“Hàn Phong, con đang ở đâu, mau đến bệnh viện ngay, Thẩm Thư bị ngã cầu thang đang cấp cứu.”
Rừng thông không có sóng điện thoại, Lưu Ký Hoa gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc nhưng đều không có tín hiệu.
Cuối cùng cũng có cuộc gọi để lại lời nhắn thoại.
Thẩm Hàn Phong sững người trước lời nhắn mẹ hắn để lại.
Điện thoại hắn trượt khỏi tay, rơi xuống gầm ghế xe.
Hắn siết chặt vô lăng, nhấn ga hết cỡ, mắt nhìn thẳng phía trước, chiếc xe lao như bay trên đường phố đang không ít xe cộ đi lại.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên liên hồi, mấy người lái xe trông thấy chiếc xe lao nhanh điên cuồng của hắn không khỏi luống cuống tấp vào lề đường.
Hắn dường như làm chấn động tâm lý người lái, thoáng chốc khiến các phương tiện trên đường vì hắn mà nháo nhào cả lên.
“Mẹ, Thẩm Thư sao rồi?”
Sải bước của hắn nhanh tới mức khiến những người bị hắn đụng phải đều ngã văng xuống sàn.
Mắt hắn đỏ au khi xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu.
Thanh âm theo đó mà khẩn trương vô cùng.
Lưu Ký Hoa run rẩy bám chặt lấy cánh tay của hắn: “Con bé…con bé bị chảy máu.” Mẹ hắn lo lắng, hoảng sợ tới mức lắp bắp.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Giúp việc nói con bé bị trượt cầu thang.”
“Bác sĩ.”
Thẩm Thư bỗng gọi bác sĩ lại khi ông ấy chuẩn bị rời đi, nét mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, đưa tay xoa xoa bụng: “Tôi muốn bảo vệ đứa bé, cứ nói là tôi đã bị xảy thai rồi.”
Hai cô y tá đứng cạnh lập tức bàng hoàng nhìn bác sĩ.
Còn người bác sĩ dường như đã gặp những trường hợp tương tự nên ông khá điềm nhiên, chỉ là đáy mắt có le lói một chút buồn rầu.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Thẩm Hàn Phong nôn nóng tới mức lao đến kéo cửa: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
Bác sĩ hơi cúi mặt xuống: “Xin lỗi vì không thể giữ được đứa bé.”
Đồng tử mắt Thẩm Hàn Phong mở lớn, hắn giận dữ xách thẳng cổ áo của bác sĩ lên: “Ông nói cái gì? Ông chán sống rồi đúng không?”
“Hàn Phong, con bình tĩnh lại đã.” Lưu Ký Hoa vội chạy đến ôm lấy hắn can ngăn.
Nghe thấy thanh âm của Thẩm Hàn Phong ở ngoài cửa, cô bất giác kích động, hai tay siết chặt, cứ thế chạy ra ngoài.
“Thẩm Thư, Thẩm Thư con đi đâu vậy?”
Lưu Ký Hoa vội vàng hô hào lên.
Thẩm Hàn Phong lập tức buông bác sĩ ra, hùng hổ đuổi theo cô: “Em đi đâu?”
Hắn nhanh như cắt vượt lên trước mặt cô, chân mày nhíu chặt, ánh mắt dò xét nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Cô lùi lại vài bước, Lưu Ký Hoa cũng đã đuổi kịp.
Hắn đột nhiên vươn tay định túm lấy cô, cô lập tức phát giác, né tránh hắn khiến bàn tay hắn túm trượt cổ tay cô.
“Thẩm Thư, em sao vậy?”
Cô không hé răng nửa lời, trừng trừng mắt nhìn hắn rồi quay người bỏ chạy.
Hắn lập tức kéo tay cô lại liền bị cô hung hăng đấm thẳng vào yết hầu.
Hắn vẫn không chịu buông tha, nén đau định túm lấy eo nhỏ của cô, cô liền không khách sáo, tung cước đánh hắn.
Lưu Ký Hoa há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, dì ta chưa kịp phản ứng thì cô đã chạy như bay ra khỏi cửa bệnh viện.
Thẩm Hàn Phong giận dữ đuổi theo.
Cô hung hăng túm cổ một người đàn ông lái taxi, giật lấy chìa khoá của anh ta, nhét anh ta vào ghế lái phụ: “Tôi sẽ trả cho anh một khoản tiền lớn.”
Cô chỉ nói một câu ngắn gọn rồi ngồi lên ghế lái, nhấn ga lái vụt đi.
Tài xế còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã hoảng hốt trước tốc độ nhanh khủng khiếp: “Này…này cô…”
Nhìn xe của Thẩm Hàn Phong đang đuổi ở phía sau, cô không khỏi hoảng loạn.
Cô bẻ lái liên tục khiến người tài xế sợ xanh mặt, anh ta không ngừng la hét ngăn cản cô.
Nhất định hắn đã cho người truy đuổi cô, cô phải nhanh chóng cắt đuôi hắn mới được.
Ý nghĩ vừa dứt, trước mặt đột nhiên có một chiếc xe chặn đứng cô lại.
“Kít.” Phanh xe vang lên chói tai, cô nhăn mặt đánh lái rẽ vào một ngã rẽ ngay gần đó.
Vẫn là tốc độ nhanh chóng mặt, chiếc xe lao như bay trên đường quốc lộ, cuối cùng cô cũng thoát khỏi tầm mắt của Thẩm Hàn Phong.
Lái được nửa ngày, cô giẫm mạnh chân phanh trước một chiếc xe sang trọng đang lao tới.
Xe vừa dừng, tài xế đã vội vàng mở cửa, cả người vô lực lăn ra khỏi xe trong trạng thái quay cuồng.
Thẩm Thư lạnh lùng bước xuống, đóng cửa xe “rầm” một cái.
Bước chân lập tức loạng choạng, cô nhíu mày khi mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cơ hồ còn có cảm giác chóng mặt.
Hứa Nạm Kiên không khỏi nhướn mày, hắn bất ngờ khi người phía trước là Thẩm Thư.
Hắn mở cửa xe bước xuống, phong thái băng lãnh, uy lực hệt như Hứa Quách Lâm.
Cô loạng choạng đi được mấy bước, đầu óc bỗng quay cuồng mãnh liệt, cả người vô lực khuỵu xuống.
Hứa Nạm Kiên theo bản năng nhanh chóng tiến đến, giơ tay đỡ lấy cơ thể mảnh mai, mềm mại của cô.
Đôi mắt nhắm lại, cô ngất lịm trong vòng tay của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...