Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Trực giác cảnh báo cho nó, nên nó nhanh chóng xoay người đá bật con dao sau lưng mình ra xa. Nhưng động tác xoay người đó đã làm con dao rạch sâu vào cánh tay nó một đường dài vài sâu. Nó nhìn vết thương đang rỉ máu ở cánh tay mình và nở một nụ cười mỉa mai. Hắn muốn gây thương tích cho nó sao, hắn đã thành công rồi đấy, nhưng có lẽ vết thương không nặng như hắn mong đợi nhỉ.
_ Đâm lén à, cô chơi rất "sạch" đấy. - Nó bước đến nhặt con dao lên, khuôn mặt vẫn thế, không một chút biểu cảm, không tỏ vẻ gì là đau đớn.
_ Mày...
Bỗng dưng cánh cửa sân thương bật mở, Quân vội chạy đến nơi nó đang đứng. Anh vội xem vết thương cho nó. Khuôn mặt nó từ không biểu cảm trở nên ngạc nhiên, nó nhìn Quân không chớp mắt. Dường như nơi Quân không còn sự lạnh lùng thường ngày nữa mà chỉ có sự lo lắng cho người con gái đứng trước mặt anh. Quân quay sang đám con gái đang nhìn anh e dè, sợ sệt. Anh chiếu thẳng tia nhìn chết chóc xuống nơi Yến Chi đang đứng.
_ Anh đã nói với em những gì hả Yến Chi? - Quân nói, dường như quát. Lần đầu tiên Quân tức giận như thế này khiến Yến Chi sợ hãi.
_ Em... em...
_ BIẾN ĐI!!!
Yến Chi và đám nữ sinh nhanh chóng rời khỏi sân thượng. Nó càng ngạc nhiên hơn bởi những hành động này của Quân, nhưng sâu trong sự ngạc nhiên đó là sự tò mò.

_ Sao anh... - Nó không biết mở lời như thế nào.
_ Để anh đưa em xuống phòng y tế, băng vết thương. - Quân nói.
_ Không cần, tôi tự đ được. - Nó lắc đầu.
_ Hai vết thương nơi đầu gối không làm em thoải mái khi đi được đâu.
Nghe Quân nói nó nhìn xuống hai đầu gối của mình, đúng là bị thương thật. Sao mà nó không ảm nhận được chứ, có lẽ nó đã bị chai lì với sự đau đớn mất rồi. Quân bế bổng nó lên mặc cho nó vùng vẫy và đưa nó xuống ý tế.
_ Anh làm cái quái gì thế, thả tôi xuống.
_ Im lặng đi.
Nó hơi ấm ức rồi cũng im lặng khi nhìn xuống các bậc thang ở phía dưới, Quân mà thả nó lúc này chắc chết mất. Vì quá mệt mỏi nên nó đã thiếp đi trong vòng tay Quân. Cảm giác này thật quen thuộc, một vài hình ảnh của quá khứ hiện về trong tiềm thức. Đây là người thứ hai được Quân bế như thế này, người đầu tiên là em gái anh, một trong những người con gái quan trọng nhất đối với Quân, nhưng anh đã không được gặp em gái mình cũng khá lâu rồi. Nhớ đến kỉ niệm cũ, Quân nở một nụ cười, nhạt nhẽo và xáo rỗng. Mùi Táo thoang thoảng trong không khí.
Quân để nhân viên y tế chăm sóc cho nó xong thì vào. Anh kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh giường nó và nhìn nó ngủ. Bỗng dưng anh nhớ ra một điều gì đó rồi nhanh chóng rút chiếc Iphone ra. Quân ngồi xem lại đoạn phim mà mình vừa quay. Khi nãy, Quân mò lên sân
thượng để tìm chỗ ngũ thì thấy đánh nhau, mà anh dư sức biết rằng lại là do Yến Chi gây ra, nhưng anh nhìn thấy người bị đánh là nó thì nán lại để xem, Quân không rõ lí do tại sao anh lại làm vậy chỉ biết rằng anh không thể quay bước. Quân thấy nó thật đặc biệt trong những người on gái khác bị Yến Chi đánh nên trong vô thức anh lấy điện thoại ra quay lại.
Quân ngồi xem lại đoạn Video, khoé môi anh khẽ cong lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo. Anh khẽ cất tiếng, lời nói mơ hồ như không tồn tại.
_ Em... thật thú vị.
Nó thức dậy, cảm thấy vết thương của mình dễ chịu hơn, còn hơi đau nhưng không cảm thấy rát nữa. Nó dường như xém ngất xỉu khi thấy Quân ngồi bên cạnh giường mình và đang quan sát nó. Tên này định làm cho nó chết vì đau tim chắc, sao giống ma quá vậy.
_ Anh làm tôi sợ đấy. - Nó nhăn mặt nói với Quân.

_ Ơ, cho anh xin lỗi. - Quân cũng hơi ngạc nhiên, anh như thế mà làm cho nó sợ sao.
_ Không sao, tôi ngủ lâu chưa?
_ Khoảng 3 tiếng. - Quân nhìn đồng hồ. - Mà này, anh thề là anh lớn hơn em, sao cứ xưng tôi với anh.
_ Thì không xưng tôi nữa. Anh được chưa. - Nó miễn cưỡng.
_ Sao thấy giống bị ép thế nhỉ? - Quân nhìn nó.
_ Không, không, bị ép gì chứ. Ủa, theo như tôi, à quên em thấy là anh lanh lùng lắm mà, sao thấy không giống anh thường ngày gì hết. - Nó thắc mắc, Quân dễ gần hơn nó tưởng.
_ Vì em là đặc biệt.
_ Hở?
_ Không có gì đâu. Để anh đưa em về KTX.
Nó và Quân về KTX, thế là hôm nay anh với nó cúp học gần như là cả ngày. Về đến KTX, nó chào tạm biệt Quân nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó.

_ Á, anh đợi em một tí. - Nó nói rồi chạy vào phòng của mình để lại Quân ngơ ngác
Một lúc sau nó chạy ra cầm theo chiếc áo khoác hôm nọ. Nó đưa cho Quân.
_ Trả anh này. - Nó nở một nụ cười làm cho người đối diện thần người ra vài giây.
_ Sao biết là của anh mà trả? - Quân thắc mắc.
_ Mùi táo.
Nó nói rồi đóng cửa lại để Quân bên ngoài còn thắc mắc về những gì nó vừa nói. Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng quay về phòng của mình ở khu A, khu vực dành cho nam sinh. Một điều gì đó vừa len lỏi vào tim Quân, nhẹ nhàng, quen thuộc và ấm áp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui