Hôm nay nó nhìn sang Thiên, cậu chăm chú đến lạ, chứ thường ngày thì cậu vẫn đang ngủ. Nó muốn hỏi cậu những chuyện sáng nay nó thấy. Tại sao cậu lại khóc? Tại sao hôm nay cậu khác ngày thường?
Nhưng rồi nó lại dẹp cái suy nghĩ đó sang một bên. Nhưng nó thấy lạ là tại sao, một người mê ngủ như Thiên mà không gặp khó khăn gì trong việc học tập….
Nó cứ nhìn cậu, đến khi cậu lên tiếng, khẽ đủ để nó nghe:
-Di nhìn tôi như thế, có gì à?
Nó lắc đầu, xua tay và quay lên học tiếp.
Ely và Oanh bật cười khẽ khi thấy hành động của nó. Cậu thì im lặng như môi có nhếch lên một chút. Nó thì bối rối không biết làm sao.
Buổi học trôi qua một cách êm thắm. Ely thấy lạ khi phía Quang không có động tĩnh gì.
Cao Văn thỉnh thoảng có ghé qua lớp nó, nhưng hôm nay cậu nhóc cũng không đến. Cậu nhóc thích nhất là…..đấu mắt với Thiên!
Ra về…….
-Thiên, nói chuyện với tôi được không? – Nó gọi cậu.
Cậu quay lại, gật đầu. Ely hiểu ý tiểu thư nên về trước.
Trên con đường buổi chiều….có hai cái bóng trải dài đang di chuyển. Là nó và cậu!!!!
Cả hai đi rất lâu rồi mà vẫn chưa nói với nhau lời nào. Cậu thỉnh thoảng đá những viên sỏi bên đường. Nó thì im lặng, khuôn mặt lạnh như tiền. cả hai im lặng nhưng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.
-Cậu muốn nói gì? – Như không chịu đựng được nữa, cậu lên tiếng hỏi nó.
-Tôi muốn hỏi cậu, một vài điều thôi – Nó bước đi tiếp.
-cậu hỏi đi?
-Có thích tôi thật không? – Nó nói
Cậu dừng lại đột ngột, im lặng……Nó hồi hộp chờ câu trả lời từ cậu bạn cùng bàn. Nó cũng đứng lại.
-Có – cậu nghiêm túc. – tôi thích cậu hơn cả bản thân tôi.
Nó ngạc nhiên hết cỡ nhưng lấy lại bình tĩnh và cũng như che đi khuôn mặt đang ửng đỏ. Nó hỏi:
-Tại sao? Từ lúc nào?
-Từ lúc gặp cậu, tôi đã thấy cậu rất thú vị. Càng tiếp xúc, càng biết về quá khứ của cậu. Tôi càng thích cậu nhiều hơn. Lí do thì tôi không biết, có lẽ tôi thích cậu về tất cả.
Một thoáng sững sờ. Nó nhìn tên bạn, mỉm cười. Nụ cười trong ánh hoàng hôn cũng làm Thiên giật mình, cậu cười nhìn nó và ngay tức khắc chạy đến ôm nó. Nó không phản kháng, nó ôm lại tên bạn đã chiếm một phần không nhỏ trong lòng nó……
An nhìn thấy cô bạn lập tức bỏ chạy.
Quang thì cười mỉm, nhưng anh lập tức quay đi,….toan tính một âm mưu.
Nó nói:
-Cảm ơn cậu, cảm ơn. Tôi……..
Chưa kịp nói hết câu tức thì nó cảm nhận được một lượt phi tiêu đang nhắm vào nó. Thiên cũng vậy, cậu lập tức…………
-Tôi sẽ đợi Di, nên từ giờ Di hãy tập trung lo lắng việc của Di. Chúng ta vẫn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường.
Cậu đứng thẳng người lại, quay đi. Nó im lặng nhưng sau khi cậu khuất bóng nó khuỵu xuống, chân nó đứng không vững nữa rồi. Nó im lặng, tim nó thắt lại không hiểu lí do?
--------Nhà họ Lâm-------
-Tiểu thư cho gọi Ely
Nó đang ngồi trong phòng riêng. Lần này nó gặp Ely không phải ở thư phòng. Ely biết rằng chắc lần này tiểu thư rất muốn nói chuyện với nhỏ. Nó quay đầu lại, rời khỏi chiếc ghế, nhanh chóng bước lên giường ngồi. Nó nhìn sang Ely ngoắc nhỏ lại, ra hiệu ngồi cạnh mình. Ely hiểu ý, nhanh chóng bước đến và ngồi cạnh tiểu thư của mình.
-Ely này, ta nghĩ em không cần về Anh quốc đâu. Ta đã nói với bà quản gia bên Anh rồi.
-Tiểu thư nhưng em có lỗi với tiểu thư. Em không bảo vệ được tiểu thư – Ely sụt sùi.
Nó mỉm cười dịu dàng, lấy tay xoa xoa đầu Ely.
-Ely này, em đã làm rất tốt công việc của mình. Lúc ta bị nạn em đã giúp đỡ ta rất nhiều. Ta cần việc gì, muốn có thứ gì em đều giúp đỡ ta. Ta rất biết ơn em
-Tiểu thư.
-Đừng khóc nào, cô gái chín chắn, dịu dàng và ương ngạnh trong công việc của ta đâu rồi. – Nó nhìn Ely
Ely cười nhẹ, nhỏ ôm chầm lấy cô chủ của mình.
-Cảm ơn tiểu thư.
Nó ôm lại Ely. Sau đó hai đứa nó nhưng hai người bạn thân cùng nhau ngủ chung. Đang nằm trằn trọc thì nó bỗng……
-Ely này.
-Dạ.
-Ta muốn hỏi em một chuyện. Ta có nên chấp nhận Thiên không?
Câu hỏi bất ngờ và thẳng thừng của nó làm Ely….choáng! Nhỏ bật cười và dịu dàng.
-Tiểu thư à, trái tim của cô thật dễ nắm bắt, nó khác xa hoàn toàn với lí trí của cô.
Nó ngơ người không hiểu. Đối với nó thì lí trí dễ hơn chứ.
Ely nhìn nó mỉm cười, nhỏ lấy tay mình đặt lên tim của nó.
-Tiểu thư, đáp án cho câu hỏi của cô Ely không trả lời được. Nó nằm ở đây. Trái tim là của tiểu thư, cảm xúc của tiểu thư thì chỉ có thể do tiểu thư trả lời. Câu trả lời, nó đang lẩn trốn tiểu thư đấy. Nhưng Ely tin, ngày cô tìm ra nó sẽ mau thôi. ^^
Nó gật đầu nhưng đã hiểu. Nó cười nhẹ, nụ cười mấy năm nay tưởng như đã mất nhưng không ngờ đã xuất hiện lại. Nó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Ely nằm cạnh thì thầm…..
-Di, ngủ ngon!
…
Có những thức hạnh phúc phải chờ đánh thức
Có khi yêu rồi ta phải tìm ra
Có khi em và anh là hai thế giới
Nhưng dưới một khoảng trời ta mãi mãi bên nhau…
-----sáng hôm sau-------
Nó và nhỏ vừa bước vào trường thì….
-Di, hôm qua bị sao thế hả? – một tiếng nói lớn vang lên kèm theo một cái “bốp” vào lưng nó, nó suýt ngã
-Á, đau… - nó hét lên – cậu làm gì vậy Ngọc Anh. – nó quay người lại nhìn nhỏ bạn đang đứng gãi đầu cười hì hì.
-Hì, mình chỉ hỏi thăm thôi mà?
-Cậu hỏi thăm hay ám sát mình? – Nó hét vào tai của Ngọc Anh làm nhỏ muốn thủng màn nhĩ.
Ely đứng kế cạnh chịu chung số phận với Ngọc Anh. Hoàng Oanh và Thúy An từ đâu bước đến hai cô nàng cũng phải che miệng cười. Oanh dịu dàng vỗ nhẹ lên vai nó cười hiền:
-Đừng giận nè Di, Ngọc Anh cũng chỉ vì lo cho bạn quá thôi?
Ngọc Anh thấy thế liền gật đầu lia lịa. Ely thì cơ họng, An thì bình tĩnh. Riêng nó, nó cười trước thái độ của Ngọc Anh. Nó khoác lấy ta nhỏ bạn:
-Nè, lớp trưởng, lớp trưởng mà để những hành động hồi nãy ở trước lớp thì chắc lớp trưởng sẽ khó lòng quảnl lí lớp đó biết chưa.
Cả bọn ngớ người sau đó cười sặc sụa. Chúng nó khoác tay nhau đến lớp. Lúc này nó cười rất vui, Ely thì dịu dàng cười khẽ, nhỏ cảm ơn những người bạn tốt bụng này. Oanh thấy thế, nhìn sang Ely, Oanh nhận được một cái nhìn thân thiện như có lời cảm ơn từ nhỏ, Oanh cũng mỉm cười hiểu ý bạn mình.
Oanh – Ely, chắc có lẽ hai cô gái tinh tế này sẽ trở thành một cặp bạn thân nhất. Giống nhau về cả tính cách và cái nhìn.
Vừa bước vào lớp, nó giật mình khi thấy Thiên…cậu ấy đang……ngủ!!!!!!!!!!! Nó sững sờ và để cặp xuống hộc bàn một cách nhẹ nhàng nhất và ngồi yên ở đó. Song nó quay lại đưa ánh nhìn đến Ely. Ely hiểu ý liền rủ mọi người xuống căn – tin………ăn sáng!!!!
An nhìn nó và cậu, lại nhìn sang Ely và Oanh, An liền lôi phắt Ngọc Anh đi. Song cô bé nhìn sang nó như nói: “Được rồi cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để ai quấy rầy đâu”
Nó thầm cảm ơn An, dù cô bé tuyên bố là thích cậu nhưng luôn cạnh tranh công bằng và giúp nó nói chuyện với cậu nhiều hơn.
Khi bóng các người bạn đã khuất, nó nhìn sang Thiên. Cậu vẫn đang ngủ.
Lần đầu tiên nó nhìn kĩ Thiên như thế. Cậu cũng khá đẹp trai . Da không phải màu trắng như các công tử giàu có mà là một màu nâu, không nâu sẫm như cũng cho cái cảm giác là con trai. Mái tóc màu café sữa. Đôi mi dài chốc chốc rung rung, sóng mũi cao, đôi môi vừa với khuôn mặt. Cậu ngủ bên cạnh khung cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua, mang theo một mùi hương thơm nhẹ.
Nhưng trên khóe mắt có một giọt nước chảy ra. Cậu đang khóc, khóc khi ở trong mơ. Nó thật sự bất ngờ nhưng nghĩ là chắc cậu đang gặp ác mộng. Nó im lặng, bình tĩnh để cho thời gian cứ trôi. Muốn hỏi cậu nhưng thấy cậu đang ngủ không dám phá.
Đột nhiên nó nhớ đến chuyện hôm qua, như một luồng điện xuyên qua đại não nó. “Tôi sẽ chờ Di….” – nó đỏ cả mặt, nó lại nhìn cậu. Dường như lúc này trong mắt nó chỉ có cậu, nắng và gió. Nó cũng để đầu mình nằm nghiêng trên bàn và cứ nhìn cậu. Sau đó nó nhắm mắt lại như muốn cùng cậu lạc vào cõi mơ.
Đến khi………….
“Reng….reng…reng….”
Nó và cậu tỉnh dậy lấy tay xoa xoa mắt. Cả hai nhìn nhau hoảng hồn “Oái…” cả hai đứng phắt dậy, tức thì quay lại nhìn xung quanh, cả lớp nhìn hai đứa nó như sinh vật ngoài hành tinh. Bỗng….
-Hai người này ghê thật tranh thủ ghê hén….-Một nam sinh hét lên.
Cả lớp vỗ tay rần rần làm nó và cậu đỏ mặt.
Cậu và nó lủi thủi ra ngoài bỗng nhiên bị một luồn sát khí làm cả hai lạnh sống lưng, người phát ra luồn sát khí ấy không ai khác là Ngọc Anh…
-Hai cậu, chuông đã reo rồi, hai cậu muốn đi đâu ^^? – Nó và Thiên quay lại, Ngọc Anh cười cười nhưng như muốn ăn tươi nuốt sống nó và cậu.
Nó tỉnh bơ, lạnh lùng bước về chỗ cũ.
Cậu hoảng hốt lon ton lại chỗ ngồi của mình.
Ở cuối lớp có hai người, một nam một nữ. Cả hai im lặng dõi xem từ lúc bắt đầu. Không ai khác là Quangvà An.
Cô bạn An ít nói, không cười không cảm xúc, bằng khuôn mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng, cô bạn nhìn lên trần sau khi xem xong vở diễn.
Quangcười nhạt, anh không biết nên làm gì vào lúc này, anh im lặng để thời gian mãi trôi. Nhưng anh thầm nhủ rằng… “Cậu nhóc đó, rồi sẽ đau khổ”
“Đã có một thời gian là khoảng lặng
Đã có một quá khứ không thể phai nhòa
Tôi yêu em em nào hay biết
Tôi yêu em nhưng tôi biết em sẽ mãi xa…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...