Em Ngọt Nhưng Không Ngấy


Sau này tôi mới phát hiện bản thân tôi hiểu sai.

Hắn chỉ muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ, sau khi nói lời chào, cho rằng tôi sẽ cùng hắn nói thêm vài câu mà thôi.

Kết quả là tôi thay thuốc xong thì quay đầu bỏ đi.

Mà sau khi hắn gọi tôi một tiếng "Chị Tiểu Viên" thì xuất viện ngay trong đêm, thật ra cũng không phải khỏi hẳn, nguyên nhân rời đi lại là bởi vì không có tiền.

Lúc ấy tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ chua xót, không ngờ bây giờ hắn lại sống khổ sở như vậy, ngay cả con số trên thông tin nhập viện cũng là giả.

Hóa ra không phải đứa trẻ nào cũng được lớn lên trong một gia đình hòa thuận, vào đại học không phải lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống trôi qua êm đềm, tôi còn không biết xấu hổ ghi hận Tiểu Bắc, thật là đáng thương.

Đại khái là hơn một tháng sau, khi tôi trực ban đêm thì từ Phòng cấp cứu chuyển tới một bệnh nhân, đánh nhau ẩu đả, bị một dao trúng bụng, xem như là may mắn, thiếu chút thì tổn thương đến các cơ quan nội tạng.

Nhìn thấy người đến lại là hắn, tôi sắp tức chết rồi.

Vết thương lần trước ở phần eo vẫn chưa lành, lần này lại là một vết thương khác.

Mạng sống của hắn không đáng tiền, nhưng chi phí phẫu thuật và chi phí nằm viện rất đắt, tôi sẽ không ứng tiền giúp hắn, như vậy là giẫm lên chính mình, tự tìm đường chết.

Cũng may người làm hắn bị thương rất giàu, sợ hắn truy cứu nên bồi thường không ít phí tổn thất, nghe nói số tiền cũng khá lớn.

Có điều tôi không thấy hắn vui vẻ chút nào, ngày nào cũng nằm trên giường dưỡng thương đến phát ngốc, chỉ di chuyển tròng mắt một chút mỗi khi tôi tiến vào phòng bệnh, lần bị thương trước tôi giúp hắn thay nước thay thuốc, còn sẽ cười, sẽ nói thêm vài câu, lần này còn tệ hơn, ước chừng trong suốt một tuần chỉ ngậm chặt miệng không nói một lời.

Cũng không có người nào tới thăm bệnh, người cùng phòng bệnh bị thương nhẹ hơn so với hắn, người nhà ngồi bên cạnh mép giường rầm rì cả ngày, hắn cô đơn một mình, nếu không có tôi, có khả năng ngay cả cơm cũng không ăn vào miệng.

Thật vất vả chờ đến lúc đổi thuốc nghe được hắn hít hà một hơi, tôi vội hỏi: "Đau à?"
Hắn không lên tiếng.

Tôi giảm nhẹ động tác, thấy hắn vẫn cắn chặt hàm răng, quai hàm sít chặt, lại hỏi: "Đau thì cậu cứ nói."
"Chị Tiểu Viên," Cuối cùng thì hắn cũng mở miệng, "Cúc áo của chị rơi rồi."
Tôi:!!!
Cúi đầu xuống thì thấy, chết tiệt, cúc áo thứ hai trước ngực không biết đã bị ngực bự kéo căng từ khi nào, lúc đứng còn không cảm thấy gì, bây giờ cúi xuống, góc độ đối diện với mặt hắn, những thứ bên trong......!Nhìn không sót một thứ gì.

Oan nghiệt, thật là oan nghiệt.


Tốt xấu gì tôi cũng là người lớn, tôi gặp nguy không loạn đứng thẳng lên, bình tĩnh đóng cổ áo lại, "Gần đây tôi béo trở lại, ha ha."
Đôi mắt hắn buông xuống, không nói lời nào, gương mặt có hơi ửng hồng.

Tôi vội vàng trở lại phòng thay đồ chỉnh lại cúc áo.

Lần thay thuốc tiếp theo tâm tình hắn đã tốt hơn nhiều rồi, nhìn thấy tôi thì bắt đầu chủ động chào hỏi, "Chị ăn chưa?"
Tôi nói: "Hôm nay người bệnh nhiều nên có hơi bận, lát nữa sẽ ăn sau."
Hắn: "Cảm ơn chị, đã quan tâm chăm sóc tôi nhiều ngày như vậy."
Tôi có loại dự cảm xấu, "Cậu lại phải đi à? Vết thương lần này khác với vết thương lần trước, sẽ rất phiền phức nếu như tình trạng nhiễm trùng không được điều trị tốt, cậu cần phải nằm viện thêm mấy ngày mới có thể......"
Hắn cắt ngang lời tôi, "Không phải, tôi sẽ không đi.

Chỉ là muốn cảm ơn chị."
Làm tôi có hơi ngượng ngùng, "Không có gì, hàng xóm cũ bao nhiêu năm, chị chăm sóc em trai, là điều nên làm."
"Không có gì nên hay không nên, ba mẹ tôi đáng lẽ nên chăm sóc tôi, nhưng mà bọn họ không làm vậy.

Tôi liều mạng vì anh em trong nhóm, xảy ra chuyện một cái cũng không có ai tới chăm sóc tôi." Ánh mắt hắn nhìn qua giống như con chó tang bị thương, "Cũng chỉ có chị mới quan tâm tôi nhiều như vậy."
Tôi áp lực rất lớn: "Nói quá lời, nói quá lời."
Khi nào rảnh rỗi một chút, tôi sẽ tìm Tiểu Bắc nói chuyện phiếm, hắn không quá sẵn lòng nhắc tới chuyện trong nhà, nhưng vẫn nói cho tôi nghe tất cả mọi thứ, "Mẹ kế của tôi đối xử với tôi khá tốt.

Nhưng sau một thời gian dài không chịu nổi cô đơn, bỏ chạy theo người khác.

Ông nội bà nội không còn nữa, cho nên ba tôi đẩy tôi cho mẹ tôi, nhưng mẹ tôi gả cho người đàn ông kia không quen nhìn thấy tôi, tôi cũng không quen nhìn ông ta, bèn đi ra ngoài một mình, đi theo một tên đại ca......"
Khiến cho Tiểu Bắc giống như quả bóng cao su bị ba mẹ đá tới đá lui, còn tôi ở nhà giống như chúng tinh phủng nguyệt, sinh ra ở phước mà không biết phước, ngẫm lại thật sự cảm ơn quá trình đầu thai của mình, "Cậu còn đi học không?"
Chúng tinh phủng nguyệtChúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng A: all the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core).

Hắn gật đầu, "Mới lên lớp 11."
Tôi: "Trường phổ thông nào?"
Hắn nói tên của một trường phổ thông trọng điểm.

Tôi có hơi bất ngờ, "Cậu học tập có tốt không?"
"Ở phía dưới." Đại khái hắn đã bị trộn lẫn từ rất lâu rồi, cả người đầy hơi thở xấu xa, "Tôi học hành không vừa ý lắm, không thú vị."
Xấu xaTừ gốc Bí Khí: Là người đàng hoàng, tốt bụng, giàu tình cảm và có chủ kiến, là người đảm đang, có năng lực, đầy ẩn ý, ​​tuy nhiên về ngôn ngữ và hành động, anh thường bộc lộ những phẩm chất khí khái, bộc trực.

người ta có cảm giác "xấu xa", cái "xấu xa" đó không phải là đang làm chuyện xấu, chuyện ác, mà là một loại cảm giác, một loại thần thái, là biểu hiện của một người đàn ông tự tin và bản lĩnh.


(Baike)
"Đừng có mù quáng nữa, nỗ lực nhiều vào, tương lai của cậu vẫn còn hy vọng." Tôi nói đùa, "Dù cho có là một tên lưu manh, thì cậu cũng phải là một tên lưu manh có văn hóa."
Hắn nhìn tôi: "Sau lần này, tôi không muốn lại lăn lộn nữa."
Tôi rất vui mừng: "Như vậy không tệ."
Hắn: "Còn nhớ rõ khi còn bé, chị nói muốn giúp tôi phụ đạo bài tập về nhà đúng không?"
Tất nhiên tôi nhớ rõ: "Cậu bảo tôi cút đi."
Hắn cười: "Tôi nói ngược với lòng đấy.

Điều kiện gia đình chị tốt như vậy, tôi thấy tự ti, nhìn thấy chị thì tôi sẽ đau lòng."
Tôi: "......"
Hắn: "Thật ra trong lòng tôi vẫn rất mong ngóng chị tới giúp tôi."
Tôi: "......"
Hắn: "Có người chờ mong, có người quan tâm, hy vọng tôi tiến bộ......!Một cơ hội như vậy, chị có thể cho tôi thêm một lần nữa không?"
Giọng điệu này, ánh mắt này, đổi là ai cũng sẽ tràn ngập sự đồng cảm, tôi cũng không ngoại lệ: "Đương nhiên là có thể."
"Tốt quá." Hắn cười rộ lên, "Lần trước nhìn thấy thái độ của chị lạnh lùng như vậy, còn tưởng rằng chị rất chán ghét tôi lắm.

Tôi nhận ra chị, chị lại chẳng nói gì, thay thuốc xong lập tức rời đi."
Tôi: "......"
Hiểu lầm, hiểu lầm quá lớn.

Tôi đành phải mặt dày mày dạn, "Tôi là người chậm nhiệt, quen nhau lâu ngày thì mới nói nhiều hơn."
Tiểu Bắc cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ rất đáng yêu, làm cho các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai trở nên trẻ con đúng với tuổi, "Vậy thì từ nay về sau tôi sẽ liều mạng bám dính lấy chị."
Tôi: "......"
Làm người thật sự không nên xen vào chuyện của người khác, rước lấy rất nhiều phiền toái, quẳng cũng quẳng không được.

Sau khi Tiểu Bắc xuất viện, thường xuyên gửi WeChat cho tôi, báo cáo tình hình gần đây của hắn.

Giữa chúng tôi là sáu, bảy tuổi, cũng không có gì để nói.

Tôi: "Học hành chăm chỉ, đừng chơi game."
Hắn: "Tôi không chơi game."
Tôi: "Vậy ngày thường cậu chơi cái gì?"
Hắn: "Đánh lộn."
Tôi: "......"

Tôi khuyên hắn: "Nhuộm lại tóc đen đi, thầy cô cũng mặc kệ cậu à?"
Tiểu Bắc: "Không dám."
Tôi:???
Đại khái là sợ làm tôi sợ, Tiểu Bắc rút lại lời nói vừa rồi, sửa miệng: "Mặc kệ."
Tan học ngày hôm đó, mái tóc đã được nhuộm đen, màu caramel rất nhẹ, so với mái tóc xanh phản nghịch, nhìn qua trông ngoan ngoãn đáng yêu hơn rất nhiều, phần tóc mái kiêu ngạo ương ngạnh được buông xuống, phong cách hung hãn cũng dịu đi không ít.

Hắn gửi cho tôi kết quả của kỳ thi gần đây nhất, đối mặt với những con số chạm đáy như này, thật sự không có gì để khen cả, nhưng tôi vẫn động viên hắn, "Tốt lắm, ít nhất thì cậu cũng không bị lệch môn."
Hắn trả lời bằng một biểu tưởng cảm xúc tức giận.

Tôi bảo hắn tiếp tục cố lên.

Chuyện này kéo dài nửa năm, thành tích của hắn được cải thiện với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Như một phần thưởng, tôi mời hắn một bữa ăn thịnh soạn.

Bữa cơm ăn xong hơi khó tiêu hóa, quá đắt, cũng may Tiểu Bắc ăn cực kỳ vui vẻ, vẻ mặt hạnh phúc, hai ngàn tệ cũng coi như đáng giá.

Sau đó vào ngày sinh nhật của hắn, tôi tặng cho hắn một bộ quần áo, quả nhiên hàng hiệu chính là hàng hiệu, mặc vào cực kỳ tôn dáng người, hắn có vẻ cao hơn một chút, đẹp trai cao ráo, giống như người mẫu.

Tôi nhanh trí, tìm người bạn trong công ty người mẫu giới thiệu cho hắn công việc người mẫu bán thời gian.

Lúc đầu hắn còn cực kỳ không muốn làm, có lẽ là sợ anh em nhìn thấy hắn trên đường sẽ chê cười hắn bán thịt, sau này có vẻ hắn đã nếm được vị ngọt, hễ có thời gian thì sẽ đi bán thịt kiếm tiền tiêu vặt.

*Bán thịt: Ý chỉ hành động bán nhan sắc hoặc cơ thể kiếm tiền.

Hình như hắn cực kỳ thích quần áo tôi đưa cho hắn, khi không mặc đồng phục học sinh, hầu như ngày nào cũng mặc.

Hàng hiệu dù đắt tiền đến đâu cũng không thể chịu đựng được máy giặt hàng ngày, sau một thời gian sẽ cũ đi.

Tôi thấy hắn thích, cho nên lại tặng cho hắn một bộ khác, hắn đang định vào WeChat chuyển khoản cho tôi, tôi tịch thu, chỉ trả lời: "Cậu chăm chỉ học tập, chị sẽ tặng thêm quà cho cậu."
Hắn dường như rất cảm động, trả lời: "Tương lai tôi nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt."
Tương lai.

Người trưởng thành thì không nên quá tin vào hai chữ tương lai này.

Chờ tương lai tôi sẽ như thế này như thế kia......!Đó là một câu chuyện cổ tích.

Những gì tôi làm vào giờ khắc này, đơn thuần là vì tôi muốn làm như vậy, không phải cho bất kỳ tương lai nào về sau.

Hình như Tiểu Bắc rất nổi tiếng với các cô gái, hắn chưa bao giờ đề cập đến điều đó, nhưng có một lần đi ngang qua trường học của bọn họ, nhìn thấy hắn bị một đám nữ sinh bám theo, lạnh lùng muốn chết, mặc cho các cô gái ríu ra ríu rít trêu chọc hắn, cũng không nói một lời mà đi trên con đường của mình.


Lúc gặp nhau tôi có hỏi hắn, hắn nói: "Tất cả là do chị cho tôi ăn mặc quá đẹp, bây giờ mấy cô ấy cả ngày chỉ biết mê muội nhìn tôi, phiền chết đi được."
Tôi: "Đắc sắt, thật ra trong lòng vui sướng đến nở hoa rồi phải không?"
Đắc sắtĐắc sắt (嘚瑟): Do đắc ý nên khoe khoang
Hắn trưng ra vẻ mặt khinh thường: "Vui vẻ cái gì, tôi lại không thích các cô ấy."
Tôi: "Này, không đúng, xem ra cậu đã có người mình thích rồi đúng không?"
Hắn đột nhiên nhìn tôi, "Chị."
Tôi: "Hả?"
Tôi và hắn đứng đối diện nhau, thân thể kề sát, chen chúc trên tàu điện ngầm, giờ phút này tàu dừng tại trạm, đong đưa theo thân xe và đám người, cho nên tôi không thể tránh khỏi cọ xát với cơ thể hắn.

Hắn cúi đầu, ánh mắt trầm xuống.

Tôi cũng cảm thấy một sự thay đổi không thể diễn tả được ở một số bộ phận không thể nói được trên cơ thể hắn–
Hắn nhìn thấy vẻ mặt giật mình của tôi, đỏ mặt: "Tôi thích chị."
Tôi:!!!
Cho rằng chỉ nuôi Husky, kết quả là nuôi một con sói.

.

Truyện Tổng Tài
Kể từ khi Tiểu Bắc tỏ tình, thái độ của tôi đối với hắn trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Mặc dù con người của tôi nhìn qua hết sức ngang ngạnh, nhưng mà tận đáy lòng vẫn rất truyền thống, tán thưởng những người đàn ông thành thục nam tính hơn tuổi tôi, ngay cả xem đam mỹ cũng không tiếp thu được loại niên hạ, không thích tình yêu chị em.

Niên hạNiên hạ(年下) Niên hạ công: Công nhỏ tuổi hơn thụ nhưng thụ từ khoảng 30 tuổi trở xuống
Hơn nữa nửa năm qua lại với nhau, chăm sóc Tiểu Bắc chẳng khác nào nuôi một đứa con trai, chứng kiến ​​hắn tiến bộ từng ngày, trong lòng tôi trào dâng niềm vui của một người mẹ già.

Theo ý kiến của tôi, Tiểu Bắc mới mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn là đứa trẻ con chưa đủ lông đủ cánh, vốn dĩ không có cách nào sinh ra cái loại ý tưởng này.

Nhưng mà tôi cũng sai, con trai ở tuổi dậy thì thường ngây thơ mờ mịt trong chuyện tình cảm, tương đối mẫn cảm, đột nhiên xuất hiện một người quan tâm đến hắn như vậy, rất dễ dàng sinh ra tình cảm khác thường, cho nên, tốt hơn hết là nên ít tiếp xúc.

Tôi vẫn luôn phớt lờ hắn cho đến một ngày, hắn đột nhiên gọi điện thoại tới nói rằng có một người săn người tới tìm hắn, cho biết muốn thử vai cho một nhân vật loã thể, hỏi tôi có thể tiếp nhận việc này hay không?
Tôi thiếu chút nữa bật dậy từ trên giường, "Vô nghĩa, thời đại nào rồi còn có loại săn người? Còn loã thế? Những kẻ lừa đảo này sẽ hại chết cậu đấy! Học kỳ sau của trường cấp 3 rất quan trọng, vì vậy đừng có rước hoạ vào thân! Tiền tiêu vặt chị sẽ gửi cho cậu!"
Cúp điện thoại xong thì tôi chuyển cho hắn một vạn.

Ngàn vạn lần đừng mắc mưu!
Buổi tối hai ngày sau, lúc đang trực ban, tôi nằm bò trên bàn nheo mắt trong chốc lát thì nhận được tin nhắn WeChat ——
"Chị Tiểu Viên, người nọ đã tìm tôi mấy lần rồi, đêm nay đạo diễn mời ăn cơm, hẹn tôi tới gặp mặt, còn chụp chung một bức ảnh, tôi gửi cho chị ngay bây giờ."
Tôi mơ mơ màng màng click mở bức ảnh, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của đạo diễn danh tiếng XXX, đầu ông ấy kề sát đầu Tiểu Bắc, giơ một cái Yeah.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận