Em Nợ Anh

------------Cùng lúc đó tại một căn nhà nhỏ------------
Tia nắng cuối cùng của Mặt Trời cũng đã tắt, nhưng hình như ở đâu đó có hai người đang dần tỉnh dậy.
Cậu từ từ hé đôi mắt có con ngươi nâu sẫm của mình, đầu óc cậu như không còn minh mẫn, cậu phải xoay xoay đầu của mình nhiều lần. Bất ngờ cậu nhìn xung quanh, chỉ một màn đêm u tối, chỉ có ánh đèn nhỏ leo lắt. Cậu cựa quậy mình nhưng không được, cậu giật mình vì thân đã bị trói. Cậu chợt nhớ ra là mình đã bị chụp thuốc mê. “Còn An, bạn ấy đâu?” – cậu nhủ thầm, tìm cô bạn cùng đi chung với mình.
Cậu nhìn quanh và cuối cùng cậu đã tìm được, An đang nằm một góc, phía trên là ánh đèn.
Cậu cố gắng lê thân mình đến gần cô bạn. Nhưng cậu nghe một tiếng động, tiếng bước chân. Tiếng mở cửa……
“Kétttttttttt……….”
-Ông chủ, hai người đó đang ở đây. – Tiếng của một tên……..
-Tốt, bật đèn lên – Cậu thầm nghĩ có lẽ là tiếng của người được gọi là “ông chủ”
Ánh đèn điện được bật sáng, hiện rõ khung cảnh chung quanh, một căn nhà rộng nói chính xác hơn là một căn biệt thự. Cậu không lấy làm ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Tên bắt cóc lộ liễu nhốt con tin trong căn biệt thự quá to.
Bỗng cái tên được gọi là ông chủ tiến lại gần An, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn cậu, nhếch môi khinh bỉ.
Tên đó chắc hẳn là tên chủ nhân. Ăn mặt xuề xòa, vận nguyên một bộ đồ màu đỏ chót, thân áo thêu hình con rồng. Đôi mắt hiện lên rõ 4 chữ “ăn tươi nuốt sống”.
-Ngươi là Dương Hoài Thiên, bạn trai của con nhóc Lâm Thái Di? – Hắn nhìn cậu.
-Không……..
Tên đó hơi bất ngờ khi cậu nói “không”
-Ta là Dương Hoài Thiên, là bạn chứ không phải bạn trai vì Di chưa đồng ý. – Cậu khẳng định.
Tên chủ nhân muốn té ghế khi nghe lời khẳng định hùng hồn của cậu. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh hắn đã bị cậu hỏi:
-Ngươi bắt ta làm gì?
Đôi môi của tên bắt cóc nhếch lên:

-Ngươi đã làm hỏng đại sự của ta, không bắt ngươi chứ bắt ai?
-Ta làm hỏng đại sự của ngươi? – Cậu căng tròn đôi mắt.
-Đúng, chậu hoa của ta làm ngã vào đầu con nhóc Thái Di ngươi cũng cứu, phi tiêu của sát thủ của ta cũng bị ngươi ngăn cản.
Cậu giờ mới gật đầu, mọi chuyện là có thật. Cậu lại hỏi:
-Vậy mi có ân oán gì với Di? Còn nữa sao mi lại bắt An? - Cậu đưa mắt về cô bạn đang nằm dưới đất của mình.
-Ta có ân oán gì với con nhóc đó à, mi không cần biết. Còn con nhóc tên An này, chỉ là bắt theo để bịt đầu mối.
Cậu hừ nhẹ, không nói lấy một lời. Đôi mắt lạnh lùng, lạnh đến thấu xương thấu tỷ đang nhìn trân trân vào tên cầm đầu.
Tên cầm đầu ngồi trên ghế, bắt gặp đôi mắt của cậu đang nhìn mình, hắn có phần run sợ, nhưng sau đó, ngay lập tức hắn thấy cô gái đang nằm dưới chân mình quá đỗi đáng yêu, một âm mưu xấu xa đang vạch trong đầu hắn. Cậu cảm nhận được chuyện không tốt lành la lên: “An, An cậu tỉnh dậy mau!!!”
Tên cầm đầu nghe thấy, hắn liền nháy mắt với bọn thuộc hạ ra hiệu bịt miệng cậu lại. Đâu dễ dàng gì, cậu lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn người đang cố túm lấy mình.
Khi tên cầm đầu đang tiến gần hơn người An, cô đã tỉnh dậy, theo phản xạ, lập tức lùi ra xa, tiến gần hơn, và cố len lỏi ngồi cạnh cậu.
Tên cầm đầu ngay lập tức ra hiệu cho bọn thuộc hạ dừng tay. Đôi mắt nhìn vào hai con người đang bị trói chặt, ngồi cạnh nhau, lạnh lùng đến phát sợ. Đôi mắt của cậu và An hiện lên tia giận dữ, giận dữ tột cùng đau đáu nhìn tên cầm đầu. Không khí im lặng, hồi hộp và căng thẳng. Tên cầm đầu không dám nói gì, ngồi xuống ghế và suy nghĩ thật hoàn hảo cho bước tiếp theo trong cuộc bắt cóc của mình.
Hai người trẻ ngồi dưới đất bắt đầu nhỏ to.
-Đây là đâu? – An hỏi
-Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết chúng ta đang bị nhốt – Cậu nghiêm túc.
An gật đầu nhẹ, khuôn mặt thoáng chút lo sợ. Thiên nhìn An, cậu dịu dàng với cô bạn:
-Đừng lo, chúng ta sẽ mau thoát thôi, nếu các bạn không đến cứu kịp thì tôi cũng không để cậu bị gì đâu. Yên tâm đi!
An cười, một nụ cười hiếm hoi của cô gái gần như bị trầm cảm. Thiên không nói gì, trong lòng cậu giờ đây như lửa đốt vì lúc bị bắt cóc, cậu lờ mờ nghe tiếng Di không biết Di có bị gì không?

Cả ba con người đang theo những hướng suy nghĩ khác nhau, cùng chung tại một căn phòng.
Tên cầm đầu đang theo đuổi lí tưởng của mình
An thì đang suy nghĩ lời tỏ tình của mình đối với Thiên, cơ hội của nó cho cô không biết cô có nhận được không?
Thiên thì đang lo lắng cho người mình yêu thương nhất.
-----cùng lúc đó tại một nơi khác-----
-Chị Di và mấy anh chị đi đâu thế - Cả bọn đang chạy tìm chỗ của bọn bắt cóc thì gặp Cao Văn cậu nhóc đang vô tư lự dắt chó đi dạo, trên tay còn cầm một cốc nước không biết là gì nhưng tỏa khói nghi ngút.
Duy dừng lại, chạy đến chỗ của cậu nhóc.
-Anh xin cậu, quay trở về nhà Di, giúp đỡ hai cô bạn Oanh, N.Anh, bọn anh phải đi cứu người rồi, bye cậu nhé!
Nói rồi Duy chạy theo những con người phía trước, bỏ lại cậu nhóc ngơ ngác không hiểu gì, theo quán tính cậu cũng đi đến nhà Di.
Về phần nó, nó đang rất sốt ruột, không biết cậu và An sao rồi. Nếu cậu có chuyện gì nó chết mất, vì nó đã nợ cậu quá nhiều,
------------15 phút sau------------
Căn phòng giam giữ những con tin và chỗ ở của tên đầu sỏ đang yên ắn thì……
“Ầm……”
Cánh cửa căn phòng mở toang, các tên vệ sĩ thì nằm chất ngất. Để lại phía sau một dáng người nhỏ bé. Xung quanh cái “dáng người nhỏ bé” đó chính là những thân hình cao ráo.
Một giọng nói dịu nhẹ nhưng lạnh băng vang lên:
-Thả các cậu ấy ra!!!! Ta ra lệnh cho ông Lâm Phong!!!
Tên cầm đầu hình như có một luồng điện chạy qua trí não của hắn. Hắn đứng phắt dậy, quay người sang cái dáng người nhỏ bé mờ ảo.

-Ngươi là ai? – Giọng hắn đầy vẻ thách thức.
Lập tức “dáng người nhỏ bé” cùng “dáng người cao ráo” xunh quanh tiến vào. Cậu không ngạc nhiên, An cũng vậy.
-Ta mà ngươi cũng không nhận ra à, Lâm Phong???? – Cô bé xinh đẹp, mặc váy tím, nơ trắng cài tóc. Đôi môi đỏ, làn da trắng và mái tóc đen xõa bồng bềnh. Vô cùng đáng yêu nhưng ngẫu khí cựa kì sắc bén và đôi mắt lạnh lùng không chút do dự, lo sợ khi nhìn thẳng vào tên cầm đầu.
-Người..người – Tên cầm đầu lắp bắp, hắn kinh hoàng nhìn nó, cô gái đứng thứ hai, nắm mọi quyền hành gia tộc lẫn công ty chỉ sau mỗi trưởng tộc. – đại tiểu thư………
Bọn thuộc hạ nhìn nhau, ngậm ngùi, không nói nên lời đó là người bọn chúng sẽ phải đối phó hay là quỳ xuống xin hàng.
Nó hừ nhẹ, nó chưa gặp mặt Lâm Phong lần nào, nó nghĩ kẻ cả gan bắt cóc bạn nó, uy hiếp ngôi vị của nó cũng phải là người can đảm lắm chứ, ai ngờ chỉ là kẻ nhút nhát, chưa đánh nhau, chưa xử phạt chỉ mới nhìn cô cũng run như cầy sấy.
-Khánh, Duy hai cậu mở trói cho bọn họ được chứ? – Nó nhìn Khánh, Duy không phải là hỏi mà là ra lệnh, vừa chỉ tay về phía hai con người đang bình tĩnh ngồi dưới đất.
Cả hai im lặng, gật đầu. Đang định chạy đến giải thoát cho bạn của họ thì…….
-Dừng lại. – Lâm Phong hét.
Nó quay lại nhìn hắn, đôi mắt lạnh băng. Hắn nhìn nó, không run sợ, giương đôi mắt đầy kiêu hãnh của mình nhìn nó, lên tiếng:
-Ngươi nghĩ đây là đâu mà muốn cứu ngừơi thì cứu?
Nó cười nhạt.
-Ngươi không nhút nhát như ta nghĩ, dám gọi ta là “ngươi” ta nghĩ ngươi cũng không vừa? Lâm Phong thuộc chi thứ 3 dòng thứ 2. Ngươi muốn bị gạch tên ra khỏi gia phả à?
-Ta đã làm đến nước này còn biết gì là sợ. Ta cũng không chắc là ta bị gạch hay ngươi bị gạch. Ha ha ha – Hắn cười lớn một nụ cười quá ư là ba chấm (không có tính từ để miêu tả hắn lúc này =.=)
-Ngươi muốn gì? – Nó nhìn hắn.
-Ta muốn ngươi hãy trao lại quyền thừa kế cho ta. – Lộ rõ rồi, một con người tham lam.
-Thế sao? Nếu thế thì đến đây lấy đi – Nó cười nửa miệng, thủ thế.
Lâm Phong lắc đầu, hắn nhìn nó, nói:
-Ta không đánh con gái nhưng ta sẽ đánh thằng nhóc này. Nó rất quan trọng với ngươi đúng không? Đánh nó sẽ như đánh ngươi rồi còn gì. – Hắn nhìn Thiên, cười gian. Rồi hắn ra hiệu cho thuộc hạ - Đánh nó.
Nó nhìn Thiên, lập tức phi thân đến giải cứu. Nhưng bất chợt, nó khựng lại. Hắn – Lâm Phong đang nâng cầm của An lên, nhìn nó và bọn con trai Duy, Khánh, Tuấn và Ely.

-Tiến lên đi, nếu không tên Thiên sẽ chết. Hay là ngươi chọn lựa nhé, cứu bạn hay cứu tình yêu?
-Cứu cả hai – Hai giọng nói lên tiếng đồng thanh.
Một là nó, hai là…….Tường. Lâm Phong ngạc nhiên nhìn tên con trai vừa xuất hiện. Cả bọn nhìn Tường như muốn hỏi: “Cậu đến làm gì? Lo làm nhiệm vụ đi!!!”
Tường hiểu ý lên tiếng….
-Đừng lo, xong rồi, bệnh viện Quốc Sang là của nhà tớ mà lo gì? Lo cứu hai người này đã – Tường cười hì hì (giờ này mà còn cười được).
-Uhm – Ely lên tiếng.
-Giờ sao các cậu, cứu cả hai à khó đấy? – Tuấn im lặng nãy giờ cũng nói.
-Bay vô chiến thôi!!!! – Nó gật gù.
-Tiểu thư, cô sẽ bị thương – Ely hoảng hốt – Cô ngồi đây để Ely làm việc này cho.
Nó chau mày lại: Ta phải cứu cậu ấy.
Nãy giờ Thiên bị đánh tơi bời không ai để ý. Lâm Phong nâng cầm An lâu quá cũng……mỏi tay!!!! Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí bàn bạc của những người giải cứu.
-Nè, các ngươi bàn bạc xong chưa? Ta mỏi tay quá – Cả bọn im lặng, nhìn sang người vừa nói, vài người khúc khích ai mượn nâng cầm An lâu quá chi, lúc người ta bàn bạc không buông ra.
Thiên ú ớ
-Cứu…….
Nó giật mình, tay chân không làm chủ khi thấy cậu bị đánh tơi bời, nó phi thân đến bên tên cầm đầu, đá hắn một cước, hắn ngã lăn quay. Cô quay đầu lại, hét vào bọn người giải cứu đang ngơ ngác.
-Đứng đó làm gì, chờ chết à? Xông lên!!!!!!!
Cả bọn hoàn hồn vì lần đầu thấy nó “chiến” nên ai cũng sững sờ cả Ely cũng vậy. Lập tức cả bọn tiến lên. Một trận “Xáp lá cà” với thực lực cách nhau quá xa.
Nó sau khi hét thì lập tức đến chỗ bọn đang đánh đập Thiên không thương tiếc. Nó tung cước, đánh từng tên một. Đánh không thương tiếc cứ như đang trả thù cho Thiên vậy.
Cả Ely, Khánh, Duy, Tường, Tuấn cùng không ngoại lệ, bay lên đánh sôi nổi, hăng hái nhiệt tình.
Lâm Phong hoảng sợ định chuồn thì…..một cánh tay đã ngăn lại của ai? Rất tiếc không phải của ai khi cả bọn kia đang đánh nhau say sưa. Đó là………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui