-------------nhà hàng Thừa Cảnh----------------
Nhà hàng Thừa Cảnh là một nhà hàng nổi tiếng trong giới, nơi đây luôn là nơi lui tới của giới thượng lưu. Kiến trúc độc đáo, lộng lẫy, khung cảnh hữu tình, lối làm việc của nhân viên chuyên nghiệp, thức ăn ngon, không khí yên tĩnh…rất phù hợp với tiêu chuẩn nhiều sao (=.=). Nhưng Thừa Cảnh không thuộc về Williams mà là thuộc về tập đoàn Trần gia….
-Em đang nghĩ gì? – N.Quang gấp quyển menu lại và hỏi nó khi nó đang chăm chú đưa khuôn mặt mình nhìn ra phía ngoài.
-…
-Em không muốn đính hôn và kết hôn đúng không? Em có thể nói và anh có thể chờ. – Nhật Quang xoay xoay ly rượu vang đỏ trong tay. Anh nhìn nó chăm chú dù anh biết có lẽ nó không cảm nhận được.
-…
-Em vẫn còn thích à không là yêu Dương Hoài Thiên đúng không? – Giọng nói anh vẫn bình thản.
-Em đã từng yêu cậu ấy, bây giờ thì không. – Giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lùng của nó cất lên, không mang một chút cảm xúc.
-Anh cảm thấy dường như em không thích đề nghị của ông.
-Em còn muốn tập trung cho Williams chưa muốn lập gia đình sớm. – Nó chuyển hướng khuôn mặt về phía anh, biểu cảm thì không có cứ như đang nói chuyện của người khác
-Uhm, chúng ta sẽ dời ngày cử hành lại.
-Nhưng em muốn chứng minh cho anh thấy em không còn tình cảm gì với Thiên. – Khuôn mặt nó có một nụ cười hạnh phúc rất đẹp.
N.Quang bỗng chốc sững lại, nụ cười ấy nụ cười mà anh hàng mong ước đã rất lâu, nụ cười hạnh phúc mà nó dành cho anh. Vì nụ cười đó anh thậm chí có thể hi sinh bản thân và phản bội thế giới. Anh nhất thời không nói nên lời.
-Cho nên…cho nên em muốn buổi đính hôn thậm chí là cả hôn lễ của em và anh cũng phải do chúng ta sắp xếp. Có được không? – Giọng nói dịu dàng, ấm áp của nó làm anh tỉnh giấc.
Anh bất giác nở một nụ cười, rồi cắt một miếng bít tết gọi nó hả miệng ra và cho nó ăn. Nó tươi cười vui vẻ lòng thầm cảm ơn vì trời cao cho nó một tài năng diễn xuất phi thường.
-Được rồi, ngày mốt chúng ta sẽ đi gặp cha mẹ anh. Em có nhớ họ không?
-Nhớ lắm, em rất nhớ bác Trần. Ngày mai đi nha, em muốn gặp hai bác ấy lắm rồi. Anh mai dẫn em đi nha…nha… – Không biết từ khi nào nó lại nũng nịu với N.Quang như vậy. Trong lòng nó, nó thầm cười nhạt cái biểu hiện này đáng lẽ nó chỉ dành cho Kiến Hoàn thôi mà.
-Này, em làm anh ngạc nhiên đó em đã hai muơi mấy tuổi rồi đâu phải là Thái Di năm 15 tuổi đâu. Để anh gọi điện hỏi cha mẹ mai có rảnh không đã. – Nhật Quang nghe nó nói với cái giọng điệu đó suýt nữa làm rơi luôn miếng bít tết định ăn. Giọng nói hơi trách nó, rút cuộc vế sau phản vế trước. Chê nó trẻ con lại đi hoàn thành cái yêu cầu của nó…=.=. (Tg: N.Quang em iu anh >.
Cả hai cứ nói cười vui vẻ có để ý rằng ở gần đó còn có một chàng trai với mái tóc màu café sữa đang nhìn họ. Ánh mắt đau lòng và chua xót khi biết rằng cái chỗ của người con trai kia đáng lẽ là của anh…
---------------Công ty S.T-------------
-Dương tổng các hạng mục mà Williams giao chúng ta sắp hoàn thành rồi ạ - Thư kí Hạ (cô thư kí dịu dàng) cẩn trọng báo cáo cho Hoài Thiên đang ngồi trên chiếc ghế Tổng giám.
-Tốt, bảo họ cố gắng hoàn thành.
-Dương tổng Lâm tổng của Williams ngày mai muốn thị sát. – Thư kí Hạ nói tiếp.
Hoài Thiên dừng lại một lúc lâu rồi gật đầu ngụ ý bảo cô ấy sắp xếp và ra ngoài. Thư kí Hạ hiểu ý liền ra khỏi. Sau khi bước ra khỏi phòng tổng giám. Cô ta nở một nụ cười và sa vào tám với nữ nhân viên.
-Ha, mọi người biết gì không cô gái mù của Williams muốn “Thị sát” việc làm của chúng ta đó.
-Trời trời, “thị sát”….
-Cô ta đúng là làm trò cười nha.
Các nữ nhân viên nhao nhao thì các nam nhân viên phản kháng tại các chàng này đều biết Lâm tổng tuy bị mù nhưng xinh đẹp, tài năng, giàu có…
-Các cô thôi đi người ta mù lòa nhưng rất tài giỏi không ở đây buôn dưa lê như các cô đâu. – Trưởng phòng là nam nhân viên hơi trẻ tuổi lên tiếng.
-Đúng rồi Lâm tiểu thư rất tài giỏi và xinh đẹp nữa. Williams một tay cô ấy chống đỡ đó…. – Một nam nhân viên khác lên tiếng
……….bla bla……….
Cả căn phòng bỗng chốc lên tiếng cãi nhau giữa nam và nữ. May cho những người nãy giờ lấy nó ra làm trò đùa vì của phòng của Thiên cách âm, Cao Văn đang ở Kim thị, N.Quang đang ở Trần thị. Và còn nó – kẻ đáng sợ lúc nào cũng phải nên sợ thì đang ở Williams. Nếu không các nữ nhân viên đó chỉ có một kết quả “Chết không toàn thây”.
----------------Hôm sau, S.T--------------
Căn phòng hôm qua còn nháo nhào về Lâm tổng của Williams hôm nay lại im phăng phắc chỉ nghe tiếng gõ chữ lạch cạch…lí do bởi vì hôm nay có một nhân vật tầm cỡ sẽ xuất hiện ở đây. Hơn nữa còn là một truyền thuyết.
Cánh cửa phòng mở ra, cả căn phòng nín thở…các nam nhân viên thì mong ngóng nhìn được thần tượng, các nữ nhân viên thì như gặp kẻ thù. Còn lí do vì sao là kẻ thù…bởi vì Lâm Thái Di quá ưu tú, quá hoàn mỹ thậm chí một số người còn biết nó là người yêu cũ của Đại soái ca trong lòng họ - Dương Hoài Thiên.
Cô gái ấy bước vào, cốt cách công chúa cao sang nhưng không kiêu ngạo. Mái tóc đen dài mượt, bộ váy trắng tinh xinh đẹp, ngũ quan hài hòa thậm chí là hoàn mỹ. Không cài trang sức như kim cương chói mắt để hợp với thân phận mà chỉ là một sợi chuyền có hình hoa tuyết làm từ pha lê. Gương mặt ấy luôn có biểu hiện “Cười như không cười” làm hồn điên phách đảo mỗi một người gặp. Đương nhiên đó là nó – hoàn mỹ đến mức không thể cho nó là người của nhân gian, làm người ta có cảm giác nó như công chúa cao quý rồi đến vị nữ thần đáng để tôn thờ, và lúc này là cảm giác như không có thực.
Theo sau là một cô gái có dung nhan xinh đẹp tuy không bằng Lâm Thái Di. Là Ely…không ai biết được cô gái này cũng là một nhân vật quan trọng, có thể sau này sẽ trở thành một quý bà tài năng xuất chúng. (Thế hiện giờ chị Ely chưa đủ xuất chúng sao =.=)
Thư kí Hạ lon ton ra niềm nở đón, có ai biết được rằng đó là ngừơi hôm qua gây niềm sóng gió.
-Lâm tổng, Dương tổng đang chờ cô ở phòng họp, mời cô mời cô….
Đôi tay đó súyt nữa làm chạm trúng nó, à không là chạm trúng rồi còn xoẹt qua làn da mỏng manh của nó làm tứa máu vì móng tay của Hạ thư ký rất sắc nhọn. Ely thấy thế liền một tay năm lấy cái tay đã làm cho Thái Di chảy máu vặn ra phía sau. Mọi người trong căn phòng đều nhìn thấy, không một ai dám ra can ngăn.
-Á. – Hạ thư kí khẽ rên.
-Thư kí Hạ rất xin lỗi nhưng tiểu thư không thích chảy máu hơn nữa không thích ai chạm vào… - Ely dịu dàng nói tuy nhiên vẫn giữ tay của cô ta. – Hơn nữa, S.T chẳng lẽ không có quy định là nữ nhân viên văn phòng cấp thấp không được tùy ý động chạm một khách hàng cao cấp huống hồ làm cho khách hàng bị thương ư?
-….
-Cảm phiền lấy bông băng được không ạ, tôi phải giúp Lâm tổng cầm máu. – Ely lên tiếng nói, giọng nói không cao nhưng để ọi người nghe thấy. Các nhân viên phía đi theo phía sau của Thái Di thầm lắc đầu về mức độ chậm chạp của công ty này dù cho S.T là một công ty đứng đầu châu Á.
Không đợi bọn người kia hoàn hồn, các nhân viên đi theo đã băng tay lại cho nó, nó hơi khó chịu vì đây chỉ là một vết thương nhỏ nhưng không để lộ ra ngoài. Tiếp theo nó lên tiếng…
-Buông tay cô ấy ra đi Ely, chúng ta có việc quan trọng hơn để làm. – Ely liền buông tay Hạ Thư kí ra ngay sau đó đến bên cạnh nó. – Thư kí Hạ, xin lỗi cô Ely làm việc hơi sơ suất rốt cuộc cũng chỉ để bảo vệ tôi thôi. Nay làm tay cô đau thế thật xin lỗi cô. Tôi cảm thấy rất vui vì cô là đối tác đầu tiên đối xử thân cận với tôi như vậy những người khác đều quá cứng nhắc làm tôi không thích. Cảm ơn cô. – Nó nhẹ nhàng lên tiếng, trên gương mặt mĩ lệ của nó thoáng vẻ ăn năn nhưng cũng thoáng nụ cười.
Thư kí Hạ kia chết trân, cô ta biết nó đã rõ ràng chuyện này là do cô ta cố ý còn nói như thế. Lòng thầm sợ nó vài phần.
Sau đó nó lướt qua thư kí Hạ kia tuy nhiên vẫn bỏ lại một lời nói:
-Nên nhớ kẻ đang sợ luôn đáng sợ. Tôi không ngoài phạm vi đó đâu.
Cả văn phòng lại tĩnh lặng. Thư kí Hạ run lên lòng cảm thán: “Lâm tổng, tôi hiểu vì sao cô là “công chúa” rồi”. Liền sau đó theo sau nó ngay.
Hajzz, nếu mà nói chuyện cô ta cố ý gây thương tích cho khách hàng cấp cao vậy. Dù có hay không thì cô ta cũng bị đuổi việc đương nhiên phải sợ rồi….
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...