Hai người đồng loạt im lặng, thu cả người vào màn đêm.
Căn nhà phía trước loáng thoáng bóng dáng hai người đàn ông di chuyển ra ngoài, hành động của họ nhẹ nhàng, lén lút quan sát xung quanh càng tăng thêm sự khả nghi trong lòng Hạ Đan Tâm.
Theo chân hai gã đàn ông đến một nhà hàng sang trọng, nhà hàng này hoạt động cả ngày nhưng có lẽ do bây giờ chỉ mới tờ mờ sáng, khách trong nhà hàng cũng không đông lắm, phía trước cửa vào có tầm năm người canh giữ.
Hạ Đan Tâm cùng Triệu Đình nhanh chóng chỉnh sửa bản thân lại, hoàn toàn không còn chút dấu vết của người đàn bà góa chồng và lão ăn xin tàn tật.
Bước vào nhà hàng, cả hai người ngồi xuống một bàn ăn cạnh cửa sổ, cẩn thận dò tìm hai gã kia nhưng chẳng thấy họ đâu.
Hạ Đan Tâm nhấc váy, guốc nhọn gõ nhẹ nhàng trên sàn, mỉm cười với Triệu Đình: “Em đi toilet một chút.
”Triệu Đình gật đầu đồng ý, sau khi thấy Hạ Đan Tâm đã rời khỏi tầm mắt, hắn lại hướng tầm nhìn ra bên ngoài, từng chút một quan sát tình hình.
Trên hành lang lót thủy tinh phát quang, dáng vẻ yêu kiều của cô đi chậm rãi từng bước một, đến một ngã rẻ cô dừng bước, lấy từ trong túi xách da một hộp phấn trang điểm có gương để soi, chăm chú phủ phấn lên những vùng da không đều màu, trong tâm trí cũng không ngừng kết luận: bên phải có ba máy quay chuyển động phạm vi 3m, bên trái một máy cố định 2m.
Hạ Đan Tâm tiếp tục tô son, đánh phấn mắt, dáng vẻ như đang không để ý đến xung quanh, tùy tiện lắc mình đi vào dãy hành lang bên phải, lắp nhiều camera sít sát nhau như vậy để bà xem đến cùng là giấu cái gì?Càng đi sâu vào trong camera càng nhiều, dọc hai bên vẫn là những tấm thủy tinh đục màu phản chiếu sắc xanh dương nhè nhẹ của các dãy đèn trên trần đến khi cô cất hộp phấn vào trong túi, trước mắt đã là ngõ cụt.
Vẫn là lớp thủy tinh ấy nhưng cảm giác có gì đó là lạ, thần kinh Hạ Đan Tâm bắt đầu dao động, vẻ mặt cô hơi bất ngờ và bồi hồi lo lắng, cô lấy điện thoại ra điện ngay cho Triệu Đình: “Ông xã! Em không thấy toilet đâu hết, hình như em đi nhầm hướng rồi, chắc một chút em sẽ quay lại.
” Giọng Hạ Đan Tâm mềm mại, xoay người định đi ngược lại thì điện thoại trên tay cô rơi xuống, rơi vào cuối mép thủy tinh, tiếng va chạm hơi chói tay, bật ngửa trên nền thủy tinh với thông báo vừa ngắt cuộc gọi của “ông xã”.
Hạ Đan Tâm gấp rút nhặt điện thoại, vẻ mặt vui mừng vì điện thoại không bị tổn hại rồi thong thả đi trở ra.
Vừa rửa tay trong toilet nữ, Hạ Đan Tâm vừa nâng khóe môi nhìn cô gái sắc sảo trong gương, khi nãy cô đã thấy dưới chân tường như có sợi chỉ nhỏ màu đen, trông nó như bị tấm thủy tinh ở trên đè lại và nếu đúng như cô suy đoán thì có thể đây là một cánh cửa, sợi chỉ đen có thể ngẫu nhiên rơi tại vị trí đóng nên đã bị kẹp lại.
Vì thế Hạ Đan Tâm đã cố tình làm rơi điện thoại, khéo léo rút sợi chỉ ra, ban đầu sợi chỉ hơi vướng lại nhưng nhanh chóng bị kéo ra ngoài.
Trên gương mặt cô khi ấy vẫn chưa buông cảnh giác vì Hạ Đan Tâm biết bây giờ đang có vô số ánh nhìn đang quan sát lấy mình, có thể là thông qua camera hoặc hơn nữa chính là phía bên kia của những tấm thủy tinh này.
Ấn tay lên mặt dây chuyền đeo trên cổ, đây là dấu hiệu thông báo cho Tinh Hạ vào vị trí chuẩn bị quân trang đợi chờ mệnh lệnh kế tiếp, vì chiến dịch lần này thật sự không đơn giản, rất có khả năng bại lộ hành tung nên Hạ Đan Tâm yêu cầu mọi người cần phải thật sự hòa mình vào cư dân Nam phi, ngoài lưỡi dao được dùng làm vũ khí tự vệ thì không được trang bị bất cứ thứ gì.
Triệu Đình ngồi bên ngoài cũng đã nhận được tín hiệu, tim hắn bắt đầu nhảy lên từng hồi, đoán chắc rằng cô đã tìm ra được căn cứ của hắc giáo.
Đến khi Hạ Đan Tâm ngồi xuống ghế, hai người vẫn là một cặp vợ chồng âu yếm, nhanh chóng ăn hết các món ăn đẹp đẽ được đặt trên bàn, Hạ Đan Tâm đưa hắn một chiếc khăn sạch, nhẹ giọng nói: “Ăn nhiều một chút, biết đâu đây lại là bữa cuối đấy!”Triệu Đình vừa nghe xong, cổ họng liền muốn nôn ra, căm hận mà liếc nhìn Hạ Đan Tâm một cái.
Ra khỏi nhà hàng, bọn họ bắt một chiếc xe ô tô, tuy bề ngoài không khác gì những xe taxi ở xung quanh con phố nhưng thật ra đây là xe chuyên dụng của quân đội, khả năng chịu va đập cực kì cao và lẫn cả tốc độ là điều không thể không nhắc đến.
Đi được khoảng một cây số, tài xế xe bỗng lên tiếng: “Thiếu tướng, có một chiếc xe theo dõi chúng ta.
”“Bao nhiêu người?”“Chỉ hai người.
”Triệu Đình mở rộng khuy áo trên cổ, lo lắng hỏi: “Chúng ta bị phát hiện rồi sao?”“Không, chúng chỉ cho người theo dõi để đề phòng thôi, nếu không cậu nghĩ chỉ có hai người?”“Hắc giáo đúng là không tầm thường” Hắn thật lòng cảm thán.
“Tiểu Nghĩa, anh cứ lái xe về khách sạn, tốc độ bình thường được rồi.
Triệu Đình, gọi Hoằng Sa và tất cả Trung tá, chuẩn bị họp gấp”“Rõ!”Nói xong, Hạ Đan Tâm hạ tầm mắt trên bản đồ khu vực Nam Phi, quan sát chi tiết địa hình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...