Thực sự đáng ghét, sao mình có thể như vậy chứ!!
Thẩm Ký dần dần thả chậm bước chân, thu hồi tâm tư hỗn loạn mới nhớ tới công việc còn chưa kết thúc, buổi chiều còn phải đi chuyển phát nhanh. Kiên trì một kỳ hè nhưng ngày cuối cùng lại xảy ra sự cố_____ hơn nữa xe đạp còn ở cửa hàng. Thẩm Ký vỗ đầu một cái, đột nhiên xoay người lại.
Trình Dung đứng ở đấy, cách nơi này vài bước chân.
Thẩm Ký nhìn cả ngưởi cả xe, gần như quên phản ứng. Tay Trình Dung bám vào vạt áo, sắc mặt có chút trắng bệch. Thẩm Ký đột nhiên nhớ tới Trình Dung không thể vận động dữ dội mà bản thân lại gây đả kích cho Trình Dung..
“ Trình Dung” tâm hắn kích động run run mà bước đến gần, đưa tay tới đỡ nhưng không dám chạm vào “ Trình Dung, anh cảm thấy thế nào? Trên người có mang theo thuốc không, ở đâu?”
Trình Dung im lặng trong chốc lát, không tiếng động mà khều khều khóe miệng, Thẩm Ký bị ánh mắt đen láy của hắn nhìn, có chút quẫn bách: “xin lỗi..”
Trình Dung chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào khóe môi của Thẩm Ký, sượt sượt miếng bơ trên miệng. Thẩm Ký đứng thẳng mặc cho hắn bài bố, Trình Dung nở nụ cười: “em ăn bánh hả..?”
Thẩm Ký tìm được ý bên trong khe nứt: “em, em vừa nãy đầu óc vừa kéo… Chính là không muốn cho hắn ăn.”
Đáy mắt mang theo ý cười của Trình Dung lại càng sâu sắc: “hắn là nói về Hứa Quốc Tề?”
Thẩm Ký gật gù.
“Hứa Quốc Tề xưa nay chưa từng ăn bánh gatô.”
… hả?
“Hắn đang đeo đuổi cô gái yêu thích điểm tâm ngọt, vì thế hắn mỗi ngày đều sẽ đưa cho em ấy một cái.”
“Chờ đã, anh có biết hắn đang truy ——” Thẩm Ký trì độn phản ứng lại, “Hai người các anh quan hệ như thế nào?”
“bọn anh là bạn thời đại học.” Thấy Thẩm Ký đang cố gắng tiêu hóa lời của mình, Trình Dung lại bổ sung: “điểm tâm ngọt giảm cho hắn 50%, phí chuyển phát nhanh là cuối tháng trả hết.”
…
Thẩm Ký hiện tại rất muốn tìm chết.
Trình Dung nhìn hắn vẻ mặt khóc không ra nước mắt, lại nổi lên nụ cười: “Là anh không đúng, không giải thích rõ ràng, cho em hiểu lầm.”
“Sao sao làm sao biết, đều là em không nghĩ ra được.” tâm tình Thẩm Ký đột nhiên thấy mừng rỡ như điên, nếu Trình Dung và Hứa Quốc Tề không phải một đôi, vậy Trình Dung có phải đang một mình hay không?
Một luồng kích động từ trước tới nay chưa từng có mà trào ra, hắn thực sự muốn bật thốt lên mà hỏi. nhưng một giây sau, lý trí lại đột ngột quay về đem tâm tình hắn kéo xuống đáy vực__ Hứa Quốc Tề là thẳng, nhìn Trình Dung cũng không có dáng vẻ là cong. Lại quay đầu nhìn mình, không lẽ mình thương nhớ Trình Dung nên mới nghĩ Trình Dung là đồng loại à..?
“à à, náo loạn như thế thật xin lỗi, hiểu lầm giải trừ được thì tốt rồi, Hứa Quốc Tề bên kia em sẽ xin lỗi sau, buổi chiều còn phải làm việc em đi trước ha ha ha..”
Thẩm Ký còn chưa nói hết đã bị kéo lại.”Vừa nãy tại sao khóc?” Trình Dung hỏi.
Trình Dung không dùng lực ở tay, Thẩm Ký bị hắn nắm như thế, tâm loạn như ma vừa giận vừa xấu hổ: “chính là, vì bạn.. đúng rồi, bạn bè nên lo lắng cho nhau, nếu như anh còn coi em là bạn..”
“em nói nếu như anh quay đầu lại sẽ có người ở nơi đó, người kia là chỉ ai?” Trình Dung thái độ khác thường không chịu tha.
“chỉ nói một người nào đó thôi..” đại ca, anh chừa cho em chút mặt mũi đi!!
“Tại sao anh mỗi lần gọi chuyển phát nhanh, người tới đều là em?”
“Đúng đấy thật là trùng hợp ha ha ha…”
Trình Dung trầm mặc lại. Thẩm Ký thấy hắn không có ý định buông tay, không thể làm gì khác là rút tay về lại nhìn thấy Trình Dung cứ chăm chăm nhìn và động tác của mình, nhất thời tiến thoái lưỡng lann. Cái kịch lôi lôi kéo kéo gì thế này? Quả nhiên mình nghĩ quá nhiều!!
Trình Dung tựa hồ thở dài một tiếng, buông lỏng tay ra. hăn miễn cưỡng kéo ra có chút cười, lùi về sau hai bước: “Vậy sau này, có duyên thì gặp lại.”
“… Tốt, giữ gìn sức khỏe.”
“anh cũng vậy.”
Thẩm Ký xoay người, lướt qua thấy thân thể Trình Dung lung lay, tay ấn nơi ngực trái mà ngã xuống. Thẩm Ký sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, nhào tới ôm lấy đối phương: “ Trình Dung” thực sự vóc dáng nhỏ bé của hắn không thể chịu đựng nổi, hắn đỡ lấy Trình Dung, hơi thở trở nên gấp gáp. Thẩm Ký run rẩy vói tay vào túi của hắn: “thuốc ở đâu? Anh có mang theo thuốc bên ngoài không?”
Trình Dung nở nụ cười: “Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì cái quỷ a!” Thẩm Ký nhanh khóc lên, “Đều tại em… Điện thoại di động, điện thoại di động đâu?”
Trình Dung đè lại tay hắn: “Không cần đi.”
Em đây sao đi được chứ đại ca!”em không đi, anh buông tay để em gọi điện thoại.” Thẩm Ký tránh thoát bàn tay của hắn. Trình Dung lại lặp lại một lần: “không được đi.”
“em không đi.” Thẩm Ký cũng lặp lại một lần, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Trình Dung gật gù, nghe xong ung dung ngồi dậy: “Vậy thì tốt.”
“…”
Thẩm Ký thần sắc cứng đờ đánh giá sắc mặt như thường của Trình Dung.
Vừa nãy thật giống như không xảy ra chuyện gì……..
“anh, anh sao?”
Anh ấy giả bộ sao? Là sắp đặt chuyện này sao? Như thế thực sự không tốt a!!
Trình Dung buông xuống mi mắt như cười như không, Thẩm Ký thấy sắc mặt hắn so với bình thường trắng mấy phần, nhất thời không rõ lúc nãy tột cùng là giả bộ hay chính là cho mình thấy hắn giả bộ. Đang lúc đang tự hỏi thì nghe thấy Trình Dung nói: “xin lỗi, anh sợ em đi rồi sẽ không trở lại, có mấy lời sợ sẽ không có cơ hội nói với em.”
Thẩm Ký cả người đều dại ra.
Trình Dung không cho hắn tiêu hóa xong đã nói thẳng: “em với anh cùng một loại người chứ?”
Cùng một loại người đi
Một loại người đi
Loại người đi
Người đi
Đi
Trình Dung nhìn vẻ mặt của Thẩm Ký, ý cười bên môi càng sâu “có phải quá đột ngột, vậy em có thể suy nghĩ một chút.”
“Không cần…” Thẩm Ký dung ý thức còn sót lại mà mở miệng “em là”
Trình Dung hơi cúi người, nhìn thẳng vào con mắt của thiếu niên: “có thể nói chuyện này với em bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt, nếu như em không thấy có ứng cử viên tốt hơn ____ có muốn cùng với anh kết giao không?”
Thẩm Ký ngất ngất ngây ngây bị Trình Dung dắt trở về cửa tiệm. Hắn dắt xe đạp đi, quay đầu đi với với Trình Dung, 2 mí mắt đánh nhau run rẩy nhưng không dám nhìn lên.
Mọi người trong cửa hàng tò mò nhìn hai người bọn họ. Trình Dung sờ sờ đầu Thẩm Ký, thấp giọng nói: “chú ý an toàn, nhớ nhìn đường đó.”
Thẩm Ký vừa khôi phục lại bình thường mặt lại đỏ tới mang tai, vội vàng gật đầu một cái rồi như chạy đi. sau khi đi qua mấy phố cách cửa hàng đồ ngọt, tk không phụ sự mong đợi của mọi người mà té lộn nhào xuống đất một cái. Hắn bò lên lại suýt chút nữa đập đầu vào xe đạp, một bên nhanh nhanh đi chuyển phát nhanh, cánh tay bị xước thành vết nhưng khóe miệng hắn không thể kiềm chế mà giương lên. Cười một nụ cười hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...