Em Nghĩ Em Chạy Thoát Được Sao


Quỳnh Anh nắm lấy ga trải giường thở hổn hển để kìm nén lửa giận trong lòng.

Cô không thể bị kϊƈɦ động, bà Ngọc nói câu này chỉ để chọc tức cô và khiến cơ thể cô suy sụp.

Cô không thể bị lừa!
Nhưng có một câu nói mà bà Ngọc nói rất đúng, cô phải sống, sống thật tốt, để trả thù cho mẹ, vì gia đình, vì Việt Anh, vì tâm nguyện của bố cô, và cả vì Vĩnh Hải…
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày an táng bố Quỳnh Anh đã đến.

Sauk hi thi hài được chôn cất, và các quan khách dần dần rời đi.
Ông Dương đỡ Quỳnh Anh trở lại phòng khách, sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.

Ông Dương lên tiếng trách móc
“Trước khi sức khỏe hồi phục cũng không bắt buốc phải tới.


May mà không sao.”
“Được rồi, chú Dương, cháu biết mình đang làm gì.

Hôm nay là tang lễ bố cháu, cháu làm sao có thể không đến.” Quỳnh Anh cười yếu ớt nói.
Ông Dương quá rõ tình cách của cô, cô gái này nhìn qua thì tính tình dịu dàng, nhưng thật ra cô còn ương ngạnh hơn ai hết.
” Cô uống nước đi.” Ông Dương rót một ly nước đưa Quỳnh Anh.
“Cảm ơn chú Dương.” Quỳnh Anh cầm lấy ly nước uống cạn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô đặt ly xuống, cau mày hỏi:
“Chú Dương, còn chưa có tin tức gì của Việt Anh?”
Ba ngày trước, Việt Anh nói rằng cậu ấy sẽ đến bệnh viện để thăm cô sau khi hoàn thành công việc đang làm, nhưng cậu ấy đã không đến.

Gọi điện cũng không có ai nghe máy.
Lúc đầu, Quỳnh Anh tự an ủi mình rằng cậu có việc phải làm, nhưng đã đến ngày thứ ba ..
Vương Bác cũng rất cảm thấy khó hiểu nói: “Vẫn chưa, lúc sáng tôi có gọi điện thoại nhưng cũng không có ai trả lời, hai mẹ con bà Ngọc vừa rồi nói trước mặt rất nhiều quan khách rằng cậu chủ bất hiếu, tang lễ của bố mà con trai không có mặt”
“Họ thực sự nhân cơ hội này tạo ấn tượng xấu cho chị em cháu.” Quỳnh Anh chế nhạo, khi nhắc đến mẹ con bà Ngọc, cô tràn đầy phẫn nộ.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy an ủi là Vĩnh Hải đã không xuất hiện trong đám tang hôm nay.

Nếu không, vẻ kiêu ngạo của hai mẹ con bà Ngọc sẽ càng thêm bội phần.
Ông Dương cũng cảm thấy chán ghét hai mẹ con bà Ngọc, không muốn tiếp tục nhắc về họ, quay lại chủ đề củ:
“Cô chủ, cậu chủ ngày thường làm việc rất nghiêm túc, không phải loại người bỗng dưng bỏ đi không liên lạc gì để mọi người lo lắng.

Hay là có sự cố gì đó?”
Quỳnh Anh cảm thấy điều đó không phải là không thể.


Khi bố cô qua đời, cô và Việt Anh đã cản trở lợi ích của một số người, chẳng hạn như bà Ngọc và con gái của bà ta.
“Chú Dương, nhanh lên, gọi điện thoại cho thư ký Diêm và nhờ ông ấy xác nhận lần cuối cùng Việt Anh xuất hiện ở công ty.”
Không để Quỳnh Anh nói thêm một lời, chú Dương vội vàng bấm điện thoại.
Thư ký Diêm làm việc rất nhanh chóng, ngay sau đó anh ta gửi một đoạn video trích từ camera giám sát cho Quỳnh Anh.

Cô nhìn thấy Việt Anh đang đứng cùng một người đàn ông trung niên mặc vest trong video.
Người đàn ông trung niên không biết đã nói gì với Việt Anh, vẻ mặt của anh ta rõ ràng là có chút kỳ lạ, dường như đang bị người đàn ông trung niên đe dọa.

Hai người cuối cùng lên một chiếc xe taxi màu đen rồi rời đi.
Điều này không khác nhiều so với bắt cóc.

Người đàn ông trung niên đó là ai? Ai đã sai khiến ông ta?
Quỳnh Anh lo lắng như kiến trêи chảo nóng, nước mắt gần như trào ra.

Cô bất giác gọi tên em trai: “Việt Anh.”

“Cô chủ, chúng ta gọi cảnh sát nhé?” Ông Dương cũng rất lo lắng.
Quỳnh Anh cắn môi lắc đầu: “Vô dụng.

Người này dám đưa Việt Anh địa ngay trước cửa Tập đoàn.

Có nghĩa là họ không sợ chúng ta gọi cảnh sát.

Cháu sợ rằng cho dù chúng ta gọi cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Ông Dương hỏi lại.
Quỳnh Anh nắm chặt 2 tay không trả lời.

Cô cũng không biết phải làm sao bây giờ, cô thậm chí còn không biết người đã đưa Việt Anh đi là ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui