Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế


“Hàn Phong.” Môi cô run rẩy trước ánh mắt băng lãnh của hắn.

Hắn dường như chuẩn bị tức giận, ánh mắt sâu như đêm đen hằm hằm nhìn Trương Bảo như thể chuẩn bị ra tay với cậu bạn.
“Em chỉ…”
Hắn âm thầm kìm nén cơn tức giận, đột nhiên cúi người xuống nắm lấy bàn tay của cô: “Về nhà thôi!”
Thẩm Thư vừa kịp cầm lấy túi xách, hắn đã kéo tay cô rời khỏi quán cafe.
Cô có chút run rẩy ngồi vào xe, tim không ngừng đập loạn chờ hắn ngồi vào ghế lái: “Hàn Phong, em chỉ là muốn cho Thiên Hân một lời giải thích.”
Hắn đóng rầm cửa xe, đôi mắt sắc sâu chiếu thẳng vào mắt cô, bàn tay siết chặt vô lăng đang nổi đầy gân máu: “Quan hệ giữa chúng ta cần giải thích với người khác?”
Thẩm Thư vội cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay run rẩy bất giác đan vào nhau.
“Hay em tiếc vì không thể đáp lại tình cảm của cậu ta?”
“Không phải.” Cô kích động ngước lên phản đối: “Em chưa từng có tình cảm với Trương Bảo, cũng chưa từng có tình cảm với bất cứ ai.”
Cô nói xong thì im bặt, môi mím lại.


Nếu hắn biết cô có tình cảm với hắn vào cùng thời điểm hắn cũng thích cô thì hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây.
Trương Bảo nhìn theo chiếc xe sang trọng vừa lái vụt đi, tâm trạng bỗng hụt hẫng vô cùng: “Thiên Hân, mình mãi mãi sẽ không có cơ hội với cậu ấy đúng không?”
Hà Thiên Hân siết chặt dây túi xách, cô bạn còn đang hí hửng vì sẽ được hẹn hò với Thẩm Hàn Phong, nào ngờ tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cô và hắn cùng im lặng, cho đến khi về gần đến nhà, mắt cô vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài kính xe.

Một khuôn mặt quen thuộc bỗng đập thẳng vào mắt.
Cô bất ngờ tròn mắt, chồm người thốt lên: “Dừng xe!”
Tiếng còi tàu hoả kêu lên ing ỏi, Thẩm Hàn Phong nhíu mày, miễn cưỡng nhấn phanh xe.

Mắt Thẩm Thư dừng khựng lại tại một điểm.

Xe vừa dừng thì tàu hoả lao vút qua, che đi toàn bộ nẻo đường phía bên kia.
Thẩm Thư sững người, vội vàng lần mò cửa xe để bước xuống.

Chân mày Thẩm Hàn Phong càng nhíu chặt, hắn nhanh như cắt nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Em đi đâu?”
Cả người cô bất giác run lên, mắt rưng rưng đỏ ửng, liều mạng hất mạnh tay hắn, lao ra khỏi xe như thiêu thân.

Hàng rào chắn ngang vẫn còn đó, đoàn tàu dài ngoẵng vẫn còn đó.

Thẩm Hàn Phong vội vàng sải bước theo cô, kéo cô lại ngay khi cô chuẩn bị lao vào hành rào chắn.
Mắt cô vẫn phóng thẳng về phía trước, gần như đã dại đi vì nước mắt, cô rốt cuộc bị làm sao mà bất chấp chạy đến đây như vậy.

“Thẩm Thư.”
Hắn hạ thấp giọng gọi tên cô như thể muốn kéo cô trở về thực tại.
“Sao vậy?”
Cô im lặng, đứng thần người ra đó.

Đoàn tàu lạnh lùng lao qua, phía bên kia đường là dòng xe cộ đông nghịt, hình bóng vừa rồi cô nhìn thấy đã không còn ở đó nữa.
Tim cô như thắt lại, nước mắt không tự chủ được mà trào ra.

Cô vừa nhìn thấy mẹ, một người giống y hệt mẹ của cô, bà vừa đứng ở bên con đường đó, ánh mắt cơ hồ đã chạm vào mắt cô, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa.
Cô chắc chắn không lầm, hiện tại cô không nhớ bà ấy, lần trước cô cũng không nhớ bà ấy, nhưng làm sao có thể hai lần đều nhìn thấy bà ấy đang đứng ở đó dõi theo cô.
“Thẩm Thư.”
Cô vẫn chưa trở về thực tại, chân loạng choạng lùi ra sau, Thẩm Hàn Phong vội đỡ lấy cô, nhìn rào chắn chuẩn bị được gỡ bỏ, hắn dứt khoát bế cô băng qua đường, cho đến khi hắn thắt dây an toàn cho cô, cô mới có chút phản ứng, đưa tay lau nước mắt, ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Sao vậy?”
Thanh âm trầm ấm lại vang lên, cô lắc đầu, cứ im lặng như vậy suốt chặng đường còn lại.
Thẩm Chí Tường và Lưu Ký Hoa có nói với cô vài câu, cô chỉ nghe qua loa rồi lẳng lặng lên phòng.
“Hàn Phong, Thẩm Thư bị sao vậy?”

Thẩm Chí Tường không khỏi lo lắng trước dáng vẻ thất thần của cô.
“Bác sĩ nói, khi đang mang thai, cô ấy sẽ có nhiều cảm xúc bất thường, con sẽ chú ý đến cô ấy nhiều hơn, ba yên tâm.”
Chiều hôm sau, Thẩm Thư lững thững một mình đi dọc con đường gần ray tàu, cô đứng ở một góc khuất nhìn về phía cô cho là quen thuộc.
Tiếng còi tàu hoả rú ẩm lên, đoàn tàu dài ngoẵng vội vã lao tới, mắt cô sáng rực, bước chân khựng lại một giây rồi lao vút về phía trước.
Người phụ nữ với dáng đứng thẳng tắp, mắt nhìn trân trân về phía bên kia đường như đang chờ đợi điều gì đó.

Cô rảo bước thật nhanh đến sau lưng người phụ nữ như thể sợ nếu không đến kịp, hình bóng ấy sẽ biến mất.
Khoé mắt bất chợt cay xè, tim đập loạn, cổ họng cô nghẹn ngào khi nghe tiếng tàu ồn ào chạy qua.

Cô run rẩy đứng sau lưng bà ấy, không sao thốt lên nổi một câu, tàu qua rồi, bà ấy vẫn đứng ngóng rồi buồn bã cúi xuống.
Cô ở phía sau dường như đã run rẩy tới độ muốn bật khóc, ngay khi bà ấy quay lại, khoé miệng cô mếu máo, nước mắt bị ép trào ra nhiều hơn, môi run đến cùng cực, nghẹn ngào thốt lên một câu: “Mẹ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui