Xe công cộng ở trên đường đi như bay trên nền tuyết trắng. Thẩm Ký xuống xe, đang lúc nheo mắt tìm kiếm phương hướng thì có một cái ô che trên đỉnh đầu. Trình Dung cầm một chiếc ô màu đen đứng bên cạnh hắn, trên vai hắn đã có chút tuyết: “đi thôi.”
Trình Dung ăn mặc rất ấm áp, Thẩm Ký đi mấy bước, lén lút lấy tay bỏ vào túi áo khoác của hắn. Bên trong lót lông dê, sờ lên rất mềm mại.
Đây là lần thứ 2 hắn đến nhà Trình Dung. Ngày đông nên nơi này trải thêm một chiếc thảm, đệm bông nhìn qua vô cùng ấp áp. Bên trong thực sự là không khí sung túc hạnh phúc. Thẩm Ký cởi áo khoác treo ở móc treo nơi cửa, nhìn ngó bốn phía lại nhìn thấy cây xương rồng hôm trước được đặt nơi cửa, dưỡng đến xanh tươi mơn mởn.
Thẩm Ký nhất thời cảm đông “anh còn giữ à!!”
“Hừm, anh nói rồi, anh rất thích. Ngồi đi.”
“em cho rằng đó là lời khách khí…” Thẩm Ký ngồi trên ghế salong, nhận lấy chén trà nóng, nâng trong tay mắt to nhìn hắn: “khi đó em sợ anh thực không thích em.”
Trình Dung biết hắn nói là lần nào, buông xuống mi mắt không nói, trực tiếp dán lên môi hắn.
Vừa đến đã vào thẳng vấn đề a!! đầu Thẩm Ký loạn thành từng đoàn, thấy Trình Dung không có ý dừng lại, không thể làm gì khác là nghĩ làm sao để chén trà trở lại. Thẩm Ký bị cắn một cái gào một tiếng nhảy lên: “nóng, nóng, nóng!!”
Trình Dung ngẩng đầu lên, môi dưới hiện lên một vệt vết máu. Thẩm Ký lại muốn xoá nick.
Trình Dung không nói gì, đứng dậy tìm túi chườm đá dể trên tay Thẩm Ký. Bầu không khí kiều diễm nhất thời tan thành mây khói, Thẩm Ký nhìn nhìn tay của mình mới nói: “môi của anh, không cần xử lý sao?”
Trình Dung nở nụ cười: “Giúp anh liếm một hồi?”
chơi kiểu nào đây? Xấu hổ play à!! khẩu vị trả thù của anh có cần phải nặng như vậy không đại ca!!
Thẩm Ký đuối lý đỏ bừng mặt, mặt nhăn nhất thời thông suốt, chạm rãi nghiêng người tới, duỗi ra đầu lưỡi ở trên môi mềm mại của Trình Dung mà liếm liếm.. một giây sau đã bị câu dẫn mà tiến vào miệng đối phương.
Mùi máu tanh như rỉ sắt giữa hai người trao đổi, Trình Dung không biết bị cái gì kích thích, một tay nâng đầu Thẩm Ký, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm lược vào khoang miệng đối phương như vói vào nơi yết hầu xâu xa. Từ tiếng nhạc nhẹ nhàng bây giờ biến thành tiếng nhạc nặng nề, mài ép cắn xé mà mút vào, hoàn toàn không để một khe hở để thở dốc. Đầu óc thiếu dưỡng khí của Thẩm Ký mà trở nên choáng váng, phía sau bị người ta kéo xuống, cổ họng phát ra vài tiếng ô ô, rất nhanh thay đổi thành tiếng trêu chọc. Trình Dung một tay chậm rãi hướng phía dưới tìm kiếm, mơn trớn sống lưng Thẩm Ký, cuối cùng ở chiếc khe nhỏ mà hướng tới, tràn ngập ý tứ đè ép.
Thẩm Ký cả người cứng đờ. Trình Dung dừng một chút, chậm rãi buông hắn ra: “Chưa chuẩn bị xong?”
“Cũng không phải…” Thẩm Ký thở hổn hển mấy lần mới thuận khí, đột nhiên không dám nhìn Trình Dung, giống như nhìn cặp mắt đen láy kia sẽ sa vào chôn thây vào đó. Cái tên này khởi xướng đến giờ thực giống như đòi mạng.
Trình Dung vươn ngón tay, tay sượt qua phiếm môi ướt át, tựa hồ như cực lực nhẫn nại cái gì, một lát mới nói: “em chỉ cần mở miệng…anh sẽ chờ đợi.”
Câu nói này nói tới cực kỳ phiến tình, Thẩm Ký bị thanh âm khàn khàn âm ôn nhu làm run run một cái, theo bản năng mà kéo hắn: “em, em đã thành niên.”
“Vì lẽ đó?”
“…”
Trình Dung đáy mắt né qua một nụ cười, ở khóe môi Thẩm Ký hôn một cái: “Phòng tắm ở bên kia.”
… Thẩm Ký yên lặng đi vào trong phòng tắm, đóng cửa lại trong nháy mắt còn nhìn thấy Trình Dung mỉm cười đang nhìn mình.
Thẩm Ký ma sát tắm rửa nửa ngày trong phòng tắm, tẩy rửa hoa cúc nhỏ còn nặng hơn.. hoa cúc nhỏ không quen với việc tiếp xúc với ngón tay, tâm hồn ngây ngô hơi co lại. Thẩm Ký suy nghĩ một hồi đột nhiên nghe tới âm thanh tú bà thanh lâu the thé nói: “lát nữa cho ngươi khai bao.” Cả người đột nhiên run rẩy xóa đi hình ảnh trong đầu.
Thẩm Ký bọc trong cái khăn tắm lớn mà đi ra, Trình Dung cũng không ở trong phòng khách. Hắn quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, trái tim nhỏ bé của Thẩm Ký nhảy nhảy nửa ngày, rốt cục cũng đi tới mở cửa.
Trình Dung vẫn mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên dường, thấy Thẩm Ký đi vào, hắn nhẹ giọng nói: “khóa cửa đi.”
Thẩm Ký như sinh ra ảo giác mà chính mình như tiến vào hầm thiêu. Hắn nhắm mắt lại nghe lời mà khóa cửa, Trình Dung phía sau đã đứng lên, lặng lẽ đến gần, đưa tay mở ra cái khăn tắm, thứ duy nhất che đậy thân thể bây giờ đã rơi xuống đất, thân thể thiếu niên lõa lồ ở trong không khí, cũng không biết do lạnh hay căng thẳng mà thân thể Thẩm Ký cứng đờ căng thẳng, thân thể khỏe mạnh cân xứng, khí tức của tuổi trẻ thực vô cùng sống động.
Cảm giác được con mắt Trình Dung đang xem xét trên thân thể mình, Thẩm Ký nhìn lén đối phương, có chút lo sợ. Lần trước dưới tia sáng rất mờ, lần này lại sáng rõ như thế, Trình Dung có hay không thích thân thể mình đây..
Trình Dung chậm rãi ngồi xổm người xuống, mặt đối diện với tính khí nho nhỏ của Thẩm Ký, không đợi Thẩm Ký phản ứng đã há mồm ngậm vào.
Thẩm Ký trơ mắt nhìn đôi môi Trình Dung kề sát vào đầu mút, giống như thưởng thức một món ngon mà nhấm nháp, đột nhiên liếm liếm hai quả cầu phía trước. Thẩm Ký cả người run lên, Trình Dung hầu như chưa hề làm gì cả mà cậu nhỏ của Thẩm Ký đã ngẩng cao đầu. Thẩm Ký cúi thấp mi mắt, khoang miệng mềm mại chậm rãi bao lấy, đầu lưỡi cán quanh liếm láp mút vào, phát sinh tiếng nước *** mỹ phiến tình. Cảm giác thấy cậu nhỏ dần lớn lên, Trình Dung giương mắt trêu ghẹo mà liếc lấy Thẩm Ký.
Kỳ thật đây là lần đầu tiên Trình Dung làm đến mức này, mới đầu thấy Thẩm Ký quá sốt sắng, chỉ muốn động viên hắn một chút, nhưng nhìn thấy phản ứng quá thành thực của hắn cũng làm cho Trình Dung cảm thấy được cảm giác thõa mãn.
Thẩm Ký chỉ cảm thấy bên dưới cứ phun ra nuốt vào, tiến vào càng lúc càng sâu, chậm rãi đẩy vào yết hầu đối phuong. Bản thân hăn chỉ dựa vào bản năng mà đẩy đưa mấy lần, cảm nhận được yết hầu chật hẹp bao quanh lấy cậu nhỏ, Trình Dung ngẩng đầu lên, làm cho hắn tiến càng sâu vào trong yết hầu. ý tưởng này nhanh như tia chớp đập tới đầu, chân Thẩm Ký mềm nhũn, gần như thế mà phát tiết ra.
Trình Dung quay đầu đi mà khặc khặc mấy lần, tựa hồ không nghĩ tới Thẩm Ký sẽ bắn nhanh như thế. Thẩm Ký lui về sau mấy bước dựa trên tường, ngượng ngùng nói: “lần đầu tiên…”
Trình Dung đứng lên: “Đi lên giường nằm.”
… Lại tới!
Tiểu bạch thỏ Thẩm Ký lần thứ hai nằm thẳng người trên dường, bên vang truyền đến tiếng lạch cạch, Trình Dung hình như lấy món đồ gì từ trong ngăn kéo, dưới eo đột nhiên được chèn thêm một cái gối. cảnh tưởng này khiến hắn liên tưởng đến cảnh hắn chờ bác sĩ đến tiêm khi còn bé. Thẩm Ký cố gắng xóa bỏ cạnh tượng trong đầu, như không hề báo trước hắn cảm thấy cúc hoa của mình mát lạnh, hắn giật giật thân thể lại nghe tiếng Trình Dung vang bên tai: “thả lỏng”
Ngón tay Trình Dung dính đầy KY, kiên nhẫn ở cửa huyệt mà khuấy đảo một lúc mãi đến khi phía đầu đã ẩm ướt, ngón tay từ từ dò xét vào. Nhỏ cúc hoa sốt sắng mà bao bọc lấy ngón tay, Trình Dung cúi xuống thân thể, ở hai điểm trước ngực mà nhẹ nhàng cắn mút, khiến hắn dễ chịu một chút, tay không ngừng dò xét xung quanh, đem hành lang khô khốc được thoải mái, đẩy chút dịch mỡ đi vào, đẩy cả ngón tay đi vò mà chậm rãi thăm dò hậu huyệt.
Thẩm Ký nhìn trần nhà, dần dần sản sinh cảm giác như thật như ảo, bên tai vang lên tiếng nước làm người ta mặt đỏ tim đập, điểm trước ngực cùng cúc hoa bên dưới càng ngày càng trướng, cũng không thể nói là thoải mái hay khổ sở. Cậu nhỏ Thẩm Ký lại lung lay mà đứng lên. Trình Dung nhìn thấy biến hóa của hắn, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tính khí, Thẩm Ký nhịn không được mà hừ hừ vài tiếng, nghe vào tai lại như làm nũng. Trình Dung cười nhẹ một tiếng: “giúp anh mở ra”
Thẩm Ký mơ mơ màng màng đứng dậy, cúc hoa bên trong còn giữ ngón tay Trình Dung. gương mặt hắn đỏ lên liền trở lại lấy vạt áo lông cua Trình Dung muốn kéo.
Trình Dung: “…” Hắn chỉ chính là quần.
Thẩm Ký còn đang chấp nhất mà lôi kéo vạt áo, Trình Dung thở dài, kéo móng vuốt của hắn ra, đem quần áo của mình thoát. Thẩm Ký nhìn thấn thể Trình Dung có chút ngẩn ra, Trình Dung được chăm sóc, tuy gầy gò nhưng có vẻ không suy yếu, da dẻ trắng trẻo nhưng vì nắng néo mùa hè mà tạo thành màu vàng nhạt nhìn càng săn chắc, càng như ngọc thạch. Khiến hắn ngơ ngác chính là các vết tích cũ ở trên ngực trái, đều mờ đã không dễ dàng nhận ra, cái sâu nhất như là mới lưu lại gần đây. Thẩm Ký đơn giản chỉ cảm thấy xót xa, ánh mắt cứ dính vào đấy, làm thế nào cũng không thể dời đi được. Cho đến giờ phút này, hăn mới rõ ràng ý thức được người này luôn sống trong bóng tối và sự tử vong.
Trình Dung vẫn nhìn chăm chú vào phản ứng của Thẩm Ký, nhìn thiếu niên lộ ra vẻ sợ sệt cùng thương tiếc, sắc mặt hắn tối sầm lại, tay lại chậm rãi đi vào. Thẩm Ký bị đau, nhịn để không hé răng, thật thật mà nằm trở lại. Trình Dung thấy hắn đột nhiên cẩn thận từng li từng tí một, khóe miệng giương lên, rút tay về đổi tư thế: “em ngồi lên trên đi.”
Da mặt của Thẩm Ký lại bước vào cuộc chiến mới. hắn giương ánh mắt mong chờ nhìn Trình Dung nửa ngày, hi vọng đối phương thu hồi mệnh lệch nhưng Trình Dung có vẻ không động đậy, trái lại mỉm cười với Thẩm Ký. Trong đầu Trình Dung lại vang lên câu nói cảu tú bà: “đại gia muốn chính ngươi mở bao.”
Khuôn mặt Thẩm Ký tối sầm, mơ mơ màng màng chuyển đến, ngồi quỳ chân trước mặt Trình Dung, khua tay nửa ngày mới vòng xuống tiểu cúc, mở ra nhắm ngay tiểu Trình Dung, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống_____
Tiểu Trình Dung bị lệch phương hướng mà tuột ra. Hắn ôm hi vọng nhìn về Trình Dung thì thấy hắn đỡ cậu nhỏ nói: “anh giúp em.”
“… Ân…”
Trình Dung lại là một mặt tựa cười mà không phải cười, một tay nắm cậu nhỏ, một tay nâng mông Thẩm Ký: “Xuống đây đi.”
Thẩm Ký lại hít sâu một hơi, mới vừa ngồi xuống một chút, nhỏ cúc hoa đã chạm phải đỉnh đầu của cậu nhỏ. Hắn liều mạng nhắc nhở chính mình phải thả lỏng, từng giây tiếp nhận dị vật đi vào. Cúc hoa được bôi trơn đầy đủ đã không còn cảm giác khô khốc, nhưng côn th*t to đến mức hắn cảm thấy đau đớn, hắn theo bản năng mà muốn đẩy kẻ xâm lấn ra ngoài. Trình Dung bị kẹp đến nhíu mày, đưa tay vuốt ve cậu nhỏ của Thẩm Ký, phân tán sự chú ý của hắn, một tay kia ở trên eo Thẩm Ký chậm rãi dùng lực mà xoa bóp.
Thẩm Ký bị ép ngồi xuống dưới, nhỏ cúc hoa càng ngày càng đau, hắn muốn xin tha, đột nhiên cúc hoa được mở lớn, đầu đỉnh toàn bộ đi vào, đâm thẳng vào trong, Thẩm Ký đặt mông ngồi trên thân của Trình Dung, đau đến mức khóc lên.
Trình Dung ôm lấy eo Thẩm Ký, đến gần hôn vào khóe mắt ướt át, trong miệng nhẹ nhàng mà dụ dỗ, một bên xoa cậu nhỏ đã ũ rũ của Thẩm Ký. Hơn nửa ngày Thẩm Ký mới lấy lại sức lực, không muốn cứ kẹp lấy Trình Dung, trái lại thử động vài lần, hai người liền cảm cảm giác được hình dáng của đối phương, cậu nhỏ của Trình Dung lại trướng to thêm một chút. Thẩm Ký cắn răng quỳ lên, chờ tiểu Trình Dung trượt nhanh tới cửa lại cắn răng ngồi xuống, bên trong hắn đã ướt át căng mịn nửa muốn cự tuyệt nửa muốn nghênh ngang hút lấy Trình Dung, Trình Dung chịu không được mà ôm lấy Thẩm Ký xoay người. Thẩm Ký chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thực sự chấn kinh mà theo bản năng co rút lại, cái mông lập tức đã bị đánh một cái “đừng kẹp” Trình Dung tách hai chân hắn ra, thuận lợi mà đâm càng sâu, không nhanh không chậm mà đưa đẩy, Thẩm Ký thực sự hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể lắc lư mông theo Trình Dung, ở tư thế cứ mặc hoa cúc cho quân tử hái, hắn còn đối diện với tính khí của mình, thực xấu hổ muốn đâm đầu vào gối.
Trình Dung mỗi một lần đâm đến chỗ sâu nhất, cực ỳ chậm rãi, ở một nơi nào đó không ngừng mài ép, Thẩm Ký dần dần thích ứng với dị vật bên trong, nhìn nhìn Trình Dung đang cực kỳ chăm chú, đang trong trạng thái nghi hoặc thì một cảm giác mãnh liệt xoẹt qua thần kinh, cả người cứ thế nảy lên “ A!!”
Tìm được, Trình Dung như cười mà như nghiền ngẫm, con ngươi Thẩm Ký đột nhiên mù mờ, chỉ có thể tự hỏi đã xảy ra chuyện gì “vâng.. cái gì?”
“Thích không?” Trình Dung hỏi ngược lại. khai phá xử nam thực rất có cảm giác thành công.
“Thật kỳ quái… A!” Thẩm Ký vừa sợ kêu một tiếng, Trình Dung đang cúi đầu ma sát qua lại. Điện đốm lửa bùm bùm lẩn trốn, trong não trống rỗng, cứ liên tiếp không ngừng kích thích bên trong, rốt cục nhảy ra một ấn tượng mơ hồ —— thân thể mình bên trong thật sự tồn tại cái nghịch thiên như thế —— nhưng rất nhanh loại ý nghĩ này cũng bị hắn gạt đi, kích thích đã biến thành cảm giác mơ hồ được bay lên cứ không ngừng tích lũy. Hắn từ bỏ suy nghĩ, dựa vào bản năng nguyên thủy mà đong đưa cái mông, đem một điểm đón lấy Trình Dung.
Động tác của Trình Dung chỉ làm ở trong một phạm vi rất nhỏ,thể lực khiếm khuyết đã nuôi dưỡng hắn thành một người không lãng phí sức lực cùng thời gian, càm giác được biến hóa của Thẩm Ký, hắn biết đó là điểm mẫn cảm của đối phương, ra sức đong đưa đẩy nhanh cường độ, hướng về nơi sâu nhất mà đâm tới, ở trong phòng hẹp truyền ra tiếng *** mỹ, hậu huyệt Thẩm Ký tràn đầy chất lỏng trong suốt.
Thẩm Ký ánh mắt mờ mịt, thở dốc ồ ồ, tràng đạo không bị khống chế mà co rút lại. Trình Dung đột nhiên gia tốc kịch liệt, không hề che giấu chút chinh phục nào mà như muốn đâm thẳng vào khu thần kinh của Thẩm Ký muốn thông qua thân thể thẳng chống đỡ Thẩm Ký trung khu thần kinh. Thân thể những bộ vị khác giống như biến mất, chỉ có hai người liên kết mà tồn tại, dây dưa,cung cấp dưỡng khí lẫn nhau. Cảm giác kỳ lạ nhanh chóng nhấn chìm lý trí, cổ họng Thẩm Ký phát ra tiếng ừ a a rên rỉ.
Nhỏ Thẩm Ký cứng đến nỗi phát đau, nhưng không được người an ủi, Thẩm Ký nhịn không được mà muốn đưa tay chạm nó thì bị Trình Dung bắt lấy.Thẩm Ký gấp đến độ con mắt đều đỏ: “cho em sờ…”
Trình Dung vê vê tính khí Thẩm Ký, tưới dầu lên mà xoa bóp nhẹ nhàng.
“A… A…” Thẩm Ký trước mắt từng trận trắng bệch, đôi ay Trình Dung hắn đã lĩnh giáo qua, lúc này bàn tay thon dài lại đưa hắn đến tuyệt cảnh tan vỡ, chỉ vân vê xung quanh như gọi như mời.
“Trình, Trình Dung… Van cầu anh…”
“Nhẫn một hồi.” Trình Dung cũng sắp đến thời khắc sống còn, hãm lại tốc độ mà đưa đẩy thân thể
Thẩm Ký liều mạng vặn vẹo, mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin. Trình Dung rốt cục nắm chặt hắn, vừa vuốt ve tính khí của hắn, Thẩm Ký gần như co giật mà bắn ra. Cao trào đều đạt tới, toàn thân đều nóng lên, Trình Dung thúc đẩy côn th*t, trong giây lát cũng phát tiết ở trong thân thể hắn.
Hai người ôm nhau nghỉ ngơi chốc lát, Thẩm Ký đầu óc tỉnh lại, sượt một hồi ngồi dậy: “Xong em phải nhanh đi về!”
edit H quá khó khăn >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...