“Đồng, Đồng Đồng…”
Đáy mắt An Hân Du thoáng qua chút cay độc và ngờ vực, sau đó liền ân cần bước tới:
“Sao cậu lại trở ra như thế này? Gần đây cậu đã đi đâu? Mình tìm cậu mãi…”
“Đủ rồi, đừng đóng kịch nữa!”
Suốt ba tháng sống trong bóng tối và giày vò, Tô Đồng nhìn thấy cô ta liền mắc ói.
“Cận Viễn, đứa con trong bụng cô ta không phải của anh! Em đã nghe thấy hai tên tay chân của cô ta nói cô ta ăn ốc bắt anh đổ vỏ, cũng chính là cô ta đã sắp đặt để anh bắt quả tang em ngoại tình, anh đừng đính hôn với cô ta, cô ta là một kẻ lừa đảo không hơn không kém!”
Tim An Hân Du đập thình thịch.
Chết tiệt!
Hai tên khốn không được tích sự gì cả!
Đáy mắt lập tức ngân ngấn lệ, cô ta giữ chặt ngực ra vẻ bất ngờ:
“Đồng Đồng, mình biết cậu hận mình cướp mất anh Cận Viễn, nhưng sao cậu có thể thêu dệt ra điều bịa đặt này để nói xấu mình? Cậu biết rõ mình yêu anh Cận Viễn tới nhường nào, từ nhỏ tới lớn, suốt mười mấy năm…”
Lời lẽ lên án nhỏ nhẹ, cảm động trái ngược hoàn toàn với thái độ chanh chua hăm dọa của Tô Đồng. Tô Đồng biết lúc này mình không nên nổi nóng nhưng cô không thể nhẫn nhịn.
“An Hân Du, cô còn định vờ vịt tới khi nào? Cả ngày đeo mặt nạ cô không thấy mệt sao? Khí thế ngông cuồng khi sai người bắt cóc tôi lúc trước đi đâu cả rồi?”
“Đồng Đồng, rốt cuộc cậu muốn nói gì, sao mình lại có thể bắt cóc cậu chứ? Cậu là người bạn tốt nhất của mình!”
“Không!”
“Nói hết chưa?”
Huyệt thái dương của Chu Cận Viễn liên tục co giật, nhiệt độ quanh người giảm xuống rõ rệt.
Anh liếc nhìn bụng của Tô Đồng, không hề tin tưởng cô, nhếch môi cười nhạt:
“Đứa con tôi đích thân ra lệnh phá thai lại hồi sinh rồi sao?”
“…”
Tô Đồng sững người.
“Mất tích ba tháng, vừa xuất hiện đã giở khổ nhục kế? Tô Đồng, cô tưởng rằng tôi sẽ tin những lời nói nhăng nói cuội của cô sao?” Anh thực sự tưởng rằng đứa trẻ đó bị cô phá bỏ!
Tô Đồng lờ mờ nhìn thấy nụ cười nhạt trên môi An Hân Du. Tư thế của kẻ chiến thắng.
“Hôm đó rời khỏi phòng phẫu thuật, em chưa từng thừa nhận đã phá thai, là anh tự nghĩ như vậy, hơn nữa em thực sự đã bị cô ta bắt cóc ba tháng, em có thể dẫn anh tới nơi em bị giam cầm, anh cũng có thể đi tìm hai tên bắt cóc đó để đối chất, anh hãy tin em một lần có được không?”
Chu Cận Viễn không hề động lòng, hỏi ngược lại:
“Ha ha, cô nói Hân Du bắt cóc cô, tôi và cô ấy quen nhau mười mấy năm, cô ấy có lý do gì để bắt cóc cô? Còn nữa, nếu có hai kẻ bắt cóc, giờ cô lại đang mang bầu, làm thế nào cô thoát được? Vở kịch tự biên tự diễn của cô, nếu đã diễn xong rồi thì cút đi! Đừng buộc tôi phại kéo cô đi phá thai!”
Lời nói của anh giống như hàng loạt lưỡi dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim cô. Lưỡi dao có móc câu, xoắn qua xoắn lại liên hồi. Đau đớn tột cùng.
“Chu Cận Viễn!” Hi vọng mong manh cuối cùng của Tô Đồng bị anh đập nát, cô gào lên: “Tại sao anh không chịu tin em? Anh và cô ta quen biết mười mấy năm, em thì không sao? Em không yêu cầu nhiều, chỉ một lần mà thôi! Lẽ nào nhất định bắt em phải chết anh mới chịu bố thí cho em một chút lòng tin sao?”
Đôi mắt lạnh lùng của Chu Cận Viễn càng thêm thâm trầm.
Nơi nào đó trong trái tim giống như bị chạm khẽ.
Ánh mắt mỗi lúc một phức tạp.
Bên tai Chu Cận Viễn như có ai đó đang nói, hãy tin cô ấy!
An Hân Du đứng bên cạnh Chu Cận Viễn, cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Chu Cận Viễn, cô ta âm thầm siết chặt nắm tay sau đó lại buông lỏng, đôi mắt long lanh tỏ vẻ áy náy, sau đó chạy thẳng tới quỳ trước Tô Đồng.
Rầm một tiếng. Quỳ mạnh xuống đất.
Cô ta kéo vạt áo Tô Đồng, cầu xin thảm thiết:
“Đồng Đồng, cậu hận mình, giận mình, sẵn sàng tự làm bị thương bản thân để đổ tội cho mình, mình biết cậu nhất định vẫn rất yêu Cận Viễn, hiểu lầm mình phản bội anh ấy mang thai đứa con của người khác nên mới làm vậy, nhưng mình có thể thề với trời rằng, mình chi có một mình Cận Viễn…”
Cô ta tỏ ra là một người bị hại.
“Có phải hiểu lầm hay không trong lòng cô rõ nhất!” Tô Đồng nhìn chằm chặp An Hân Du, giận dữ muốn giật vạt áo ra khỏi tay cô ta, có điều cô ta giữ quá chặt.
Cô đành phải lấy sức đẩy cô ta ra…
- -- Hết ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...