Hắn hẹn nó ở sân sau của trường, hắn sẽ giải thích với nó hết khả năng của mình. Còn nếu nó không tin thì nhờ Quân nói sau. Nó nhất quyết không cho Quân đi cùng mà không nói rõ lí do. Nó đến, nhìn hắn bằng một ánh mắt lạnh lùng và khinh thường, thoáng chút thất vọng. Hắn nhìn thấy ánh mắt đó thì bao nhiêu quyết tâm sẽ giải thích tan biến hết. Nó đứng khoang tay trước mặt hắn, điệu bộ khá miễn cưỡng.
_ Muốn nói gì nói đi. – Nó lên tiếng trước.
_ Thật sự chuyện Yến Chi làm, tôi không hề biết trước.
_ Sao mà tôi tin được anh chứ? – Nó nhướn mày.
_ Tôi không muốn cô hiểu sai về con người của tôi nên mới giải thích. Còn chuyện cô tin không thì tùy. – Hắn (lại) mất bình tĩnh với nó.
Nó im lặng và thấy mình đúng là hơi quá đáng. Nó đang phân vân liệu có nên tin lời hắn nói, và nó thấy hối hận vì không nghe hắn giải thích, chỉ do nó cứ cố tin vào những gì nó đoán nên khiến hắn buồn chăng. Đang miên man suy nghĩ thì có ai đó nắm lấy cánh tay nó kéo một lực thật mạnh về phía người đó, và ngay lúc này đây nó đang nằm trọn trong vòng tay của người ấy. Cảm giác thật ấm áp và an toàn. Phía sau lưng nó, một tiếng va đập và vỡ tan rất to, nó cảm thấy hơi rát ở chân vì đã có vài mảnh gốm sượt qua, hơi rát. Nó định thần lại mọi thứ đồng thời giữ cho nhịp tim đập chậm lại, và nó cảm nhận được, ở lồng ngực của người đang ôm nó lúc này, trái tim đó cũng đang đập nhanh hơn bình thường. Người đó đẩy nó ra nhìn nó bằng ánh mắt đầy lo lắng.
_ Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không? – Hắn hỏi nó tới tấp.
_ Càm ơn, vì đã cứu tôi. Tôi tạm tin anh lần này.
Nó vội vàng bước đi để lại hắn đứngngơ
ngác dõi theo sau. Đợi bóng nó đi khuất, hắn nhìn xuống chậu cây vỡ tan tành trước mặt mình, ngay chỗ nó đang đứng lúc nãy. Hắn nhìn lên, chậu cây này hình như được đặt trên sân thượng. Với chậu cây lớn như thế này, không thể nào là gió thổi mạnh nên rơi được, chắc chắn là có người đẩy xuống. Và kẻ đó, muốn giết nó. Hắn kêu bác bảo vệ dọn dùm chậu cây rồi quay về lớp học. Hắn không lên sân thương để kiểm tra vì hắn dư sức biết, với chừng đó thời gian cũng đã giúp cho hung thủ cao chạy xa bay rồi.
Yến Chi quay người, định rời khỏi sân thượng, nhưng cô không thể nào bước nổi khi thấy thân ảnh đó, đứng dựa vào tường, đôi mắt nhắm hờ, mái tóc hơi dài lãng tử bay bay trong gió. Đôi mắt đó từ từ hé mở, xoáy sâu vào tâm can của Yến Chi. Cô không thể giải thích, không thể chạy trốn. Dường như Quân đã khóa chặt không gian nơi đây rồi, không có một lối thoát nào dành cho Yến Chi, đường cùng. Quân từ từ bước tới, lại nữa, anh lại trở nên lạnh băng.
_ Tôi đã cảnh cáo em rồi mà, đúng chứ?
_ Chưa…
_ Vậy thì bây giờ nghe cho rõ đây. ĐỪNG ĐỤNG VÀO CÔ BÉ ẤY THÊM MỘT LẦN NÀO NỮA. Em chưa hiểu rõ con người thật của tôi đâu.
Quân mở cửa và rời khỏi sân thượng, để lại cho Yến Chi một lời cảnh cáo vào câu nói đầy ẩn ý. Yến Chi run rẩy, con người thật của Quân, hiếm ai thấy, nhưng qua lời kể của những kẻ từng chứng kiến, điều đó không hề tốt chút nào, thậm chí là tồi tệ, cực kì tồi tệ.
***
Nó cố gắng đi thật nhanh để hắn không thấy khuôn mặt đỏ bừng của nó mà thôi. Nó đã tin hắn rồi, sau khi hắn cứu nó và sau khi cái cảm giác kì lạ đó diễn ra khi nãy. Nó về lớp thì thấy trước cửa có một chàng trai cứ đứng ngập ngừng, không dám kêu ai trong lớp cả.
_ Cậu tìm ai? – Nó hỏi.
_ À, nhờ chị đưa bức thư này cho chị Minh ạ. – Chàng trai lễ phép nói.
_ Mà em là ai, em gửi thư chi vậy?
_ À, em gửi dùm đại ca của em thôi.
Cậu nhóc cười rồi bỏ chạy về lớp. Nó cầm bức thư vào chỗ ngồi mà không khỏi tò mò.
_ Ê, bà có thư này. – Nó đưa bức thư cho Minh.
Minh cầm lấy mà cũng tò mò không kém gì nó, Phương đang chơi game cũng phải ngừng để xem bức thư. Minh lấy bức thư ra đọc những dòng đầu. Gương mặt nhỏ tối sầm lại, đầy vẻ đau khổ và bi thương.
_ Đọc dùm đi, tui không dám đọc tiếp. – Minh đưa cho nó và Phương bức thư.
_ Thư đe dọa hở? – Phương hào hứng. Có lẽ bạn Phương rất thích những nội dung mang tính bạo lực.
_ Đọc nha. Em là Nhật Quang đây chị, chắc chị còn nhớ em chứ. Tại sao chị không đến chỗ hẹn, chị làm em tan nát cõi lòng. Em chờ chi dưới trời nắng 37 độ C mà làm đen cả da em. Em chờ chị suốt 2 tiếng liền mà chị không tới. Chị làm em tổn thương nhiều lắm chị biết không. Em đã khóc đấy chị ạ. Em khóc hoài suốt từ tiết 3 cho đến chiều tối. Cho đến khi mấy thằng đệ dỗ em mới ngưng. Chị là người đầu tiên em thích mà đã làm em sống dở chết dở và đau khổ đến thế. Chị à, nếu chị ngại thì chị có thể nói chuyện với em qua Yahoo. Chị cho em nick đi chị ơi. Mãi yêu chị _ Thằng này dai như đỉa ý nhở? – Phương thở dài. – Coi bộ ẻm mê chị Minh lắm rồi đây. Số bạn Minh khổ rồi.
_ Nó đã bám mức này rồi thoát cũng không được. Hay mình đùa với em ấy đi. – Nó đề ra sáng kiến.
_ Làm sao giờ? – Minh hỏi.
_ Để tui phân công nhá. Bây giờ mụ Minh có nhiệm vụ trả lời thư theo những lời tui đọc. Còn bà Phương tạo nick Yahoo đi. Tụi mình chat với ẻm.
_ Vụ này vui nè, nhất trí. – Phương tán thành.
_ Chiến dịch làm tan nát cõi lòng trẻ thơ bắt đầu. – Nó tuyên bố.
Chap phụ
Nó dán mắt vào màn hình laptop trước mặt. Nó đang chờ, chờ một người pm nó. Kế bên là Minh và Phương cùng một cảm giác tương tự. Cuối cùng thì nick đó cũng sáng đèn và add lại nick nó. Và rồi nick đó Pm.
_ quangbabykute: Chào chị ạ
_ khongtontai: Ờ chào em. – Nó rep.
_ quangbabykute: Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện với em rồi. Em hạnh phúc quá chị ơi. *nhảy tưng tưng*
_ khongtontai: Không cần phấn khích vậy đâu. =.=
Minh quan sát nãy giờ thấy có cái gì đó không đúng lắm. Đây không phải là cách nói chuyện của nhỏ. Cứ để nó chat thế này chắc lộ mất.
_ Bà đi ra đi, để tui chat tiếp cho. Chỉ cần nói ý là được rồi. – Minh đẩy nó sang một bên.
_ Ế, nó rep rồi kìa. – Phương nói trong lúc đang ăn bánh.
_ quangbabykute: Chị ơi, tại sao hôm trước chị không tới chỗ hẹn?
_ khongtontai: mệt.
_ quangbaybykute: Chị có đang nhớ em không?
Minh bắt đầu lung túng, nhỏ không biết trả lời sao cho câu hỏi này. Nó nở một nụ cười, giây phút làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ chính thức bắt đầu.
_ Nói là chị đang nhớ người yêu chị. – Nó nói với Minh.
_ Con này đào đâu ra người yêu. – Phương hỏi, ánh mắt đầy ngơ ngác.
_ Cứ ghi vậy đi. – Nó xua tay.
_ khongtontai: Không.
_ quangbabykute: Vậy chị đang nhớ ba mẹ à?
_ khongtontai: Không. Đang nhớ anh ấy.
_ quangbaybykute: Anh ấy là ai?
_ khongtontai: Người yêu.
_ quangbaybykute: Chị có người yêu? Chị nói dối, do chị muốn tránh mặt em thôi. Trước giờ em đâu thấy chị thân thiết với anh nào đâu. CHỊ NÓI DỐI. EM KHÔNG TIN.
Minh (lại) lúng túng. Thằng nhỏ này, quá ghê gớm.
_ Ê, nó không tin kia. – Phương nói.
_ Bình tĩnh. Nói người yêu đi du học á.
_ khongtontai: Người yêu đi du học rồi, sao mà thấy. :/
_ quangbabykute: tại sao chị lại đối xử như vậy với em chứ. chị đang làm em tổn thương nhiều lắm đấy biết không. em sẽ làm cho chị quên thằng đó đi. em phải có được chị.
Rồi cái nick quangbabykute sign out. Minh đã cứng người và chưa có dấu hiệu hoàn hồn. Phen này là chết bạn Minh rồi. Nó ngồi cười thầm, thằng nhóc này ghê gớm thật. Phương thì không nói gì chỉ ôm lấy Minh đầy thông cảm. Thế lạ bạn Minh sắp bị đeo bám dài dài rồi.
*Natasy chú thích (4.7.2015): Vì thời gian sáng tác là năm 2013 nên có 1 số thứ còn lạc hậu nên các bạn sẽ thấy thời đại của Yahoo, thậm chí có vài lời nói mang tính phong trào, trông khá củ chuối T.T Còn vụ Iphone nữa cơ. Khi đó mình nhớ k lầm là Iphone 4 đang thịnh hành. Nói chung là truyện này thuộc thời đại cũ á nha :'(
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...