Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không


Hai tên cướp kia dùng băng dính màu đen trói tay chân miệng của cô với Lâm Vũ Đường, còn đội một cái túi màu đen lên đầu cô, sau đó ném cô và Lâm Vũ Đường vào trong cốp xe giống như ném thi thể.

Bánh xe từ từ di chuyển, Trần Nhiễm Âm cũng không biết bản thân bị bọn họ đưa đi đâu, chỉ có thể thông qua độ xóc nảy của thân xe mà đoán được chiếc xe minibus cũ nát này đang chạy tốc độ cao dọc theo đường vắng.

Không biết qua bao lâu, thân xe bắt đầu xóc nảy kịch liệt, quả nhiên là chuyển từ đường nhựa rộng rãi sang đường đất gập ghềnh ở quê.

Cơ thể của cô dính chặt vào cốp xe, tay chân bị trói, hoàn toàn không thể khống chế thăng bằng, chỉ có thể nước chảy bèo trôi với sự xóc nảy của thân xe, có nhiều lần đầu bị đập vào trên tắm sắt của thân xe, trong đó một lần bị đập rất tàn nhẫn, đầu óc cảm giác bị đụng vỡ, trước mắt một trận choáng váng, lục phủ ngũ tạng như sắp bay ra ngoài.

Lâm Vũ Đường nằm ở phía sau cô, cô không biết bây giờ anh đã tỉnh lại hay chưa, rất muốn gọi anh một tiếng, nhưng lại không thể nói chuyện, cũng không dám phát ra âm thanh gì, sợ chọc giận hai kẻ bắt cóc kia
Cô sợ hãi tướng hung dữ của bọn họ, sợ hãi con dao kia trong tay bọn họ, sợ hãi tất cả những điều không biết.

Cô không biết vì sao bọn họ muốn bắt cóc cô và Lâm Vũ Đường, càng không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó hai người bọn cô, cho nên cô rất sợ hãi.

Lòng cô đây rối bời, không biết phải làm sao, giống như cừu con hoảng sợ đợi bị làm thịt.

Cô thật sự không muốn chết, càng sợ hãi bị hành hạ.

Đối phương lại là hai người đàn ông cao lớn hung ác, toàn thân tỏa ra hơi thở âm u, bào mòn cảm giác an toàn của cô, làm cô cảm thấy hoảng loạn, bất an và chán ghét.

So với tên mập, cô càng ghê tởm tên gầy kia.

Lúc dán băng dính vào miệng cô, tên gầy kia nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, còn dùng bàn tay như xương khô kia của hắn sờ soạng cơ thể của cô.

Mặc dù cách một lớp áo mùa đông rất dày, cô vẫn cảm giác được sự dơ bẩn và ghê tởm, cảm giác phẫn hận và khuất nhục xoay quanh ở trong lòng.

Tên gầy nở một nụ cười vô cùng đáng khinh với tên mập: “Cô nàng này đúng là một cực phẩm.”
Tên mập có vẻ trầm mặc ít lời, không nghe lời tên gầy nói, trực tiếp xách túi ở trên đầu của cô lên, sau đó ném cô vào cốp xe, trầm giọng cảnh cáo tên gầy một câu: “Đêm nay thành thật một chút, chậm trễ kế hoạch thì hai chúng ta đều phải chết.”
Bánh xe xóc nảy bỗng nhiên ngừng lại.

Đã đến nơi.

Cả người Trần Nhiễm Âm cứng đờ, cảm giác hoảng sợ trong lòng lập tức tăng lên gấp đôi.

Đôi tay bị trói phía sau lưng đột nhiên bị móc ra một chút, đầu tiên cô sửng sốt, ngay sau đó hốc mắt âm ướt —— Lâm Vũ Đường tỉnh, cô không còn lẻ loi một mình nữa.

Cửa cốp xe bỗng nhiên được mở ra, gió lạnh vù vù tràn vào trong xe.


Trước khi bị hai kẻ bắt cóc túm xuống xe, Lâm Vũ Đường lại dùng ngón tay móc cô một lần nữa, lực mạnh hơn so với vừa rồi, Trần Nhiễm Âm lại hiểu rõ ý của anh: đừng phản kháng, sẽ chọc giận bọn chúng.

Trần Nhiễm Âm cắn chặt khớp hàm, nuốt ngược nước mát, giây tiếp theo, cô bị khiêng lên.

Người khiêng cô nhất định là tên mập.

Chẳng mấy chốc cô đã bị ném xuống đất, xương hông bên trái chạm đất trước, đau đến mức cô hít hà một hơi, hoài nghi xương hông của mình có phải bị ngã gãy rồi hay không.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô đoán hẳn là Lâm Vũ Đường cũng bị dẫn vào.

“Hai đứa chúng nó gần nhau quá.” Giọng nói của tên mập vang lên trong căn phòng trống trải, “Tách xa một chút, tránh có sai sót gì.”
Giây tiếp theo, mũ đồng phục của cô bị kéo lên, người nọ kéo thân thể của cô về một hướng khác, cỗ áo bị mắc vào cổ cô, suýt nữa cô đã không hít thở được, cuối cùng người nọ cũng ngừng lại, thuận tay lấy túi trên mặt cô xuống, còn bóc băng dính dán trên miệng cô ra.

Trần Nhiễm Âm cũng không ngốc —— nếu tên gầy dám bóc băng dính, mà nơi này cũng đủ hẻo lánh thì hoàn toàn không sợ cô kêu, nói không chừng hắn còn đang có chút hăng hái chờ đợi cô kêu cứu, như vậy hắn có thể giáo huấn cô —— cho nên cô ngậm chặt miệng, không phát ra chút âm thanh nào.

Cô cắn chặt khớp hàm, hít sâu một hơi cật lực bắt bản thân phải giữ tỉnh táo, cúi đầu xuống rồi lại lén nâng mí mắt, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Bọn họ đang đứng ở một nhà xưởng cũ bị bỏ hoang, nơi này là trong một phần xưởng, máy móc đã sớm bị chuyển đi, cửa ra vào khóa từ bên trong, tất cả các cửa số đều có lưới chống trộm phía bên ngoài.

Bóng đêm nặng nè, trong phân xưởng không có đèn, đều nhờ ánh trăng bên ngoài cửa số chiếu sáng.

Cô và Lâm Vũ Đường bị tách ra ở hai góc tương đối xa.

Tên gầy đứng ở bên cạnh cô, trong tay cầm một cây gậy gỗ gai dày.

Trong tay tên mập cầm con dao dài, đứng ở trước mặt Lâm Vũ Đường, xoay người chém rớt túi màu đen ở trên đầu anh, lại dùng lực bóc rơi băng dính trên miệng anh xuống.

Lâm Vũ Đường không kêu to, cũng không hoảng sợ đến lạnh run giống cô, thậm chí trên nét mặt của anh còn không toát ra chút yếu đuối và sợ hãi nào.

Con mắt tối đen mà thâm thúy, nhìn chằm chằm con dao tên mập cầm trong tay, không hề sợ hãi giằng co với hắn ta: “Thả cô ấy ra, việc này không liên quan tới cô ấy, mày cũng không thể trêu vào gia đình của cô ấy.”
Những lời này đã nhắc nhở Trần Nhiễm Âm, cô lập tức hô lớn, giọng nói lại không nhịn được mà phát run: “Tao, bố tao là cục trưởng! Tao, tao, mẹ tao là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Nghiệp! Mày muốn bao nhiêu tiền bố mẹ tao đều có thể cho mày, chỉ cần mày thả hai người bọn tao ral”
Tên gầy đứng ở bên cạnh cô cười nhạo.

một tiếng, dùng cây gậy gỗ dài trong tay chọc chọc bả vai cô: “Ôi, mày còn là một phú nhị đại sao?”
Trần Nhiễm Âm còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên hắn giơ gậy gỗ trên tay lên, vung mạnh vào đầu cô, chửi ầm lên: “Con mẹ nó, ông đây hận nhất chính là đám phú nhị đại chó má chết tiệt bọn mày!”

Trần Nhiễm Âm đau đầu như muốn nứt ra, lập tức ngã xuống đất, giây tiếp theo máu tươi từ đầu chảy ra làm cho mờ mắt.

Hai mắt Lâm Vũ Đường đỏ đậm, ra sức giãy dụa, điên cuồng rống giận về phía tên gầy: “Đừng đụng vào cô ấy! Mày đừng đụng vào cô ấy!”
Tên gầy rất hưởng thụ khoái cảm bạo lực mang đến, lại giơ gậy gỗ trong tay lên, nhưng lại bị tên mập ngăn lại: “Được rồi!” Sau đó tức giận mắng một câu: “Con mẹ nó, mày thành thật một chút cho tao!”
Hắn có đầu óc hơn so với tên gầy, cũng lý trí hơn so với tên gầy, đương nhiên có thể hiểu được trọng lượng của những lời "Bố tao là cục trưởng" này.

Cô nhóc này đúng là có chút khó xử lý...Tên mập nhịn không được mắng thầm một câu.

Đêm nay thật sự xui xẻo, tổ chức sắp xếp cho hắn một đồng lõa ngu ngốc cũng thôi đi, thế nhưng còn trói thêm một quan nhị đại về, làm không tốt lại chọc một người nữa, thật đúng là đồ phá hoại!
Tên gầy rất không phục tên mập, nhưng hắn đánh không lại tên mập, cũng không có bản lĩnh như tên mập, đành phải nghe theo sắp xếp của hắn ta, ngượng ngùng thu gậy gỗ lại.

Lâm Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vừa rồi lo lắng quá nên trán và gáy của anh đã nổi gân xanh.

Nhưng anh luôn luôn lý trí, đã đoán ra kẻ giật dây vụ bắt cóc này.

Anh lại lần nữa nhìn về phía tên mập, nói với hắn ta: “Chuyện này không liên quan tới cô ấy, nếu hai người bọn mày còn dám đụng vào cô ấy, tao sẽ giết hết bọn mày.”
Tên mập khinh thường cười khẩy, lấy dao trong tay vỗ lên mặt của anh: “Mày thế này thì giết tao như thế nào đây? Tao giết mày lại rất dễ dàng.”
Lâm Vũ Đường cũng cười khẩy: “Mày dám sao?” Anh chắc chắn hiện tại bọn họ không dám ra tay với anh, bằng không đã sớm giết anh rồi, sẽ không giữ đến bây giờ: "Mày chỉ là lâu la nhãi
nhép, tao chết hay không cũng không phải do mày nói, chỉ cần mày không dám giết tao, tao sẽ có cơ hội giết mày.”
Tên mập xụ mặt xuống: “Thật không hổ là con trai của Lâm Hằng, rất có khí phách!” Giọng điệu nói từ "Có khí phách" này của hắn rất lớn, mang theo sự cuồng vọng và điên cuồng, làm chấn động toàn bộ phân xưởng bỏ hoang trồng trải.

Hắn như bị chọc giận, Trần Nhiễm Âm vô cùng hoảng sợ, rất sợ hãi hắn sẽ đâm một đao chém chết Lâm Vũ Đường, toàn thân không khỏi run sợ, dạ dày cũng co rút từng cơn, có cảm giác muốn nôn mửa.

Đồng thời cô cũng ý thức được một việc: Hai kẻ bắt cóc này là nhắm vào.

Lâm Vũ Đường, trong lúc vô tình cô bị quấn vào trận thị phi này.

Tên mập đột nhiên nổi giận, đá vào người Lâm Vũ Đường một cái thật mạnh, dùng hết sức lực đánh anh như đang đá một cái bao tải vô tri giác.

Lâm Vũ Đường cắn chặt hàm răng, nuốt toàn bộ đau đớn xuống.

Thế nhưng sức chịu đựng của cơ thể là có giới hạn, anh có thể không kêu một tiếng nào, song thân thể vẫn bởi vì đau đớn mà co rút lại.

Tên mập xả giận đủ mới dừng tay lại, lúc này, tên gầy bỗng nhiên nói với hắn: “Tên nhóc này điên cuồng như vậy, taonhìn cũng thấy ngứa mắt, hay giết nó luôn cho xong.” Sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái tê liệt ngã bên chân hắn, cười xấu xa: "Còn con bé này giữ lại trước, chơi đã rồi giết.”

Tên mập không ngốc, nghe đến đây là hiểu tên gầy muốn hại hắn, nhẹ nhàng dùng mũi chân đá thân thể thiếu niên, cười khẩy hỏi tên gầy: “Hay là mày giết đi? Tao nhất định sẽ cầu xin Lang Gia cho mày.”
Thật ra hắn cũng muốn giết quất tên nhóc này cho xong, nhưng Lang Gia hạ mệnh lệnh là phải bắt sống, néu để tên nhóc này chết ở trên tay ai, Lang Gia sẽ giết chết người đó.

Tên gầy phẫn nộ ngậm miệng.

Thật ra so với tên nhóc này, tên mập càng muốn giết chết tên gầy hơn, đầu óc bã đậu đã không nói, còn liên tục tại hắn, nếu không phải hắn cần giúp đỡ thì đã sớm giết chết tên gầy rồi.

Sau đó, hắn lại lạnh lùng cảnh cáo tên gầy một câu: “Dẹp cái suy nghĩ gian xảo của mày lại, nó không phải người mà mày có thể chạm vào.”
Một đứa con gái nhà quan xinh đẹp như vậy, nếu bọn họ không biết cách xử lý không ổn thỏa thì cứ trực tiếp giao cho Lang Gia, bảo đảm Lang Gia sẽ thích.

Nói xong, hắn lại nở một nụ cười cực kỳ khinh miệt về phía tên gầy, chán ghét nói: “Mơ tưởng chuyện tốt như vậy, món đồ chơi kia của mày có thể cứng lên được sao?”
Sắc mặt tên gầy trầm xuống, thẹn quá hóa giận, bất giác nắm chặt gậy gỗ trong tay.

Tên mập càng muốn xé rách sự xấu xa của hắn trước mặt mọi người, tận lực nhục nhã hắn: “Đã khuyên mày là bớt hút thuốc đi, thứ đó hút nhiều không tốt, dễ bị bệnh liệt dương, hiện tại đã tin chưa?” Sau đó lắc đầu thở dài: “Chậc, con nhóc này cực phẩm biết bao nhiêu, thấy được mà không sờ được, mày đó, không có số hưởng phúc, còn không bằng tên nhóc thối này.”
Sắc mặt tên gầy càng âm trầm, hô hấp cũng càng dồn dập, lồng ngực tức giận phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn tên mập chằm chằm, thiếu điều muốn lập tức giết chết hắn.

Tên mập nhận ra tên gầy tức giận và có sát ý đối với mình, nhưng hắn không thèm quan tâm, bởi vì hắn hiểu rõ cân lượng của tên gầy, gầy yếu như là một con gà nhỏ, một bàn tay của hắn là có thể bóp chết hắn ta, hoàn toàn không đủ gây sợ hãi.

Chỉ cần hắn muốn là có thể tận tình nhục nhã tên ngốc vô dụng này, làm cho hắn ta sống không bằng chết, nhưng hiện tại hắn không có thời gian, nhiệm vụ Lang Gia dặn dò vẫn chưa làm xong, hắn bề bộn nhiều việc.

Tên mập không thèm quan tâm đến tên gầy nữa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên mặt đất, bỗng nhiên nâng bàn chân mang giày da nặng kịch lên, hung hăng dẫm nát mặt thiếu niên, còn dùng lực nghiền ép vài cái, suýt nữa nghiền nát đầu anh: “Mày bớt giả chết cho tao, chết ở trên tay của tao là phúc khí của mày, Lang Gia sẽ không nhân từ nhẹ tay như tao đâu.

Cũng không nghĩ xem năm đó bố mày đã bắt bao nhiêu người của Lang Gia ở biên giới? Còn thiếu chút nữa đã bắn lão, làm hại lão không thể không bỏ chạy sang Myanmar tìm Quốc Vương để nương tựa, vô cùng nhục nhã.” Hắn lại nở nụ cười u ám, dưới chân càng dùng sức, không ngừng dùng đế giày chà xát hai má của Lâm Vũ Đường:
“Đừng tưởng rằng ba mày mang theo bọn mày chạy trốn tới Đông Phụ thì Lang Gia không tìm được, hắn vẫn nhớ cả nhà bọn mày.

Tối hôm nay không chỉ là mày, mà bố mày, mẹ mày, chị mày, anh rễ mày và cả cháu ngoại của mày.

cũng phải chết!"
Lâm Vũ Đường không kìm được cơn giận, kiệt lực giãy dụa, gân xanh trên thái dương nổi lên, làn da vì giận dữ cũng biến thành màu đỏ như máu.

Nhưng dù anh cố gắng thế nào cũng không thể lay động được tên mập này, ngược lại còn bị tên mập đá vào ngực, cơn đau nhức lập tức truyền khắp toàn thân, thân thể anh lại bắt đầu không chịu nổi mà co rút, cuối cùng không cam lòng gầm nhẹ, hệt như một con thú bị mắc kẹt trong đường cùng.

Tên mập ngồi xỗm xuống, một phát bắt được đầu của anh, kéo anh phải ngước lên, ánh mắt hắn hung ác, nham hiểm và ngoan độc: “Vốn dĩ tao đang sầu não, không biết nghĩ cách gì để mày ra khỏi trường học, không ngờ mày lại tự chui đầu vào lưới, chờ tao đưa mày đến trước mặt Lang Gia.

Mày gặp tao là còn nhân từ đấy, mày có biết lão sẽ làm gì mày không? Lão sẽ tiêm thuốc phiện cho mày trước di ảnh của bố mày, để cho bố mày tận mắt nhìn mày bị thuốc phiện ăn mòn, nhìn mày nghiện từng chút một, cho bố mày chết không nhắm mắt”.

Lâm Vũ Đường hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng rống to với hắn: “Tao muốn giết mày! Tao nhát định phải giết mày!”
Tên mập cười khinh thường, đột nhiên giơ tay đánh mạnh vào đầu thiếu niên, làm đầu anh đập vào mặt đất lạnh như băng: “Mày đừng nói nặng lời với tao, đừng cho là tao không dám giết mày." Nói xong lại đập mạnh vào đầu anh, sau đó đứng dậy, vừa nhẹ nhàng vỗ tay vừa “Bên kia chắc đã bắt đầu chơi chị mày rồi, bây giờ tao qua đó, hẳn là còn có thể chơi chị mày một chút trước khi cô ta chết.”
Cơ thể của thiếu niên bởi vì ngập tràn ý hận và phẫn nộ mà run lên, sát ý trong ánh mắt như có thể ngưng tụ thành đao: "Chỉ cần tao không chết thì nhất định sẽ giết mày.”
Tên mập đạp một cước vào bụng anh, lại khinh miệt phun một ngụm nước miếng lên mặt anh, sau đó quay đầu nói với tên gầy: “Mày coi chừng hai đứa nó, tao qua bên kia xem thử.”
Bọn họ phân công hành động, có vẻ hắn là người tổng phụ trách toàn bộ hành động này.


Nếu có một bên phạm sai lầm, Lang Gia sẽ không buông tha cho hắn.

Trước khí đi, hắn lại lo lắng dặn dò tên gầy một lần nữa: “Mày thành thật cho tao, dù như thế nào cũng không được mở trói cho hai đứa nó." Hắn liếc mắt nhìn cô gái với khuôn mặt đầy máu, khinh thường nói với tên gầy: “Dù sao món đồ chơi của mày cũng là thứ hỏng rồi, có cởi sạch con bé ra cũng vô dụng thôi.” Nói xong, hắn không hề để ý tới tên gầy, lấy chìa khóa ra rồi mở ổ khóa ở trên cửa.

Hắn không tin tưởng tên gầy, cho nên đã khóa cửa từ bên ngoài, đề phòng ngừa hai đứa nhóc con kia chạy trốn.

Tên gầy cũng không tin tên mập, lại càng không để tâm lời nói của hắn ta, lời nhục nhã này không chỉ chọc giận hắn, mà càng kích thích lòng tự trọng đàn ông của hắn.

Hắn không tin bản thân thật sự không làm được.

Hắn nhất định có thể.

Tên mập vừa đi, hắn đã quấn băng dán đen ở chỗ mắt cá chân Trần Nhiễm Âm, cố hết sức kéo cô tới trước mặt thiếu niên.

Hắn muốn làm cô trước mặt bạn trai cô.

Ở trước mặt thiếu niên cường tráng đùa giỡn bạn gái xinh đẹp, như vậy mới có khoái cảm, cũng có thể chứng minh được bản thân.

Hắn không thể kéo người cô bằng một tay, đành phải ném gậy gỗ trong tay xuống, hai tay túm lấy chân của cô, kéo cô vào trong một góc của phân xưởng bỏ hoang.

Sau đó hắn thả hai chân của cô xuống, quay lại chỗ lấy cây gậy gỗ.

Trần Nhiễm Âm mềm oặt ngã rạp trên mặt đất, miệng vết thương trên đỉnh đầu vẫn không ngừng chảy máu, cả mặt đều là máu.

Cô cố gắng mở mắt, cách một lớp màu đỏ tươi nhìn về phía Lâm Vũ Đường.

Anh cũng không khá hơn cô là bao, cả mặt đều là máu và vết máu bằm ứ đọng do bị đánh.

Nước mắt của cô lập tức trào dâng, bắt chợt sụp đổ tới cực điểm, uất ức, phẫn hận, hối hận, tuyệt vọng...!
Cô thấy uất ức vì mình bị anh liên lụy, uất ức vì mình gặp tai bay vạ gió, hối hận vì mình xúi dục anh trốn học, nếu không phải cô xúi dục thì hiện tại tất cả cũng không xảy ra.

Nước mắt rửa sạch vết máu trong mắt, lúc này cô mới thấy rõ Lâm Vũ Đường đang không ngừng nháy mắt cho cô, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Nhìn phía trên!”
Cô sửng sốt, lập tức nhìn theo ánh mắt của anh——
Trên phần đất giữa hai người có một khối sắt vụn mỏng bỏ đi, trên mép còn có răng cưa nhỏ so le không đồng đều, bởi vì bị chôn vùi ở trong bụi, hơn nữa ánh sáng ở phân xưởng bỏ hoang tối tăm, cho nên vừa rồi tên mập kia không phát hiện.

Lâm Vũ Đường dựa lưng vào tường, tên gầy nhìn không thấy tay anh......!Trong nháy mắt, Trần Nhiễm Âm cố lấy hết dũng khí, nhanh chóng cúi người, dùng miệng ngậm lấy mảnh kim loại kia.

Đúng lúc này, tên gầy mang theo cây gậy gộc quay về, cô nghe được tiếng bước chân đang lại gần, nhưng cô vẫn đứng bật dậy, cơ thể lại thuận thế lệch về hướng Lâm Vũ Đường.

Khoảnh khắc khi cơ thể cô đè lên cơ thể anh, cô đã nhả mảnh kim loại đang ngậm trong miệng vào tay anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui