Hứa Nạm Kiên hơi nhướng mày.
Còn Hứa Quách Lâm vẫn rất điềm nhiên: “Bên dưới là hầm vũ khí có dấu vân tay của kẻ từng có ý định sát hại mẹ con vào ba tháng trước bằng khẩu FN, ba không muốn đích thân nhúng tay vào điều tra.”
Hắn để lại những lời lẽ ngắn gọn rồi cùng Lý Nhàn rẽ vào một lối đi khác trong toà lâu đài.
Hứa Nạm Kiên cũng tản ra một lối khác, bỏ cô lại một mình giữa không gian rộng lớn có vô số những vị khách đang nói cười, trò chuyện với nhau.
“Quách Lâm, anh để con bé một mình như vậy…”
Hắn lạnh lùng cắt ngang: “Con bé rất thông minh, nó sẽ tự biết bảo vệ mình.”
Cô đứng lặng trước một góc vắng người, tổng hợp lại từng lời Hứa Quách Lâm đã nói trước đó “Liên hôn với Hứa gia, hầm vũ khí, điều tra kẻ có ý định sát hại mẹ cô.”
Bỗng đồng tử mắt của cô mở lớn, cô chợt ngộ ra một điều, Hứa Quách Lâm đã cho cô lời gợi ý, muốn tìm được lối vào căn hầm, cô cần tiếp cận với con trai của Hứa gia, sau đó mới có cơ thể điều tra dấu vết của kẻ có ý định sát hại mẹ cô.
Nhưng con trai của Hứa gia là ai trong số những người đang ở đây?
Khoé môi cô bất giác nhếch lên, hỏi người phục vụ rồi tìm đến nhà vệ sinh, cô nhìn thẳng vào gương, hài lòng với nhan sắc trời ban này, để bản thân được người khác chú ý đến cũng không hẳn là quá khó.
“Người này là ai?”
Một người đàn ông trẻ, diện trên mình bộ vest màu trắng sang trọng, phẳng phiu, đôi mắt đầy uy lực liếc nhìn camera rồi hất cằm hỏi vệ sĩ đi bên cạnh.
“Thưa thiếu gia, cô gái này đến đây cùng với Quách Lâm lão đại.”
“Người của Hứa Quách Lâm?”
Anh ta không khỏi nhíu mày tỏ vẻ hiếu kỳ.
Không phải tự nhiên mà anh ta chú ý đến cô, căn bản vì những vị khách ở đây, tuy rất đông nhưng hắn nhìn đều thấy quen mắt cả, duy chỉ có một mình cô là lạ lẫm.
Hình như hắn chưa từng gặp cô và cô cũng chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh ta.
“Cạch.”
Ly rượu trên tay cô bỗng nhiên bị đụng chạm, Thẩm Thư nhanh chóng nhìn sang trái.
Người đàn ông có ngoại hình cực kỳ khôi ngô đứng kề cạnh cô, một tay nhét túi quần, một tay cầm ly vang đỏ.
Đôi môi mỏng có vẻ như đang nhếch lên, mắt hướng thẳng về phía trước, góc nghiêng không một góc chết vừa vặn lọt thẳng vào mắt cô.
Người đàn ông dần quay sang nhìn cô: “Xin chào, tôi nên gọi cô là gì nhỉ?”
Cô nhanh chóng dùng tất cả các giác quan để cảm nhận bằng hết phong thái của người này, nhưng ngoài mặt thì vẫn điềm nhiên pha một chút bất ngờ: “Xin chào, anh có thể gọi tôi là tiểu thư.”
Cô nghiêng ly rượu, khẽ chạm nhẹ vào chiếc ly của anh ta, từ tốn đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ, yêu kiều nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, khuôn mặt kiều diễm của cô càng trở nên sắc nét.
Người đàn ông trong giây lát đứng hình.
Mỹ nhân trong thiên hạ hắn gặp không ít, bản lĩnh có, nhõng nhẽo có, nhưng chưa từng gặp người nào phong thái khí chất, khuôn mặt kiều diễm và có nụ cười nhẹ nhàng nhưng cuốn hút như cô.
“Tiểu thư?” Anh ta hơi nhếch mép lên cười: “Ý tôi là tên của cô.”
Cô ngẩng cao mặt, đi lướt qua hắn: “Tên tôi có cơ hội được lưu vào ký ức của anh sao?”
Đôi môi đỏ chót như vầng trăng khuyết vừa vặn đặt vào tim anh ta một dấu ấn.
Người đàn ông không khỏi nhếch mép đầy vẻ thích thú nhìn theo bóng lưng của cô.
“Thiếu gia.” Đột nhiên có người phục vụ chạy đến thông báo: “Lão gia đang tiếp Quách Lâm lão đại, kêu thiếu gia điều hành một chút, lát nữa lão gia mới đến chủ trì buổi tiệc.”
Bước chân của Thẩm Thư bỗng khựng lại, chân mày hơi nhăn.
Người đàn ông vừa rồi chính là Hứa thiếu gia, con của Hứa Cầm ư? Cô đang tính đi tìm anh ta thì anh ta tìm đến cô trước, đúng là trời giúp cô.
“Được, tôi biết rồi.”
Anh ta chuẩn bị rời đi ư? Vừa nghĩ đến đó cô liền quay phắt lại.
Đúng lúc Hứa An Lăng bước đến, cô giật mình tròn mắt dừng khựng lại, ly rượu trên tay suýt chút nữa chạm vào áo vest trắng tinh, sạch sẽ của anh ta.
Cô và anh ta chỉ cách nhau đúng một khoảng rất nhỏ.
“Tôi là Hứa An Lăng, chủ nhân tương lai của toà lâu đài này.”
Anh ta hướng ly rượu về phía cô, chủ động giới thiệu bản thân, ánh mắt đầy vẻ đào hoa nhìn xuống khuôn mặt kiều diễm của cô.
Thẩm Thư nhìn rõ mồn một trong đáy mắt anh ta hiện lên vẻ hưng phấn.
Mới gặp lần đầu, một kẻ có uy lực như anh ta lại bất chấp chủ động giới thiệu bản thân trước cô, chắc chắn chỉ có một mục đích là kéo cô lên giường mà hưởng thụ nhan sắc tuyệt trần này của cô.
Cô tìm đến một chiếc bàn trống, đặt ly rượu lên, ngón tay rảnh rỗi nghịch nghịch, vẽ vẽ lên mặt kính trong suốt.
Hứa An Lăng bất ngờ trước thái độ dửng dưng của cô, anh ta sẽ sở hữu cả toà lâu đài này, cô nghe không thấy thích ư? Sao lại phớt lờ anh ta như vậy?
“Cô là người của Quách Lâm lão đại?”
Thẩm Thư không lên tiếng, cô chỉ lắc đầu.
Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn xuống mặt bàn, ngón tay chỏ vẫn miệt mài vẽ lên đó.
Hứa An Lăng nhíu mày, nhìn theo ngón tay mà cô đang di chuyển, mặt bàn quá sạch, không để lại bất cứ một nét vẽ nào, nhưng đôi mắt anh ta thì vẫn dán chặt lên ngón tay trỏ của cô.
“Hứa thiếu gia.”
“Hứ.” Anh ta đáp nhẹ, nhưng không hiểu sao, đôi mắt không thể nào rời khỏi những nét vẽ khó hiểu của cô, dường như ngón tay của cô đang dần chuyển động nhanh hơn, cách cô di chuyển ngón tay thực sự rất cuốn hút,
Ánh mắt cô loé lên tia sắc lạnh: “Tôi rất thích vũ khí, có thể cho tôi xem thử hầm vũ khí của nhà anh không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...