Ngón tay thon dài của Hạ Đan Tâm ấn nhẹ lên màn hình cảm ứng, bao quát hết khu vực phía đông Nam Phi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự áp bức khiến người khác phục tùng: “Đầu tiên hãy nhìn ở đây, diện tích của nhà hàng Riverside khoảng 100 mét vuông, quá nhỏ để chứa cả một cộng đồng và những con tin.”“Thiếu tướng, ý cô là chúng đặt căn cứ trong lòng đất ư?” Một người đàn ông lên tiếng, hắn là Hoằng Sa, Thiếu tá được Hạ Thượng tướng giao nhiệm vụ hỗ trợ Hạ Đan Tâm.
Triệu Đình bất giác nhíu chặt mày: “Lòng đất? Thế thì phải rộng bao nhiêu chứ? Thêm nữa, căn cứ trong lòng đất vốn là một thế bí hiểm, đặc biệt khó tấn công”.Hạ Đan Tâm không trả lời ngay mà phóng to một một bản đồ khác là bản đồ hệ thống xử lí nước thải của toàn châu Phi: “Một trăm năm trước, ô nhiễm nguồn nước ở châu Phi đặc biệt nghiêm trọng, chính phủ họ lúc đấy đã quyết định xây dựng một công trình xử lí nước thải quy mô nhằm giải quyết vấn đề này, nhưng châu Phi là mỏ khoáng sản giàu nhất nhì, họ không muốn khai thác hoàn toàn mà đã chọn một nơi duy nhất để làm cỗ máy xử lí nước thải của toàn châu lục, nơi đó chính là đông Nam Phi.
Nên có thể hiểu cách mặt đất nơi chúng ta đang đứng khoảng 5m chính là cỗ máy xử lí nước thải hiện đại nhất trái đất.”Hoằng Sa kinh ngạc, không khỏi kích động: “Chính là cống ngầm sao? Căn cứ của chúng có thể là toàn bộ lòng đất của đông Nam Phi?” Hắn hiểu những lời Hạ Đan Tâm đang nói, hắc giáo vốn không thể xây căn cứ trên một công trình như vậy được nên chỉ có thể là sử dụng chính công trình đó làm căn cứ.“Đúng vậy!” Hạ Đan Tâm khẳng định, tâm trí không ngừng hiện lên những việc làm gian ác của hắc giáo.Ngắt giọng khoảng vài giây, cô lại nói tiếp: “Phạm vi căn cứ của chúng không phải là điều chúng ta cần lo sợ.”“Thiếu tướng đã cách giải quyết sao?” Triệu Đình và mọi người bỗng cảm thấy thoải mái khi nghe nữ lãnh đạo nói thế tựa như rằng họ rất tin tưởng cô đã có kế sách đối phó cho việc này.Hạ Đan Tâm nhìn chăm chú Triệu Đình thật lâu, ánh mắt của cô khiến hắn hít thở thật nặng, hắn nói sai gì sao?“Ý của tôi là có vấn đề khác còn nghiêm trọng hơn.” Không khí trong phòng giảm xuống cực mạnh sau lời nói của cô.Không ai dám lên tiếng chỉ hướng ánh mắt vào Hạ Đan Tâm.
Hạ Đan Tâm hơi xoay xoay cổ cho đỡ cơn đau nhức, cô ngồi xuống chiếc ghế uy quyền của mình, từng lời, từng câu chầm chậm nói ra khiến mọi người đứng hình: “Châu Phi xây dựng công trình được mọi quốc gia ở các châu lục khác ủng hộ và giúp đỡ, nên trong hệ giống quản lí mỗi quốc gia đều có ít nhất một người đảm nhận, nếu căn cứ của hắc giáo thật sự chính là công trình này thì làm thế nào mà chúng có thể qua được tai mắt của chính phủ? Chính phủ vốn là bù nhìn hay chính là những kẻ cầm đầu? Tôi thật sự không dám đoán...!nhưng nếu những người đứng đầu có liên quan thì đây chính là cấu kết phạm tội xuyên lục địa.”Nguyên nhân tại sao hắc giáo có thể rải rác khắp hành tinh, có thể bao lần trốn được sự truy bắt của quân đội mà hoạt động ngày càng lớn mạnh, tất cả dường như chỉ đến đích cuối cùng như những gì Hạ Đan Tâm đã trình bày.“Nên như tôi đã nói, bây giờ chưa phải là lúc tấn công, chúng ta cần nhiều sức mạnh hơn nữa để chiến thắng.”....Trải qua 2 ngày kể từ cuộc họp nội bộ của những thành viên cao cấp trong đội Tinh Hạ, dưới sự dẫn dắt của Thiếu tướng Hạ Đan Tâm, tìm kiếm thêm được ba mươi lối vào căn cứ của hắc giáo, bố trí quân mai phục canh gác ngày đêm, bên cạnh đó Hạ Đan Tâm gửi mật báo về tổng chỉ huy, yêu cầu mật báo phải đến tận tay Đại tướng Hạ Trình Ngưu, trong mật báo Hạ Đan Tâm trình bày sơ lược tình hình, yêu cầu viện trợ thêm vũ khí và nhân lực.
Thoáng chốc chỉ trong 5 giờ đồng hồ cả đông Nam Phi đều bị vây chặt không lối thoát.Cùng ngày đó, toàn bộ các người đứng đầu của bộ quân sự các quốc gia đều đồng ý hiệu lệnh cho Thượng tướng Hạ Trình Dẫn tạm thời kiểm soát hệ thống chính phủ Nam Phi, điều tra xem chính phủ với hắc giáo có liên quan hay không.Bên trong vòng vây sắt bao trọn đông Nam Phi, Hạ Đan Tâm ra lệnh cho Tinh Hạ tấn công trực diện các lối ra vào căn cứ và mai phục ở các cống thoát nước.“Báo cáo, phía Tây thất thủ, mười bốn chiến sĩ hi sinh, hơn phân nửa đội bị thương nặng.” Giọng nói nam gấp rút kèm theo những tiếng súng nổ liên tục không ngừng nghỉ khiến Hạ Đan Tâm căng thẳng: “Nhanh chóng rút về, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.”“Thiếu tướng, chúng tôi đã bị bao vây, cầm cự được thêm khoảng 5 phút, cần hỗ...!enggggggggg”Hạ Đan Tâm nhíu mày nghe âm thanh đứt quãng, cô quan sát nhanh một lần nữa bản đồ phía Tây Đông Nam Phi, là một dãy núi hiểm trở và cũng là thượng nguồn đổ nước về các con sông nhỏ trong thành phố.
Cuốn nhỏ lại bản đồ cất trong túi áo, Hạ Đan Tâm lệnh cho phi cơ di chuyển nhanh về phía Tây.“Triệu Đình, Hoằng Sa, hai người lập tức phân nhánh lực lượng hỗ trợ phía Tây, những quân y có thể dùng được liền cấp theo, trong vòng 2 phút nữa tôi sẽ dẫn hai đội binh tấn công từ phía sau căn cứ.”“Rõ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...