Tại biệt thự nhà họ Lâm…ngôi biệt thự cổ kính vẫn như ngày nào.
Nó đang ngồi ở trong phòng, từ chối tất cả chuyên viên trang điểm. Lôi kéo, dụ dỗ Thúy An, Hoàng Oanh và cả Ngọc Anh đến giúp mình, thật sự thì nó thích những người bạn hơn, ghét ai chạm đến mình.
Hoàng Oanh, Ngọc Anh bận tối mắt tối mũi. N.Anh đã kết hôn rồi nên hiểu rõ phải trang điểm thế nào cho đẹp, rồi còn có việc thay mẹ nó giáo huấn đạo làm vợ nữa. Ha ha. Thúy An thì trầm mặc không nói gì.
Khi nó trang điểm xong Thúy An lôi nó ra ban công nói chuyện:
-Nói ình biết cậu thật sự muốn thành hôn cùng N.Quang?
-Uhm, mình thành hôn với anh ấy.
-Cậu quên…Hoài Thiên?
-Uhm, cậu ấy là bạn mình.
-Cậu…cậu…
-Thúy An à, đừng cố chấp vậy Thái Di có đối tượng mà bạn ấy muốn kết hôn mà. Đừng ngăn cản bạn ấy. – H.Oanh từ đâu đi đến tươi cười.
-Cậu ấy…cậu tôi đã tin cậu sẽ làm Thiên hạnh phúc nên tôi mới…mới…. – Thúy An không nói nên lời – Lúc cậu ấy ở bệnh viện tôi đã nói với cậu là phải yêu thương cậu ấy.
-Cậu ấy đang rất vui vẻ chúc mừng mình. – Thái Di trầm mặc.
-Ha ha, chúc mừng cậu, ừ chúc mừng cậu, cả tuần nay cậu ấy sống không bằng chết, chúc mừng cậu cậu nghĩ Thiên thật sự vui vẻ chúc mừng cậu – người cậu ấy yêu kết hôn với người con trai khác?
-Tôi….
-Đến giờ rôi, đi thôi các cậu. – Từ xa giọng thánh thót của N.Anh vang lên. Nó như vớ được vàng vội vã chạy đến.
Trên con đường đi đến lễ đường T.An không nói lời nào. H.Oanh thỉ mỉm cười chúc phúc, N.Anh thì phần khích hơn bảo là sau này Thái Di có con thì lập hôn ước với cô…. Thái Di thì mỉm cười vui vẻ.
À, có một sự bất thường là….hôm nay sau không thấy Ely đâu….?
---------Lễ đường-----------
Chiếc xe dừng lại ở một nhà thờ rất đẹp. Tuy không nhìn thấy nhưng qua lời N.Anh súyt soa thì cũng đủ biết rồi. Còn Ely thì đang tay nắm tay với Cao Văn ở một góc. Hèn gì không đến phụ giúp.
Lát sau có một bàn tay dịu dàng đỡ nó ra. Mọi người không khỏi trầm trồ. Chú rể nhưng thiên sứ, một bộ vest trắng rất đẹp, có cài một đóa hoa hồng đỏ chứng minh một tình yêu mãnh liệt đậm đà. Dáng người cao ráo, tuấn mỹ. Mái tóc ngắn màu đen phù hợp với ngũ quan hài hòa. Anh đang bế một công chúa, công chúa đó mặc bộ váy của cô dâu, khuôn mặt mỹ lệ, mái tóc đen óng thả ra có tết bím vài phần, trên mái tóc có cài một ít hoa hồng bạch tượng trương cho tình yêu trong sáng cao thượng. Chiếc váy tinh xảo rất đẹp, nền váy trắng có lớp voan phủ ngoài rất đẹp, rất giản dị…(thôi thôi ình xin cái vụ tả này, tiếp tục cả nữa cái váy sẽ bỏ luôn)…
Hôn lễ được cử hành. Thiên ngồi ở cạnh đàn piano đệm nhạc, anh ráng cười gượng. Trong khi họ đang vui vẻ tuyên thệ thì anh đàn một bài hát….
Dường như quên mất đã bao lâu rồi
Không còn nghe thấy em kể cho anh nghe
Câu chuyện mà em yêu thích nhất
Anh đã nghĩ rất nhiều
Anh bắt đầu lo lắng
Liệu có phải anh lại làm sai điều gì
Em vừa khóc vừa nói với anh rằng
Chuyện cổ tích đều là lừa gạt cả
Anh không thể là hoàng tử của em
Có lẽ em không hiểu
Từ lúc em nói yêu anh về sau
Bầu trời ánh sao của anh đều bừng sáng
Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích
Giang rộng đôi tay biến thành đôi cánh che chở cho em
Em hãy tin rằng
Tin rằng chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích
Kết thúc sẽ là hạnh phúc và niềm vui
(Quang Lương xin lỗi anh, cho em mượn giọng hát của anh thay cho Thiên >.
-Anh không thể trở thành thiên sứ vì anh chỉ là hoàng tử. – Mọi người lại hướng về người vừa nói câu đó, không ai khác là nó.
Quang sững người, nó mỉm cười với anh, lướt qua anh đến bên người vẫn đang hát không cần một sự trợ giúp nào, nó bình thản bước theo tiếng đàn, hay theo con tim của nó?
-Thiên sứ là Nhật Quang. Trong câu chuyện cổ tích này, công chúa sẽ ở bên thiên sứ không thể ở bên hoàng tử. – Giọng nó bình thản, điềm nhiên và đang đứng bên cạnh Hoài Thiên.
-Em nói cho anh biết vì sao anh không thể ở bên em? Lễ thành hôn này có phải hay không vì trả ơn?
Cả thánh đường nghẹt thở, cô dâu lấy chú rể chỉ vì trả ơn. Chấn động rất chấn động.
-Còn nếu công chúa không yêu hoàng tử thì hoàng tử sẽ trở thành thiên sứ ở bên cạnh công chúa. Sẽ chở che em, sẽ bên cạnh em, sẽ yêu thương em sẽ biến em trở thành nàng công chúa hạnh phúc nhất. – Thiên nói.
Nó cúi đầu giật phăng sợi chuyền hình hoa tuyết mà ngày nào nó cũng đeo. Đưa nó đến trước mặt Thiên, mỉm cười:
-Như lời anh nói, tôi đã về và anh hãy lấy lại nó, đây chính là lúc thích hợp nhất.
N.Quang chết trân, Thiên thì bất động rồi cậu ngước đầu lên. Cầm lấy sợi chuyền, nhẹ nhàng cột lại trên cổ nó:
-Lúc trước tôi đã nói thiếu…
-?
-Một khi tôi lấy lại, hoặc là em hoặc là tôi sẽ biến mất. Hoặc cả hai sẽ mãi bên nhau.
Cả căn phòng im lặng phăng phắc. N.Quang như không nhịn được nữa, đến bên Thái Di, nắm lấy tay nó, đeo lên chiếc nhẫn cưới, hôn nó.
-Xong rồi, cô ấy đã là vợ của tôi. – N.Quang nhìn cậu mỉm cười. – Anh không có quyền cướp vợ của người khác Dương tổng.
Cả giáo đường chết lặng…cha, mẹ Quang chết trân, ông Di chết ngồi =.=
-Anh thật trẻ con từ khi nào anh lại như thế? – Thiên cũng cười.
-Từ khi cô ấy rời xa anh…
Cả hai nhìn nhau, không nói gì nhưng trong ánh mắt thể hiện rõ sự tranh đấu, lãnh khốc…
-Buông tay em ra…
Cô dâu đó, vùng khỏi tay cả chú rể và hoàng tử. Cô dâu xinh đẹp đó không thấy đường nhưng một mạch chạy ra ngoài. Đến ngã ba đường như linh tính cô dừng lại. Cô nghe được cả tiếng của Thiên, cả tiếng của Quang, tiếng của mọi người. Cô dâu xinh đẹp đó làm người qua đường phải ngắm nhìn. Một lần nữa Thái Di lại giật phăng sợi chuyền. Cầm sợi chuyền hình hoa tuyết trong tay, nó nở một nụ cười.
-Quang, Thiên….
Cả hai chàng trai đứng lại khi nghe tiếng nó nói, mọi người ở phía sau cũng thở hồng hộc.
-Thật lòng em xin lỗi hai anh…và em cũng không xứng với hai anh chút nào. Anh có biết em đã rõ ràng Lâm Phong khi xưa chính là do anh một tay đạo diễn…nhưng em không hận anh… vì em biết sẽ có một ngày Quang dịu dàng, ân cần ở cạnh em. Thập phần yêu thương em. Anh quan tâm, che chở em. Anh giúp em thoát khỏi mặc cảm mù lòa, anh săn sóc em. Anh yêu em, em biết. Anh luôn chờ đợi em từ rất lâu em biết. Anh cứu em thoát khỏi một tai nạn – em nhớ. Từ lâu rồi em muốn nói cảm ơn anh rất nhiều…nhưng em cũng muốn xin lỗi anh…em thật xin lỗi anh…xin lỗi anh vì em không yêu anh. Em chỉ xem anh là người anh trai không hơn không kém. Em thật xin lỗi anh. 5 năm qua đã lợi dụng anh để quên đi Thiên. Em xin lỗi anh.
Quang trầm mặc, anh cũng biết chứ, Di ở cạnh anh, vui đùa với anh, tươi cười với anh….nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia từ lâu làn khói mờ đã biến mất, thay vào đó là những cảm xúc của Di. Trong đôi mắt kia luôn thể hiện sự lạnh lùng và áy náy. Anh biết nó chưa bao giờ yêu anh…
-Thiên…em cũng nợ anh…nợ anh rất nhiều Thiên à. Anh giúp em ra khỏi hình bóng Kiến Hoàn, anh cứu em thoát khỏi bình hoa rơi, anh cho em tiếng cười…thậm chí anh cho em biết lần thứ hai…yêu là như thế nào. Cha, mẹ anh cũng vì cha mẹ em mà mất mạng. Anh yêu em, anh quan tâm em…em tin rằng lúc chúng ta còn là học sinh trung học thì tình cảm của chúng ta không nhỏ chút nào. Gặp anh, yêu anh là niềm bất ngờ, niềm hạnh phúc mỹ lệ nhất mà em từng có. Em rất yêu anh…rất rất yêu anh….nhưng em không thể ở cạnh anh, em nợ anh quá nhiều và em không muốn một lần nữa anh phải ở cạnh em chịu cảnh em bị mù lòa, trở thành gánh nặng cho anh…em không muốn….
Thiên cũng im lặng, mặc cho người qua đường hiếu kì nhìn, mặc cho làn tóc nâu bồng bềnh bay bay, mặc cho đôi môi mím chặt muốn chảy máu….Mặc cho gương mặt tuấn mỹ đang trắng dần….
-Cảm ơn hai anh đã cho em quá nhiều. Xin lỗi hai anh vì tất cả những gì mà em đã nợ. – Nó mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhất, tinh khôi nhất, hạnh phúc nhất, thuần khiết nhất mà nó từng có. Mái tóc đen bay bay trong gió. Bộ váy cưới màu trắng tôn lên vẻ đẹp mỹ miều. Bất giác tất cả như ngưng đọng. T.An, N.Anh, H.Oanh đã bật khóc. Tường, Duy, Khánh lẳng lặng không nói gì chỉ biết ôm các cô gái đang nức nở vào lòng. Thiên, Quang nắm chặt đấm tay, khuôn mặt anh tuấn xuất chúng lộ rõ nét đau lòng. Mọi người qua đường dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng cảm thấy cảm động, rất si mê nhìn cô dâu xinh đẹp tuyệt trần.
Nụ cười vừa tắt, nó cầm sợi chuyền hình hoa tuyết quăng về phía xa….
Công chúa đó, nữ thần đó….xinh đẹp tuyệt mỹ không vương chút bụi trần. Nàng đứng đó, dũng cảm đứng đó, nàng rời xa, rời xa tất cả nàng không muốn người mình yêu phải đau lòng. Tất cả như chấm dứt lại thì nàng chợt thấy một thiên sứ. Đúng! Một thiên sứ bay đến bên nàng đẩy nàng ra khỏi bóng ma của tử thần…
-Á………- nàng nghe bên đường có tiếng hét. Nàng ngồi dậy, chẳng phải đã chết rồi sao? Sao nàng lại thấy đau thế? Nàng xoay người nàng chưa chết bởi vì…hình như trước khi ma quỷ đưa nàng đi đã có thiên sứ đảy nàng…đúng thiên sứ….vậy thiên sứ đó…. Nàng lần mò...cuối cùng…nàng lại gần thiên sứ đang nằm nhưng trước khi chạm đến nàng cảm thấy cái gì đó ướt ướt tanh tanh…đúng rồi chính là máu. Nàng hốt hoảng ôm thiên sứ, dùng đôi tay trắng nõn nhưng gần như trong suốt đưa lêm khuôn mặt thiên sứ. Nàng bật khóc…nàng như nhận ra cái gì đó…nàng bật khóc. Công chúa băng tuyết bật khóc…như nghe thấy tiếng lệ rơi của đứa con gái đáng thương. Trời đổ một cơn mưa….Nàng ôm thiên sứ vào lòng…cảm thấy như từng chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi rụng.
-Thiên… - Nàng công chúa gọi khẽ, khẽ đến mức chỉ hai người nghe được. Khẽ đến mức như đôi cánh đang ôm lấy một con người để bảo vệ.
Chàng trai với mái tóc nâu ngước lên, khuôn mặt điển trai mỉm cười với nàng.
-Di…anh lại một lần nữa cứu em…em nợ anh…2 mạng…em nợ anh…cả ân tình…em nợ anh…rất rất nhiều…anh muốn em trả nợ… - Chàng trai yếu ớt nói.
-Em nợ anh…em sẽ trả anh…- Nàng công chúa điềm nhiên. – Chỉ cần anh ở bên em.
-Không được rồi…anh…luôn ở bên em mà…. Còn nữa…em phải trả nợ là…em phải sống…thật hạnh phúc bên người yêu em và em cũng yêu…hiểu không…phải luôn nhớ đến anh…nhớ chưa…? – Chàng trai tinh nghịch nói, dù gịong nói đứt quãng yếu ớt.
-Uhm. – Nàng công chúa gật đầu.
-Còn nữa…anh…anh yêu em… - Chàng trai như thiên sứ ấy nhắm mắt lại… - anh…cuối cùng đã trở thành thiên sứ….bên em… - giọng nói nhỏ dần nhỏ dần…
Cả không gian từ nãy đến giờ đều không có ai. Chỉ có khung cảnh thời trung học – năm lớp 10 đẹp nhất của nó. Ôm Thiên trong vòng tay nó nở một nụ cười, cả Thiên cũng nở một nụ cười chói chang.
“Hơơơơơơơơơ……Á” – Tên cùng bàn thức dậy, vươn vai, quay sang nơi nó ngồi và…hét!!!
Nó nhìn tên đó, hỏi:
“Chuyện gì mà hét?” – Vẫn dùng chất giọng không cảm xúc.
“You là ai?” – Tên cùng bàn hỏi
“Tôi là học sinh mới chuyển đến, Thái Di, lần sau đừng hét nữa, tôi ghét như thế lắm!” – Nó lạnh lùng.
“Uhm, xin lỗi nãy giờ lo ngủ nên không biết. Tôi là Dương Hoài Thiên, rất vui được làm quen bạn mới” – Tên đó nhìn nó cười hết sức thân thiện.
……………………..
“Tên ngốc, dậy mau cho ta…”
“Uhm, Di làm gì thế, tui là người bệnh đó” – Cậu lim dim mở mắt
“Uhm, bệnh khùng tự nhiên anh hùng bay vô cứu ta”- Nó trách móc.
“Tên khùng này mà không vào cứu Di còn ở đây mắng tôi sao?” – Cậu cười
……………………
-Tớ muốn cosplay thành Syaoran và Sakura trong Tsubasa Chronicle với Thái Di
……………………
Cậu nói khẽ - Di đẹp thật. Sau này Di cười với một mình tôi thôi nhé.
Nó nhìn sang cậu, gõ lên đầu cậu một cái nhẹ nhàng.
-Ngốc thật – nó mỉm cười với cậu, một nụ cười rất dịu dàng.
……………………
-Và vì tôi yêu cậu…. – Thiên nhìn tôi, thẳng thừng.
……………………
-Em nhìn xem Di, thế giới này đẹp biết bao, ở đó có một thứ gọi là “Tình yêu”. Tình đầu rất khó quên nhưng nó cũng là hồi ức đẹp nhất. Đừng khóc nữa vì ở đây, tại nơi này, có tôi – một thằng ngốc rất yêu Di.
Nó nhìn cậu. Bất chợt cậu đặt lên môi nó một nụ hôn, nhẹ nhàng, ấm áp cũng là lúc ở đỉnh điểm của vòng xoay. Tim nó đập liên hồi.
………………….
-Tôi thích cậu, tôi thích cậu Dương Hoài Thiên. – Nó lặp lại một lần nữa.
Cậu như đã nghe rõ, ôm nó vào lòng, nhảy cẫng lên vì vui sướng. Khi nhận thấy hành động của mình làm mọi người chú ý và cảm nhận được hơi thở của nó cậu mới dừng lại. Buông nó ra, cậu gãi gãi đầu, lí nhí;
-Xin lỗi, tại mình vui quá.
……………
-Thiên à, anh đang cười với em đúng không, anh nhất định là đang cười với em, anh có biết em yêu anh biết nhường nào không…. – Di nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vui vẻ và lạnh băng của cậu. – Được rồi, chúng ta sẽ đến vương quốc cổ tích hoàn thành câu chuyện “công chúa băng giá – hoàng tử mặt trời” được không? Anh tỉnh dậy nào, em không đem nổi anh đi đâu…. Anh tỉnh dậy nào. – Nó lay lay thân người đang lạnh dần nhưng không làm gì được. Nó mỉm cười bảo. – Anh lại thế, lại muốn em lay lay anh mạnh tay và mắng anh “tên khùng” mới chịu tỉnh à…. Tên khùng này? Tên ngốc này? Anh tỉnh lại cho em, một lần rồi một lần anh đã nằm như thế này trong bệnh viện vì che chậu hoa cho em. Anh biết em sợ thế nào không? Anh tỉnh lại cho em. Xin anh tỉnh lại cho em. Xin anh…
Nước mắt thi nhau rơi, con người như hoàng tử lại như thiên sứ kia vẫn im lìm như chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt anh vẫn tươi cười như vậy. Vẫn luôn vương một nụ cười đẹp đến vậy…
-------------1 năm sau----------------
-Thiên em đến thăm anh đây, anh có khỏe không vậy? Anh xem em đã hồi phục tinh thần rồi này, sợi chuyền hình hoa tuyết của anh em đã tạo thành một cây trâm rất đẹp đó anh biết không. Anh xem em thế này rất rất vui vẻ đúng không? À còn nữa em đã nghe theo lời anh sống hạnh phúc bên người yêu em rồi này. Em sắp có thêm một tiểu công chúa nữa chứ, thích không. Em sẽ đặt tên nó là Hàn Băng. Hajzz buồn quá nếu là con trai thì em sẽ gọi nó là Hoài Thiên. Em sẽ kể cho nó nghe về anh, về em anh có chịu không hì hì. Lúc trước là anh chờ em, và bây giờ là em chờ anh. Chờ một ngày em và anh lại tương phùng anh nhé. Em yêu anh Hoài Thiên. – Người con gái xinh đẹp như hoa vẫn mặc bộ váy màu trắng tinh khôi.
-Thiên, cậu phải sống cho tốt tôi sẽ thay cậu bảo vệ cô ấy…khi nào muốn cậu có thể mang cô ấy đi…tôi sẽ không ghen đâu đừng lo. – Chàng tai với mái tóc đen trầm giọng. – Thái Di chúng ta đi thôi.
-Vâng. N.Quang này, em xin lỗi anh vì giờ đây người em yêu nhất vẫn là Thiên rồi mới đến anh, nên cái chuyện anh ghen là không có khả năng xảy ra được với anh ấy nghe chưa? – cô gái mỉm cười vui vẻ.
-Uhm, đi thôi. – Chàng trai kia gật gật đầu rồi nắm tay cô gái bước đi.
Cả hai bước đi và có một linh hồn mang đôi cánh thiên sứ dõi theo bóng họ xa khuất, linh hồn mang đôi cánh đó đứng cạnh ngôi mộ “Dương Hoài Thiên”, trên gương mặt linh hồn có một nụ cười rất đẹp….
the end
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...