Sau khi từ khu vực tập luyện sau khu Hồ trở về phòng, tâm trạng của Thiệu Huy dường như rất vui, thể hiện rõ trên biểu cảm gương mặt. Bạn cùng phòng của anh là Dạt Trung dù muốn ngó lơ cũng không được. Dạt Trung đang nằm ở tầng trên của chiếc giường hai tầng bèn nhiều chuyện nhìn Thiệu Huy đang ngồi ở bàn học phía dưới rồi cất giọng:
- Hôm nay sao trông vui vẻ vậy? Có chuyện gì mau kể ra để anh em mừng chung coi.
Không ngờ sự vui vẻ của bản thân đã bị Dạt Trung phát hiện, vì chuyện này chưa thể nói ra nên anh vờ đáp:
- Có gì đâu, bạn nhạy cảm quá đấy.
Dạt Trung nằm trên giường tầng khẽ nhíu mày đáp:
- Đừng nhỏ mọn vậy chứ, bạn xem cả ký túc xá ai cũng ở đủ một phòng bốn người, chỉ có mỗi phòng chúng ta là có hai người thôi, nên có gì vui thì lại càng nên chia sẻ.
Thiệu Huy ngước nhìn Dạt Trung rồi ôn nhu đáp:
- Thật sự là không có gì.
Dạt Trung nở nụ cười phủ nhận lời Thiệu Huy:
- Chúng ta biết nhau 6 năm rồi, ở cùng phòng nhiều năm như vậy không lẽ tâm trạng bạn thế nào tôi lại không nhận ra. Bình thường rất hiếm khi thấy bạn cười, mà cười tủm tỉm như hôm nay thì lần đầu tôi mới thấy.
Xem ra anh bạn này tinh ý hơn anh nghĩ, Thiệu Huy lấy một quyển sách trên bàn mở ra đọc, vừa nhìn sách vừa đáp:
- Không có gì thật đó, bạn bớt đa nghi lại đi.
Dạt Trung hơi xụ mặt vì khai thác mãi mà không được. Anh ấy nhảy nhẹ một phát xuống sàn nhà, ngồi trên giường của Thiệu Huy ở tầng dưới rồi nói:
- Thôi được, bạn không nói thì thôi, rồi trước sau gì tôi cũng sẽ phát hiện ra. Mà lúc nãy thầy giám thị có ghé phòng chúng ta nhưng bạn ra ngoài chưa về.
Thiệu Huy ngạc nhiên vội đóng quyển sách lại nhìn Dạt Trung đáp:
- Có chuyện gì mà thầy ấy ghé phòng chúng ta?
Dạt Trung từ tốn kể rõ:
- Thầy ấy bảo 3 giờ chiều ngày mai chúng ta đến phòng họp của giảng viên, thầy hiệu trưởng có việc cần gặp.
Thiệu Huy thắc mắc đáp:
- Vậy thầy ấy có nói rõ lý do hiệu trưởng cần gặp không?
Dạt Trung lắc đầu:
- Không có, thầy ấy chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi lập tức rời đi.
——————————
Ký túc xá nữ khu Hồ,
Sau khi Nhược Vũ trở về phòng thì Hiểu Lạc và Chu Hoài cũng từ căn tin trở về. Cô đang nhớ đến lần vô tình chạm môi với anh và cả hình ảnh ân cần khi anh lau nước trên gương mặt cô, nhớ đến ánh mắt, nụ cười và những câu nói của anh trong hai ngày qua khi gặp nhau và cả những lần cả hai từng nói chuyện trong suốt 4 năm quen biết.
Hiểu Lạc và Chu Hoài thấy cô trông rất vui vẻ, gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười tủm tỉm mà cứ ngỡ nhìn lầm. Từ khi quen biết cô đến nay chưa bao giờ họ thấy cô mỉm cười.
Chu Hoài đang cầm ly nước uống vội ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Ây da, tôi mới phát hiện một hiện tượng lạ.
Cô nghe vậy liền quay sang nhìn Chu Hoài đáp:
- Ý bạn là sao?
Hiểu Lạc liền mỉm cười ngồi xuống đối diện cô nói:
- Ý bạn ấy là hôm nay trông bạn rất khác.
Cô hơi khó hiểu đáp:
- Khác?
Chu Hoài vòng tay qua cánh tay cô vui vẻ nói:
- Phải đó, hôm nay mỹ nhân lạnh lùng của chúng ta đã nở nụ cười rồi. Chuyện lạ thật đó, nếu mình đồn ra ngoài thì cả khu Hồ sẽ ngạc nhiên hết cho mà xem.
Hiểu Lạc cũng gật đầu, một tay chống cằm nhìn cô nói:
- Đúng vậy, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn cười. Hơi, người gì mà lạnh lùng cũng đẹp mà cười lên lại càng đẹp. Bạn nên cười nhiều hơn đó Nhược Vũ.
Chu Hoài cũng nhanh miệng nói:
- Hiểu Lạc nói đúng đó, bạn cười thật sự rất đẹp, nên cười nhiều hơn đó. À mà nè, lý do gì mà khiến mỹ nhân lạnh lùng hôm nay lại nở nụ cười hạnh phúc như vậy? Mau nói bọn mình nghe đi.
Cô bối rối khi Hiểu Lạc và Chu Hoài hỏi về nguyên nhân khiến cho nở nụ cười. Tuy lòng đang có chút suy tư nhưng biểu hiện bên ngoài của cô vẫn rất bình tĩnh. Cô đáp:
- Không có gì cả, chỉ là tôi nhớ đến bộ phim hôm qua tôi xem trên mạng nên mới cười thôi.
Chu Hoài nhìn cô đáp:
- Thôi thôi, đừng bí mật như vậy chứ, nụ cười này là nụ cười của con tim rung động chứ phim ảnh gì.
Hiểu Lạc cũng mỉm cười nói:
- Bạn phải lòng chàng nào rồi hả Nhược Vũ? Là nam sinh nào mà may mắn vậy?
Lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác bồi hồi đến lạ lẫm, cô vội phủ nhận:
- Không có, hai bạn nghĩ xa quá rồi.
Hiểu Lạc hơi nheo mắt nhìn cô nói:
- Thật sự là không có sao?
Cô chắc nịch đáp:
- Thật.
Vừa lúc đó Luy Xuân bước vào, nhìn thấy cô có mặt ở phòng Luy Xuân liền nói:
- Nhược Vũ, tôi chờ bạn về nãy giờ nhưng không thấy nên mới ra căn tin ăn vặt.
Xem ra cũng nhờ Luy Xuân mà cô thoát khỏi sự "tra hỏi" của Hiểu Lạc và Chu Hoài. Cô ngạc nhiên đáp:
- Sao lại chờ tôi?
Luy Xuân ngồi xuống cạnh Hiểu Lạc, đối mặt với Nhược Vũ đáp:
- Lúc nãy thầy giám thị ghé phòng tìm bạn nhưng không thấy. Thầy ấy nhờ tôi chuyển lời với bạn là 3 giờ chiều ngày mai đến phòng họp của giảng viên, thầy hiệu trưởng có việc cần gặp.
Lời nói của Luy Xuân khiến cô càng bất ngờ, cô trả lời:
- Thầy ấy có nói rõ lý do hiệu trưởng cần gặp tôi không?
Luy Xuân lắc đầu đáp:
- Không có. Mà tôi cũng không nghe ba nói gì với tôi về việc này. Xem bộ có vẻ khá bí mật.
Chú thích: Ba của Luy Xuân là thầy hiệu phó, (thông tin đã được đề cập ở phần giới thiệu).
Cô nhẹ nhàng đáp:
- Cám ơn bạn.
Luy Xuân mỉm cười đáp:
- Không có gì. Thôi mấy bạn ở lại phòng chơi vui vẻ, tôi đi tìm sư huynh đây.
Chu Hoài nhìn Luy Xuân nở nụ cười nói:
- Lại đi tìm hoàng tử nữa rồi, ngày nào cũng gặp nhau trên lớp mà tôi thấy thời gian rảnh là bạn cũng phải gặp Thiệu Huy.
Hiểu Lạc đưa tay khều nhẹ vào tay Luy Xuân nói:
- Sao, tiến triển tới đâu rồi? Chứ tôi thấy là cô mê người ta lắm rồi đó. Mà cũng tại cái tên Thiệu Huy đó đẹp trai quá làm gì, làm Luy Xuân nhà ta say mê lắm rồi.
Luy Xuân nghe hai cô bạn chọc ghẹo liền đỏ mặt đưa tay đánh nhẹ vào tay Hiểu Lạc đáp:
- Hai cái người này, làm người ta ngại chết được. Tôi với huynh ấy tâm đầu ý hợp bên nhau từ nhỏ nên tình cảm dĩ nhiên thắm thiết rồi. Thôi không nói với mấy bạn nữa, tôi đi tìm sư huynh đẹp trai đây.
Dứt lời Luy Xuân đứng lên rời khỏi phòng. Cô ngồi nghe hết những gì họ vừa nói, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác khó chịu đến lạ thường. Dù trước đây Luy Xuân thường xuyên tìm gặp Thiệu Huy, đi bên cạnh Thiệu Huy cô cũng chẳng để tâm nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn đến vậy.
Chu Hoài mỉm cười nhìn theo Luy Xuân rồi quay sang nhìn cô và Hiểu Lạc nói:
- Trông Luy Xuân hạnh phúc chưa kìa, ngưỡng mộ tình cảm của Thiệu Huy và Luy Xuân thật.
Hiểu Lạc cũng gật đầu đồng ý:
- Phải đó, hơi, biết chừng nào mình mới tìm được người yêu đây? Mà người yêu đẹp trai, tài giỏi như Thiệu Huy thì lại càng khó.
Chu Hoài búng nhẹ vào trán Hiểu Lạc nói:
- Thôi bớt mơ mộng đi, có một Thiệu Huy thì đã thuộc về Luy Xuân rồi.
Rồi Chu Hoài nhìn cô nói:
- Nhưng nhìn Luy Xuân hạnh phúc như vậy thì cũng ganh tỵ thật, đúng không Nhược Vũ?
Chu Hoài không hề biết rằng câu hỏi của cô ấy đã vô tình trở thành chất xúc tác khơi dậy những suy nghĩ rối bời trong tâm trí Nhược Vũ. Cảm giác khó chịu nơi lồng ngực của cô càng mạnh mẽ hơn. Cô bỗng đứng dậy nói:
- Tôi phải đi tắm đây.
Chu Hoài và Hiểu Lạc nhìn cô đầy khó hiểu. Lúc nãy trông cô còn tủm tỉm cười bỗng dưng bây giờ lại lạnh lùng đến lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...