệ lận? Số tiền này có vẻ quá nhiều cho một đứa nhỏ mới trung học? Anh không sợ em ấy sẽ tiêu tiền bậy bạ sao?
Nhưng cô lại nghĩ lại: Cố Biệt Đông không giống với các đứa trẻ khác, người khác đều có bố có mẹ, ăn uống áo cơm có người chăm sóc, còn em ấy phải tự lo cho bản thân, ăn uống mặc đồ đều tự mua cho mình, cho nên 400 tệ này đúng là không nhiều.
Hơn nữa Cố Biệt Đông cũng không sĩ diện.

Tuổi mới lớn là độ tuổi hâm mộ mấy thứ phù phiếm, cả con trai lẫn con gái ai cũng muốn quần là áo lượt để lên mặt với người khác.
Mà nguồn gốc của phù phiếm là gì? Là tiền, là đồ hiệu!
Đa số gia đình học sinh lớp 9/2 điều kiện tương đối tốt, cho nên học sinh trong lớp đều ăn mặc quần áo là hàng hiệu nhập khẩu, chỉ có Cố Biệt Đông là mặc quần áo giá rẻ, ngay cả cặp sách và đồ dùng học tập cũng đều là đồ rẻ tiền mua từ văn phòng phẩm của trường học.

Nhưng mà cậu nhóc cũng không tự ti, không cảm thấy mình kém hơn một bậc, hơn nữa cậu cũng không cúi đầu xấu hổ với đám bạn học ăn mặc đồ hiệu kia.
Hơn nữa tiền sinh hoạt được cho của cậu cũng không thấp, nếu muốn ăn thứ gì thì có thể mua, thế nhưng cậu lại không cần.
Mới đầu Trần Nhiễm Âm còn cảm thấy kỳ lạ, Cố Biệt Đông và Triệu Húc Bằng lớp 9/9 kia xem như ngang cấp trong các học sinh, nhưng toàn thân Triệu Húc Bằng đều là hàng hiệu, còn Cố Biệt Đông thì chẳng có món nào là hàng hiệu, trông chẳng giống như một thiếu niên nổi loạn đang ở độ tuổi mới lớn chút nào.

Sau khi quan sát một thời gian thì cô mới phát hiện, Cố Biệt Đông và Triệu Húc Bằng không giống nhau, Triệu Húc Bằng chỉ đơn giản là một đứa nhóc tự cao tự đại, còn Cố Biệt Đông có sự kiêu ngạo của chính mình.

Cậu cảm thấy kiêu ngạo vì bố mẹ mình, cảm thấy kiêu ngạo vì ông ngoại và bà ngoại của mình, cảm thấy kiêu ngạo vì cậu mình, và cảm thấy kiêu ngạo vì mình được sinh ra trong một gia đình cảnh sát.
Cậu thấy mình không nên theo đuổi mấy thứ phù phiếm gì đó, điều này sẽ làm xấu mặt bố mẹ, cho nên cậu kiên quyết không mặc đồ hiệu, hơn nữa cậu biết cậu mình kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Trần Nhiễm Âm thầm than rồi trả lời: “Được!”
Cố Kỳ Châu: “Lương sẽ được trả vào ngày 1 nên tôi sẽ chuyển khoản cho cô ngày 1 mỗi tháng…”
Ồ, còn săn sóc nói cho mình ngày nhận lương nữa sao?
Trần Nhiễm Âm mừng thầm, nhịn không được cong môi cười, hỏi: “Anh tin tưởng tôi nhiều vậy à?”
Cố Kỳ Châu: “Tin chứ!”
Hai chữ ngắn gọn súc tích này lại là sự động viên và là niềm vui to lớn của Trần Nhiễm Âm.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh cô, kể cả bố mẹ cô đều nói rằng cô là đứa tiêu xài hoang phí và không quan tâm về tài chính cá nhân.

Cố Kỳ Châu là người đầu tiên và cũng là người duy nhất sẵn sàng gửi tiền cho cô, nhờ cô quản lý.

Tuy rằng đối tượng chi tiêu chỉ là một mình Cố Biệt Đông, việc cần làm cũng rất đơn giản, chỉ cần gửi tiền theo định kỳ là được rồi, nhưng đây cũng là lần đầu trong lịch sử!
Mình tuyệt đối không thể phụ sự tín nhiệm của chính thất được!
Trần Nhiễm Âm trả lời chắc nịch: “Anh yên tâm đi, tôi làm việc rất đáng tin cậy! Nếu anh cần thì tôi sẽ thi lấy chứng chỉ kế toán!”
Cô bắt đầu vẽ bánh nướng nên Cố Kỳ Châu chỉ cười cười trả lời: “Thôi, đừng đùa nữa, cô nhanh ngủ đi!”
Trần Nhiễm Âm: “Tôi rất nghiêm túc!”
Biết cô còn phải đi làm nên Cố Kỳ Châu muốn cô đi ngủ sớm: “Tôi đi ngủ đây!”
Trần Nhiễm Âm thở dài, tuyệt vọng thầm nghĩ: Tán gẫu vài câu với mình thì có sao đâu? Nhưng mình có thể thông cảm, chắc hẳn anh đã huấn luyện mệt mỏi, không nên quấy rầy nữa: “Được rồi, anh ngủ ngon nhé!”
Cố Kỳ Châu: “Ngủ ngon!” Đặt điện thoại xuống, anh ngẩng đầu, Côn Minh cũng chưa ngủ mà đang chơi Anipop.
Anh cũng không biết game này có gì hay mà chơi mãi.

Hơn nữa bản thân anh cũng ngủ không được, nên hỏi: “Sao cậu còn chưa đi ngủ?”
Côn Minh vừa nhìn màn hình điện thoại vừa nói: “Tôi không buồn ngủ.

Anh quên rồi à? 11h30 chúng ta sẽ gọi đám kia đi tập huấn ban đêm, có ngủ thì cũng ngủ không được bao lâu.”

“Ừm.” Cố Kỳ Châu đáp lại một câu, “Vậy tôi ngủ một lát.” Lại nói thêm, “Điện thoại của cậu sáng quá đó.”
Sau đó anh dùng chăn trùm lên đầu, lấy ảnh của Trần Nhiễm Âm từ dưới gối ra.

Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh dưới ánh sáng nhàn nhạt của màn hình điện thoại, càng nhìn càng thấy cô đẹp.
Cố Kỳ Châu đã không gặp cô hơn một tuần, anh thực sự rất nhớ cô.
Côn Minh chơi qua một ván game, anh ta cảm thấy nhàm chán nên đặt điện thoại xuống, quay mặt nhìn sang bàn làm việc đối diện.
Đèn bàn vẫn sáng, Lâm Nghị ngồi ở trước bàn lắp ráp lego Iron Man của Marvel.

Đây là quà sinh nhật cho con trai anh ta, chờ lần huấn luyện tân binh này chấm dứt trở về anh ta sẽ tặng cho nó.
Côn Minh rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên gọi Cố Kỳ Châu một tiếng.

Cố Kỳ Châu không phản ứng gì, anh ta chuyển qua đi quấy rối Lâm Nghị: “Anh làm xong rồi mới tặng thì tặng làm gì nữa?”
Lâm Nghị: “Tôi đã bỏ nhiều tiền như vậy để mua, chẳng lẽ tôi không thể tự lắp thử được sao?”
Côn Minh: “...”
Côn Minh trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Xem như tôi đã hiểu được vì sao mấy món quà mà bố tôi tặng trước đây luôn được xếp hết rồi.”
Không phải bởi vì tình thương của cha, mà là do ông ấy muốn chơi lắp ráp.
Lâm Nghị biết Côn Minh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bèn đá trái banh sang chỗ khác: “Người đối diện cậu vẫn chưa ngủ đâu, cậu đi tìm cậu ấy nói chuyện đi!”
Côn Minh sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía đối diện, anh ta nhìn cái chăn phồng lên hỏi: “Sao anh biết anh ấy vẫn chưa ngủ?”
Lâm Nghị: “Trong chăn có ánh sáng kìa!”
Côn Minh thử gọi một tiếng: “Lão Cố!”
Nhưng không có ai phản ứng lại.
Côn Minh không tin Cố Kỳ Châu sẽ “ác độc” với mình như thế, anh ta lập tức xốc chăn của Cố Kỳ Châu lên.

Cố Kỳ Châu hoảng hồn, vội vã nhét tấm ảnh kia xuống dưới gối.
Côn Minh cười nói: “Muốn xem thì anh cứ quang minh chính đại xem, sao phải lén lút như vậy? Anh sợ ai cướp của anh à?”
Cố Kỳ Châu: “...”
Lâm Nghị cũng lắc đầu cười nói: “Đúng vậy, chỉ là tấm ảnh thôi mà? Muốn nhìn thì nhìn, cần gì phải ngượng ngùng! Tôi hiểu mà, tôi cũng nhớ vợ tôi!”
Cố Kỳ Châu kiên quyết phủ nhận: “Không có!” Anh không đổi sắc mặt nói tiếp, “Tôi chỉ nhìn một chút thôi.”
Côn Minh e hèm một tiếng rồi chỉ vào Lâm Nghị nói: “Anh thấy chưa? Anh ấy còn rất mạnh miệng!”
Lâm Nghị thở dài, thật lòng khuyên bảo Cố Kỳ Châu: “Nếu cậu thực sự thích người ta thì cứ thoải mái mà thích, đừng sợ hãi rụt rè nữa anh bạn!”
Côn Minh lại nói: “Đúng vậy! Chủ nhiệm lớp Đông Đông xinh đẹp như thế, chắc chắn không thiếu kẻ ngó nghiêng.

Nếu anh còn không nắm chặt, nói không chừng người ta sẽ chạy theo người khác đấy!”
Cố Kỳ Châu từ chối cho ý kiến.
Anh cũng muốn thoải mái thích cô, muốn liều lĩnh ở bên cô, nhưng anh không dám.
Cố Biệt Đông ở tại ký túc xá của trường nên Trần Nhiễm Âm càng thuận tiện quản lý cậu.

Hơn nữa hiện tại cô đang nắm giữ mạch máu kinh tế của Đông Đông, cho nên Đông Đông sẽ tiết chế lại một chút, trong tiết Hóa học cậu sẽ thật lòng cố gắng nghe giảng bài.

Cô và các giáo viên lớp khác quan sát cũng có thể chắc chắn cậu và Hàn Kiều đã hoàn toàn cắt đứt, không ai nói chuyện với nhau, thậm chí nhìn nhau một cái cũng không.
Hàn Kiều bây giờ cũng đã tiết chế hơn rất nhiều so với trước đó, cũng không còn quang minh chính đại đối nghịch với cô nữa.

Nhưng cô bé này như là trời sinh cá biệt, ánh mắt luôn mang theo vẻ khinh miệt và không phục đối với Trần Nhiễm Âm.
Tuy rằng Trần Nhiễm Âm cũng biết, nhưng cô cũng không có cách nào, tại vì cô chính là giáo viên.

Cô có thể chấp nhặt với học sinh của mình sao? Vả lại còn không đến một năm nữa là Hàn Kiều sẽ tốt nghiệp, cho nên cô không cần quá để ý đến cô ta, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Huống hồ mỗi một lớp đều sẽ có một hai em học sinh cá biệt như vậy, nếu không phải Hàn Kiều thì sẽ là người khác thôi

Trong đời mỗi một vị giáo viên đều sẽ gặp vài học sinh hận mình thấu xương, bởi vì giáo viên là người, mà các học sinh cũng là người.

Người và người trong lúc nào đó sẽ va chạm và hiểu lầm, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Cho nên, thầy cô bây giờ chỉ có thể tập mãi rồi quen, nếu không thì sớm hay muộn gì cũng làm bản thân khổ sở tới chết.
Chớp mắt đã tới ngày 25.
Buổi tối đi kiểm tra học sinh trong kí túc xá, Trần Nhiễm Âm gọi Cố Biệt Đông ra riêng, trước tiên cô đưa cho cậu một bao lì xì: “Đây là quà sinh nhật của cậu em.”
Sau đó cô lại đưa một chiếc túi in logo nhãn hiệu thể thao khác: “Đây là quà sinh nhật cô tặng cho em! Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Cố Biệt Đông rất muốn biết cậu cho mình bao nhiêu tiền, nhưng cậu không thể không biết xấu hổ mà mở bao lì xì trước mặt chủ nhiệm lớp được, vì vậy cậu đành phải nhìn xem bên trong túi quà là cái gì.

Thế mà cậu lại nhận được một niềm vui bất ngờ: “Bóng rổ sao?”
Đây là bóng của Spalding, bên trên còn có logo chính hãng!
Trần Nhiễm Âm nói: “Quả bóng của em đã mất rồi phải không?” Vì đáp ứng đầu ra thể dục, hiện tại các học sinh cuối cấp đều phải học thể dục, bóng rổ chính là một trong các phần kiểm tra.

Có một quả bóng rổ riêng sẽ làm cho các học sinh nam rất hào hứng, bọn họ có thể quang minh chính đại đi chơi bóng.
Cố Biệt Đông đã bị mất bóng rổ sau khi chơi một trận hôm nọ.

Cậu tính cuối tuần đi mua một quả bóng rổ mới, không ngờ Trần Nhiễm Âm đã tặng cho cậu một quả.

Cố Biệt Đong vui đến mức không biết nói gì: “Cám ơn, cô…”
Vốn muốn nói ‘cô giáo’ nhưng lời đến bên miệng cậu lại cảm thấy nói như vậy quá mức xa lạ, thế là cậu lập tức sửa lời thành “Cám ơn mợ!”
Trần Nhiễm Âm nghe vậy thì mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc, nói: “Ở trong trường học đừng có gọi lộn xộn.” Sau đó cô lại dặn thêm, “Như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Cháu biết, cháu biết mà, mợ cứ yên tâm! Trừ cậu của cháu ra thì cháu sẽ không nói với người nào khác là quả bóng rổ này do mợ tặng! Cháu sẽ nói rằng đây là quàsinh nhật của cậu cháu.”
Cậu thật sự rất hiểu chuyện, Trần Nhiễm Âm vui mừng sâu sắc, nói: “Em quay về phòng ngủ sớm đi.”
Cố Biệt Đông đáp: “Vâng! Cám ơn mợ! Chúc mợ ngủ ngon!” Sau khi nói xong, cậu vui vẻ chạy về phòng.
Trần Nhiễm Âm thầm nghĩ: Ầy, đừng có gọi lung tung như thế chứ? Người ta biết thì mợ sẽ ngượng đấy! Lần sau không được như vậy nữa, lần sau tốt nhất cháu nên gọi như vậy trước mặt cậu của cháu!
Quốc Khánh 1/10, tất cả giáo viên và học sinh của trường trung học số 2 sẽ có bốn ngày nghỉ.

Tuy rằng ngày nghỉ ít đến đáng thương nhưng cũng đã vượt qua mong đợi của Trần Nhiễm Âm, vì ban đầu cô cũng cho rằng chỉ được nghỉ vào một ngày cuối tuần.
Cuối tháng 9, bố cô Trần Hồng Bác đi công tác ở nước ngoài đến giữa tháng 10 mới trở về.

Cho nên bây giờ chỉ có hai người là cô và mẹ.

Vốn ban đầu cô muốn tự lái xe đưa mẹ ra ngoài chơi, nhưng mẹ cô không vui, cũng không phải vì vấn đề an toàn mà là giám tốc Tần cảm thấy ngày 1/10 sẽ đông người, hơn nữa nắng mặt trời cũng rất độc, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và tình trạng da của bà.
Thái độ Trần Nhiễm Âm đối với mẹ cô chỉ có hai chữ: Cạn lời.
“Vậy hai chúng ta cũng không thể trốn tiệt trong nhà mãi chứ?” Đêm trước ngày lễ Quốc Khánh, lúc hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách xem TV, Trần Nhiễm Âm lại nói với mẹ, “Con không muốn ở nhà, nếu mẹ không đi cùng con thì con sẽ tìm người khác đi với con.”
Tần Vi hừ một tiếng, vừa vỗ mặt nạ trên mặt vừa nói: “Con đi tìm đi, người ta đều có bạn trai rồi, để mẹ xem con có thể kiếm ai đi chơi với con.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Tần Vi lại nói tiếp: “Lục Vân Đàn người ta sắp kết hôn rồi đúng không?”
Trần Nhiễm Âm trả lời chắc chắn: “Không đâu, còn sớm!” Cô cũng không chắc chắn, hoặc là do cô cảm thấy chuyện quá nhanh, bố mẹ hai bên người ta đã gặp nhau, tình cảm của hai người còn tốt như vậy, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, nhưng cô không thể nói chuyện này với mẹ cô, nếu không mẹ cô nhất định sẽ cằn nhằn chết cô.

Để tránh rắc rối, cô bắt đầu chuyển chủ đề: “Dù sao con cũng không muốn ngồi ở nhà, nếu mẹ không muốn đi ra ngoài thì con sẽ đi ra ngoài một mình.”
Tần Vi lại còn níu kéo không buông: “Hình như Lục Vân Đàn có một người anh phải không? Tự mở công ty, tuổi cũng không nhỏ, lại còn độc thân, con cảm thấy thế nào?”
Trần Nhiễm Âm: “...” Bỏ đi, bây giờ cô vẫn thường xuyên nghe Lục Vân Đàn chửi bới chuyện anh trai mình và người phụ nữ người Myanmar gốc Hoa kia, giống như một bộ phim truyền hình, mấu chốt là Lục Vân Đàn kể chuyện rất thú vị, chửi bới cũng giống như kể chuyện, cô hít drama bể phổi, vẫn còn đang chờ đợi tập tiếp theo.
Cô thở dài: “Mẹ không thể để con nghỉ ngơi sao? Con chỉ nghỉ được bốn ngày mà mẹ cứ làm con ngột ngạt mãi thế, con tưởng mẹ muốn làm bạn với con mà.”
Lúc trẻ cô còn nổi loạn đối đầu với mẹ, nhưng lớn lên cô vẫn thân thiết nhất với mẹ.
Để không phụ lòng tin của bạn thân, Tần Vi đành phải hỏi: “Con muốn đi đâu chơi?”
Trần Nhiễm Âm suy nghĩ: “Ở xa con không đi được, chỉ có thể chơi xung quanh thành phố Đông Phụ.”
Tần Vi: “Nếu không thì đi thăm bà ngoại đi, con cũng đã lâu không đến thăm họ rồi.” Lại thở dài, “Mẹ cũng nhớ bố mẹ của mẹ rồi.”
Ông bà ngoại của Trần Nhiễm Âm đã nghỉ hưu sống đời điền viên, nhưng lại không chịu nhàn rỗi được nên đã thuê một ngọn đồi ở một thị trấn nhỏ ở phía bắc thành phố Đông Phụ, trồng táo và nho, thu nhập từ mấy cái này cũng không tệ.
Tần Vi nói thêm: “Táo và nho cũng đã tới mùa, khi nào về có thể hái mang về.

Ông ngoại con còn ủ rượu, cũng có thể mang mấy chai về, bố con rất thích uống.”
Trần Nhiễm Âm bị chọc cười: “Giám đốc Tần, mẹ thật sự nhớ bố mẹ mình sao?”
Tần Vi: “Cứ coi là vậy đi, không phải sao? Bố mẹ mẹ đối xử tốt với mẹ, mỗi lần mẹ về nhà mẹ đẻ đều được ăn ngon uống ngon, ngay cả cậu của con cũng không được đối xử như vậy.

Hơn nữa con biết vì sao bà ngoại con cưng con hơn hẳn mấy đứa anh trai và em gái họ không? Vì con là con gái của mẹ.”
“...”
Nghe thì rất kiêu ngạo nhưng điều này đúng là sự thật.

Khi còn trẻ, mẹ cô là một đại tiểu thư kiêu ngạo, mà cô khi còn trẻ cũng là một đứa lông bông chơi bời, cả hai đều là những người được gia đình nuông chiều.
Trần Nhiễm Âm đành phải lái về chủ đề chính: “Vậy sáng mai hai chúng ta khởi hành?”
Tần Vi ngẫm nghĩ, cảm giác ngủ ở đâu cũng là ngủ, nếu về nhà còn có thể làm tiểu công chúa, nên bà gật đầu: “Nhưng phải đi sớm, nếu không sẽ kẹt xe.”
Để tránh kẹt xe, chưa tới bảy giờ hai mẹ con họ đã khởi hành, nhưng vẫn bị kẹt trên đường cao tốc.

Vốn khoảng hơn một giờ là có thể đến, thế mà bị tắc nghẽn hơn một giờ trên cao tốc.
Buổi sáng khi ra khỏi nhà, Tần Vi cố ý ngồi ở ghế phụ, hết lần này đến lần khác nghiêm túc dặn dò Trần Nhiễm Âm: “Con lái xe chầm chậm thôi, phải cẩn thận, mẹ ngồi bên cạnh 1000% không dám buồn ngủ, an toàn là trên hết.”
Trần Nhiễm Âm lúc ấy cũng khó chịu, cảm thấy mẹ cô lo lắng quá mức, nhưng lúc chờ lên cao tốc cô đã buồn cười —— giám đốc Tần nằm ở ghế lái phụ ngủ vô cùng ngon lành, bà còn cố ý ngả lưng ghế, tìm một tư thế thoải mái ngủ, còn mặc cả quần áo chống nắng, đeo mũ che mặt che nắng.
Ầy, cũng không biết buổi sáng khi ra ngoài ai nói đi nói lại không dám buồn ngủ.
Gần mười hai giờ Trần Nhiễm Âm mới ra khỏi cao tốc, bà ngoại cũng đã điện thoại hỏi họ đến đâu rồi.
Khi đến gần thị trấn, ven đường có rất nhiều quán nhỏ bày bán, Trần Nhiễm Âm bỗng nhiên nghĩ tới gì đó nên đánh thức mẹ cô dậy, hỏi bà có cần mua đồ gì không —— trước kia cả nhà bọn họ cùng đi thăm bà ngoại thì quà tặng đều do bố cô chuẩn bị, cô và mẹ cô không cần bận tâm, cho nên lần này chẳng ai nhớ đến cả.
Tần Vi híp mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trong chốc lát: “Mua lê đi, lê ở đây rất ngon, tất cả đều là của người dân địa phương tự trồng.”
Trần Nhiễm Âm chọn một quầy hàng nhìn khá ổn, từ từ dừng xe.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, mặc một chiếc áo khoác màu đen, có vẻ là tầm bốn mươi, vóc dáng trung bình, khuôn mặt chữ điền, có một cái mụn cóc màu đen trên cằm.
Tần Vi đến nói với ông ta một câu thì cảm giác người này không có tâm, bà lo lắng trái cây của anh ta bán không ổn nên kéo Trần Nhiễm Âm rời đi.
Hai mẹ con mua đồ ở quầy hàng khác rồi tiếp tục lái xe đi.
Đi qua trung tâm quận, điểm đến nằm dưới chân một ngọn đồi xanh xanh ở phía bắc của thị trấn.
Gia sản của nhà họ Tần cực kì nhiều, ông Tần và bà Tần đã về hưu chăm cây, nhà bọn họ cũng là tòa nhà nổi bật nhất thôn.

Đường xe vào trước sân bằng phẳng rộng rãi.

Hai bên đường không phải là cây ăn quả mà là cây xanh cắt tỉa bằng phẳng, vừa nhìn đã biết người ở nơi này không phải là hộ nông dân bình thường.
Nơi ở của hai ông bà nằm ở phía bắc của ngôi làng, ngay bên cạnh chân núi.

Từ xa xa, Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy bà ngoại đứng ở cổng viện chờ hai mẹ con họ.
Sau khi lấy trái cây từ trong cốp xe xuống, ông ngoại của cô còn mắng hai mẹ con: “Sao hai đứa còn mang theo đồ tới nữa?”
Trần Nhiễm Âm cũng rất khéo miệng: “Thì nhà con cũng không thể đi tay không đến được mà ông.”
Tần Vi cũng phối hợp: “Đúng vậy, bọn con cũng đã lớn, không thể cứ tới tay không được.”
Ông bà nhìn vào hộp trái cây, không hiểu hỏi: “Vậy hai đứa mua trái cây trước cửa nhà làm chi? Chê ông không biết ăn đấy phỏng?”
Trần Nhiễm Âm Tần Vi: “...”
Ông ngoại thở dài: “Gia đình bọn con chỉ có một người có não, tiếc là người đó không đến.” Vốn phải là một gia đình bốn người, cháu trai lớn của ông cũng là một người có não, EQ và IQ đều như cha, thông minh hiểu biết lại giỏi giang, nhưng ngoại hình theo mẹ, nét đẹp rất đặc biệt của người họ Tần, vì vậy trong đám người trẻ tuổi, ông thích cháu trai lớn của mình nhất.
Nhưng, cháu ngoại đã không còn nữa...
Một lần nữa thở dài, ông ngoại lại bóng gió con gái mình, “Cả cuộc đời con đã làm được một việc thông minh, chính là tìm được một người đàn ông đáng tin cậy.” Sau đó ông lại nói với cháu gái mình, “Âm Âm, con nhớ cho kỹ, tìm chồng thì không cần nhiều quyền thế nhiều phú quý, quan trọng nhất là phải đáng tin cậy, có thể bù đắp cho sự thiếu hụt của con.”
Trần Nhiễm Âm nghĩ thầm: Cố Kỳ Châu hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn!
Lái xe cả buổi sáng nên Trần Nhiễm Âm vừa đói vừa buồn ngủ, cũng may bà ngoại đã nấu cơm xong, chỉ chờ bọn họ đến.
Trong bữa trưa, cô và mẹ cô không cần động đũa, hai ông bà liên tục gắp thức ăn của họ, bát không lúc nào rỗng được.
Ăn cơm xong, Trần Nhiễm Âm trở về phòng ngủ, cũng không có ai quấy rầy nên cô đánh một giấc đến tối.

Khoảnh khắc mở mắt ra, căn phòng tối om và yên tĩnh, trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được, cảm giác cứ như bị cả thế giới bỏ rơi.
Thức dậy rồi bắt đầu sầu não...!Vì sao Cố Kỳ Châu vẫn không yêu cô? Vì sao cả thế giới đều có bạn trai ôm ngủ mà chỉ có cô thì không?
Cô thở dài, cầm điện thoại lên chuẩn bị lướt Weibo, muốn giải tỏa cảm xúc buồn bã, ai ngờ hot search đầu tiên lại là: “Vụ án giết người tàn nhẫn ở huyện Thanh Sơn, thành phố Đông Phụ”.
Cô tỉnh táo ngay lập tức.
Tò mò nên cô nhấn vào hot search, vừa thấy hình ảnh của nạn nhân, sống lưng của cô đột nhiên ớn lạnh-
Trong ảnh là một người đàn ông trung niên, ở độ tuổi 40, khuôn mặt chữ điền, ngoại hình bình thường, nhưng mụn cóc màu đen trên cằm rất bắt mắt.
Đây chính là, đây chính là người đàn ông mua trái cây mà cô và mẹ cô gặp trưa nay sao?
Chết rồi à? Đột nhiên anh ta chết?
Bị giết? Còn bị giết rất tàn nhẫn?
Mới vừa qua 1 tiếng? Có nghĩa hung thủ bây giờ vẫn còn ở trong thị trấn nhỏ này?
Ôi mẹ ơi...!Trần Nhiễm Âm vừa khiếp sợ lại thấp thỏm, hoàn toàn tỉnh táo lại, như một con cá chép lộn người rồi đứng thẳng dậy, chân mang dép lào, mặc chiếc váy ngủ màu đỏ với hoa nhỏ màu xanh lá cây mà bà ngoại chuẩn bị, đầu tóc rối bời, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Khi xuống cầu thang, cô hét lớn: “Mẹ! Mẹ ơi! Có chuyện gì đó không ổn! Mẹ ơi! Mẹ của con ơi! Mẹ!”
Tần Vi trả lời rất thiếu kiên nhẫn: “Đang bận! Chưa rảnh nói chuyện với con!” Cô cứ hét to làm bà thấy phiền quá mức.
Bà có thể bận làm gì? Bận rộn đắp mặt nạ hay bận mua sắm trực tuyến?
Trần Nhiễm Âm vừa cà khịa trong lòng, vừa xông vào phòng khách hô: “Người bán hoa quả hôm nay chúng ta gặp, chết rồi...”
Trong phòng khách, các thành viên của đội cảnh sát đặc cảnh đứng thành một vòng tròn hết phòng.

Bọn họ mặc đồng phục màu đen, ai cũng mang súng.
Thật trùng hợp, đa số bọn họ đều là những gương mặt quen thuộc, Côn Minh, Hà Tất, Ngô Thương, Triệu Đông Nam,...!Dẫn đầu chính là đội trưởng Biệt đội Báo Đen của cảnh sát đặc nhiệm Đông Phụ - Cố Kỳ Châu.
——Hết chương 34——.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui