Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Đầu xuân, tiết trời se lạnh, thành phố trở nên vắng lặng và yên tĩnh hơn rất nhiều vì mọi người đều đã trở về nguồn cội của mình cùng đại gia đình mừng đón năm mới, nhận những lời chúc phúc tốt đẹp và tài lộc đầu năm để chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài trong năm tiếp theo này.
Gia đình bên ngoại của Dạ Nguyệt có một luật ngầm không đổi mỗi năm, đó là cả đại gia đình sẽ tụ hội về thăm ông bà ngoại vào ngày mùng một tết. Mấy năm gần đây vì đến tuổi lấy chồng, lần nào về Dạ Nguyệt cũng đều bị hỏi có bạn trai chưa, chừng nào cưới, hơn nữa còn phát sinh thêm cả đống vụ mai mối rắc rối khiến cô phải đau đầu.
Nhưng năm nay Dạ Nguyệt hết sức vui vẻ vì cô không cần phải nghe các dì các dượng tụng bài ca khi nào lấy chồng nữa, vì trên danh nghĩa người nào đó là chồng sắp cưới của cô a.
Nói đến đây cũng phải nhắc lại một chút, trước đây khi Lăng Chi Hiên nói chuyện với ba mẹ Dạ Nguyệt về vấn đề đăng ký kết hôn trước, anh nhờ ba mẹ vợ giữ kín chuyện cả hai đã đăng ký kết hôn mà chỉ ra mắt với danh nghĩa Vị hôn phu của cô, vì anh muốn phải tổ chức một hôn lễ chính thức cho vợ yêu của anh thì mới chính thức công bố hay người là vợ chồng.
Ba mẹ Dạ Nguyệt tất nhiên đồng ý, và Dạ Nguyệt cũng không có ý kiến gì, đối với cô tổ chức hôn lễ hay không cũng không quan trọng vì cô có anh là đủ rồi, nhưng người nào đó nhất quyết không đồng ý, bọn họ cũng đã có một cuộc thảo luận thâu đêm, khụ… chủ yếu là bị bắt lăn giường, về vấn đề này.
“Em muốn có một hôn lễ như thế nào?” người nào đó thỏa mãn hôn vào vai cô gái nhỏ đang nằm dưới thân sau khi làm xong việc nóng bỏng nào đó, áo sơ mi của anh trên người cô bị kéo xuống một nữa để lộ ra bờ vai trắng ngần hồng nhuận với những dấu hôn đậm nhạt in hằn trên đó.
Dạ Nguyệt dần dần bình ổn lại hơi thở loạn nhịp của mình, cô ngái ngủ mơ mơ màng màng nói thều thào như mèo nhỏ không còn sức: “Em muốn một hôn lễ ở thánh đường nhưng ba mẹ em thì muốn tổ chức theo hôn lễ truyền thống ngày xưa, ba mẹ thật sự không thích kiểu đám cưới phương Tây”
Lăng Chi Hiên lật người xuống, để cô gái nhỏ nằm trên người anh, vươn tay ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào lòng, vuốt ve vào da thịt mềm mại ửng hồng của cô.
“Vậy là chúng ta không thể cãi ba mẹ đúng không?” Lăng Chi Hiên suy nghĩ nói.
Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn anh, chu môi buồn buồn: “Em chắc chắn ba mẹ không thích tổ chức đám cưới theo kiểu phương Tây đâu”
Lăng Chi Hiên chuyển tay lên giữ lấy đầu nhỏ của cô, cắn mút vào môi cô, day dưa quyến luyến, triền miên mút hôn, anh lật người đè cô dưới thân cuồng nhiệt lưỡi quyện lưỡi, hai cơ thể quấn quít lấy nhau không rời.
“Sao hôm nay anh lại dùng bao vậy a?” Dạ Nguyệt thắc mắc hỏi, hơi thở cô hơi loạn nhịp, lần đầu tiên cô thấy anh sử dụng thứ này khi hai người ân ái với nhau.
Lăng Chi Hiên cởi áo sơ mi của anh trên người cô gái nhỏ quăng sang một bên, anh lập tức dùng miệng xé gói thiếc nhỏ nào đó, rồi nhanh chóng mang vào nơi nào đó, cuối cùng từ từ đi sâu vào bên trong cô gái nhỏ lần thứ hai.
Anh ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, thở hắc ra vì khoái cảm cuồn cuộn bóp chặt lấy anh: “Anh sẽ đợi đến khi em học xong ra trường, lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ và nghĩ đến việc có bánh bao nhỏ”
Dạ Nguyệt ngạc nhiên khi nghe anh nói, anh chưa từng nói chuyện với cô về việc này, nhưng lúc này vật cương cứng nóng bỏng nào đó lại đang bắt đầu khuấy đảo bên trong cô, làm cho cô mê muội, làm cho cô mụ mị đầu óc chẳng thể nghĩ gì tiếp được nữa.
Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt lăn lộn trên giường hơn cả tiếng đồng hồ, thay đổi hai ba cái tư thế mờ ám nào đó, cuối cùng cả hai cùng nằm ôm nhau thở dốc bình ổn hơi thở sau khi triền miên mây mưa mặn nồng, anh để vợ yêu gối đầu lên tay anh như thường lệ, hai người xoay người đối diện nhau, chăm chú nhìn nhau không rời.
“Thật ra chúng ta không cần phải tổ chức hôn lễ, nhưng chuyện của bánh bao nhỏ em mới nghe anh nói lần đầu a” Dạ Nguyệt cọ cọ ngón tay vào lồng ngực vững chải của anh, buồn ngủ nói.
“Bảo bối ngốc, hôn lễ tất nhiên phải tổ chức” Lăng Chi Hiên kiên quyết phản đối việc không tổ chức hôn lễ, anh muốn cho tất cả mọi người biết vợ yêu là của riêng mình anh và ngược lại. “Còn chuyện của bánh bao nhỏ anh chỉ vừa nghĩ đến vào mấy ngày trước nên chưa nói với em, anh không muốn em phải gián đoạn việc học giữa chừng nữa”
Thấy anh kiên quyết như vậy Dạ Nguyệt không nói gì nữa, cô vùi đầu vào ngực anh: “Chúng ta có thể dùng cách trước đây mà không cần dùng thứ đó, em có nghe vài người bạn nói khi sử dụng thứ đó thì người đàn ông thường sẽ không được thoải mái có phải không a?”
“Vài người bạn?” Lăng Chi Hiên nâng cằm cô gái nhỏ lên để có thể tiếp tục nhìn vào mắt cô.
“Hội chị em phụ nữ trong nhóm học mới của em thôi a” Dạ Nguyệt ngại ngùng, thật sự mà nói cô cũng chỉ toàn ngồi nghe chứ có mở miệng nói được lời nào đâu, da mặt cô vẫn còn mỏng lắm.

Nói đến chuyện học tập, cô trở lại học trễ hơn so với nhóm của Vân Nhi và Hoàng Trí nên giờ cô phải tham gia vào một nhóm học khác khoảng chín mười người gì đó cho đến khi tốt nghiệp, dù sao thì mọi thứ vẫn ổn, mọi người trong nhóm đều rất hòa đồng. Còn về cô và Vân Nhi thì cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau qua weibo, lâu lâu rãnh rỗi lại hẹn nhau đi ăn uống dạo phố.
Lăng Chi Hiên buồn cười nhìn vợ yêu, vẻ mặt lại hết sức nghiêm túc: “Anh thì không sao, anh chỉ sợ không kìm chế được bản thân trong lúc đó nên mới sử dụng thứ này, em có còn nhớ từ sau lần ở địa đạo trong rừng, chúng ta đều trở nên điên cuồng hơn khi ở trên giường, anh không nghĩ bản thân còn có thể kiềm chế tốt như trước đây nữa”
Dạ Nguyệt cũng nhận ra việc này, có lẽ vì cô bắt đầu bớt ngại ngùng, tận hưởng và hồi đáp cuồng nhiệt hơn trong lúc đó a. Cô hôn vào lồng ngực anh, cô thật hạnh phúc vì anh lúc nào cũng nghĩ cho cô đầu tiên, yêu thương cô, trân trọng cô… cô yêu anh nhiều như anh yêu cô vậy…
“Bảo bối” Lăng Chi Hiên nhắm mắt hưởng thụ những nụ hôn dịu dàng của vợ yêu, miệng hơi hé ra thở dốc.
Dạ Nguyệt dán sát vào người anh, chân hai người đan vào nhau, cô nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể rắn chắc của anh, mê luyến hôn anh như anh đã âu yếm nâng niu cơ thể cô.
“Bảo bối” Lăng Chi Hiên gầm nhẹ, anh ôm lấy mông nhỏ của cô, chưa kịp mang gì đó vào đã đi sâu vào trong cơ thể cô, lần này anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng ướt mềm mại khít chặt mà không có sự ngăn cách của thứ gì đó.
Dạ Nguyệt bị anh bất ngờ xỏ xiên ở tư thế xoay người đối diện nhau thế này, cô không có chuẩn bị trước nên nhịn không được cắn vào vai anh, anh gầm nhẹ thích thú, kéo cằm cô lên hôn vào môi cô.
“Anh thật là…” Dạ Nguyệt trách yêu anh.
Tiếp đó trong phòng chỉ còn lại âm thanh va chạm ái muội nào đó… tiếng rên rỉ… tiếng thở dốc… tiếng gầm gừ… lâu lâu lại nghe tiếng nức nở van xin yếu ớt cùng những lời nói yêu thương gọi tên nhau say đắm nồng nhiệt.
Nói chung cuối cùng sau đêm đó, cả hai đã thống nhất quyết định sẽ tổ chức hôn lễ sau khi Dạ Nguyệt tốt nghiệp và sau đó mới có bánh bao nhỏ, nên từ đây cho đến lúc đó Lăng Chi Hiên sẽ ra mắt gia đình hai bên nội ngoại của Dạ Nguyệt với vai trò là Vị hôn phu của cô.
Chiếc Audi màu xám tro dừng lại trước cổng của một ngôi nhà bình dị đơn giản, ông bà ngoại của Dạ Nguyệt có năm người con gái đều đã kết hôn và có con cái gia đình riêng, ông bà hiện tại sống chung với gia đình của dì út Dạ Nguyệt ở vùng ngoại ô thành phố F.
Vào mấy năm trước, vợ chồng dì út đến thành phố A làm việc nên trong nhà chỉ còn lại hai đứa cháu, một gái lớn và một trai còn đang đi học, sống với ông bà. Và cứ mỗi cuối tháng thì mọi người sẽ lại dành một ngày tụ hợp trở về thăm hỏi ông bà, cùng nhau ăn bữa cơm đại gia đình đoàn viên.
Dạo gần đây Dạ Nguyệt vì quá bận rộn với việc học, thi cử và những chuyện rắc rối mà anh và cô vướng phải nên cô đã lâu rồi không có trở về thăm ông bà ngoại, trước đây Hạ Dạ Lan cũng có nhắc nhở cô một lần.
Hơn nữa một phần cô cũng ngán ngẩm không muốn về, vì cứ hễ trở về là cô lại phải đối diện với những lời nói bóng gió của các dì các dượng bên đó. Chả là tất cả mấy chị em họ của cô đều đã lập gia đình, ngay cả em họ nhỏ nhất con của dì út cũng đã lập gia đình ở tuổi mười tám hai mươi, chỉ còn mỗi mình cô là con gái hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn còn độc thân thôi.
Lăng Chi Hiên bước xuống xe mở cửa cho vợ yêu, ở hàng ghế dưới ba mẹ Dạ Nguyệt cũng đã bước xuống xe, ba Dạ Nguyệt ôm một phần quà thật lớn để biếu ông bà ngoại cùng mẹ Dạ Nguyệt đi vào trong nhà trước.
Tết âm lịch năm nay trời rét hơn mọi năm, Dạ Nguyệt mặc một cái áo len màu tím xám dày cùng quần ôm dài màu đen, đội nón len, mang boot nâu, ấy vậy mà cô vẫn cảm thấy lạnh, Dạ Nguyệt nhanh nhẹn mở cửa hàng rào trước sân để Lăng Chi Hiên chạy xe vào.
Bên trong sân nhà khá rộng đã có hai chiếc xe ô tô đậu, cô nhận ra đó là xe của dì thứ ba và thứ tư của cô, có vẻ như mọi người đã có mặt đông đủ rồi.
Khi Lăng Chi Hiên đỗ xe xong, anh vừa bước xuống xe nắm tay cô gái nhỏ định vào nhà thì đột nhiên mọi người bên trong nhà đều đi ra nhìn ngó hai người, chả là ba mẹ của Dạ Nguyệt đã thông báo về việc chồng sắp cưới của Dạ Nguyệt ra mắt đại gia đình.
Tất nhiên mọi người đều tò mò, ngày trước làm mai cho con bé, thậm chí còn sắp xếp coi mắt ở đây, bọn họ có thể khẳng định anh chàng đó rất được và môn đăng hộ đối với gia đình con bé, ấy vậy mà cuối cùng con bé lại từ chối.
Nên bọn họ tất nhiên đang rất tò mò người đàn ông mà con bé chọn, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Có lẽ mọi người trong nhà đều đã hiểu nhầm Dạ Nguyệt, cô không phải là muốn trèo cao hay cố tình làm giá, bởi hơn ai hết cô biết bản thân mình rất bình thường, học thức bình thường, gia cảnh bình thường, cô biết bản thân mình không xinh đẹp như mấy chị em họ trong nhà, đừng có kén cá chọn canh là câu mà cô đã được lãnh giáo qua.

Nhưng không ai biết trước đây cô đã trãi qua những chuyện gì, những người đàn ông mà cô yêu trước đây chưa bao giờ là giám đốc là tổng giám đốc là soái ca nổi tiếng hay một ai quyền thế giàu sang, mà luôn là một người bạn mà cô gần gũi thân thiết tin tưởng...
Dạ Nguyệt biết bản thân cô cần gì, đó là một tình cảm đơn thuần, tức là không lẫn thứ gì khác ngoại trừ sự đồng điệu của hai tâm hồn, chỉ có tình cảm thuần túy khi cả hai ở cạnh nhau. Nhưng sau cùng cô cũng nhận ra, không ai cần tình yêu đơn thuần của cô, ngoại trừ ba mẹ thì điều này quá hiển nhiên ai cũng vậy rồi.
Vì lẽ đó, Dạ Nguyệt mới im lặng đi con đường của mình, bởi vì cô biết càng giải thích càng phức tạp, càng bôi càng đen thôi.
Quay trở lại chuyện vừa rồi, không cần nói cũng biết cả nhà có một phen sửng sốt khi nhìn thấy Lăng Chi Hiên rồi, so với anh thì người đàn ông mà họ giới thiệu cho Dạ Nguyệt... khụ... kém rất xa a.
Dạ Nguyệt đột nhiên hắc hơi một cái, mũi cô bắt đầu nghẹt vì tiết trời giá rét như thế này, ngay cả hơi thở cũng ra khói luôn a.
"Bảo Bối, chẳng phải anh đã nói em nên quấn khăn choàng rồi sao?" Lăng Chi Hiên nhíu mày dùng tay áo chùi chùi mũi nhỏ của cô, rồi anh cởi khăn choàng vừa lớn vừa dày của anh quấn quanh cổ cho cô, vì đó là size riêng của anh nên nó che đến hết cả mũi nhỏ của Dạ Nguyệt nhìn rất buồn cười.
"Em có để cái của em trong xe ấy" Dạ Nguyệt định cởi ra đưa lại anh để mang cái của mình thì anh giữ cô lại.
"Em mang cái của anh đi" Lăng Chi Hiên dịu giọng nói rồi anh mở cửa xe, duỗi cơ thể cao lớn của mình sang ghế phụ chỗ ngồi của vợ yêu, mở hộp đồ dùng cá nhân lấy ra khăn choàng cổ size vừa của vợ yêu.
Này này... cái đó là khăn choàng đôi có phải hay không? Nhìn hai cái khăn choàng một lớn một nhỏ giống nhau không khác điểm nào thì ai cũng không khỏi cảm thán.
Lăng Chi Hiên quấn luôn khăn choàng của vợ yêu lên cổ, anh biết vợ yêu của anh rất thích thời tiết lạnh, nhưng bản thân vợ yêu lại dễ nhiễm bệnh cảm cúm khi thời tiết thay đổi thất thường, sức khỏe của vợ yêu đem so với anh thì yếu hơn rất nhiều.
Ở bên trong, tất cả mọi người đều vẫn đang cảm thán không ngớt... con bé chọn quá đúng người rồi.
"Sao mọi người lại tập trung trước cửa thế này?" bà ngoại của Dạ Nguyệt từ sau nhà bước lên, dù bà đã sáu mươi mấy tuổi nhưng trông bà vẫn còn rất khỏe mạnh nhanh nhẹn.
Vừa bước ra tới cửa thì thấy Dạ Nguyệt đang đứng bên ngoài cùng với một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, bà liền vui mừng ra đón cả hai: "Nguyệt Nguyệt, cháu rể, sao hai đứa lại đứng ngoài trời mà không vào nhà thế này, coi chừng cảm lạnh a"
"Ngoại" Dạ Nguyệt vui vẻ ôm ngoại, lâu rồi cô không có gặp bà ngoại a.
Đúng lúc này, hàng rào cót két mở ra, ông ngoại của Dạ Nguyệt xách thùng gì đó trên tay cũng vừa về tới: "Nguyệt Nguyệt, cháu mới về đấy à?"
"Ông ngoại" Dạ Nguyệt xoay đầu trìu mến gọi ông.
"Ơ, ai đây?" ông ngoại Dạ Nguyệt năm nay đã qua hàng bảy nhưng ông vẫn còn vô cùng tỉnh táo và hoạt bát, ông ngớ người nhìn cậu trai trẻ đẹp trai đang đứng cạnh cháu gái mình.
"Cái ông này, còn ai vào đây ngoại trừ cháu rể hả? Không phải hôm qua tôi có nói trước với ông rồi sao?" bà ngoại cằn nhằn ông ngoại lẩm cẩm, hôm qua ba mẹ Dạ Nguyệt có gọi cho bà để nói trước với bà, nên hôm nay bà đặc biệt làm rất nhiều món, mỗi lần nhà có hỷ thì bà sẽ luôn làm nhiều món ngon hơn bình thường.
"À ừ tôi nhớ rồi" ông ngoại cười hề hề gật đầu, vỗ vỗ vai Lăng Chi Hiên liên tục bảo rất được, rất được nha.
Dạ Nguyệt mỉm cười thật tươi nhìn ông bà ngoại, lâu rồi cô không có nhìn thấy cảnh tượng ấm áp đáng yêu này, dù bà ngoại hay ông ngoại đôi khi sẽ tỏ ra cằn nhằn với nhau, nhưng cô biết đó là cách quan tâm đối phương của ông bà.

"Được rồi, chúng ta mau vào trong nhà thôi, ngoài này lạnh cóng hết cả rồi" bà ngoại kéo tay Dạ Nguyệt đi vào trong nhà, Lăng Chi Hiên vẫn im lặng đi theo sau vợ yêu như hình với bóng.
Nhà của ông bà ngoại Dạ Nguyệt giống như những ngôi nhà bình thường ở những vùng ngoại ô khác, đồ đạc bên trong phòng khách đa số làm bằng gỗ, bên góc phải là một bộ bàn ghế thời xưa bằng gỗ, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt bị bắt ngồi xuống ở một ghế hai người ngồi, sau đó mọi người chia nhau ngồi xung quanh phòng tò mò hỏi chuyện.
"Vậy, cháu lớn hơn Nguyệt Nguyệt bốn tuổi có phải hay không?" bà ngoại cùng ông ngoại ngồi đối diện hai người, thân thiết hỏi Lăng Chi Hiên. "Cháu đang làm nghề gì?"
Lăng Chi Hiên lễ phép vâng dạ rồi nói: "Cháu làm việc trong Trung Tâm mua sắm O & Y ở thành phố F"
"Chà, nơi đó chẳng phải có quy mô quốc tế sao?" một người chị họ lên tiếng trầm trồ. "Cậu làm chức vụ gì ở đó?"
"Tôi là Tổng giám đốc chi nhánh thành phố F" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt đáp.
Ai cũng biết Trung Tâm mua sắm O & Y có rất nhiều chi nhánh lớn được đặt ở rất nhiều thành phố lớn khắp cả nước và cả ở Mỹ, nghe nói ông chủ sáng lập và đứng đầu là một doanh nhân nổi tiếng người Mỹ - Chris Stephen.
"Hình như em đã thấy anh ấy ở đâu rồi thì phải?" một người chị họ khác lớn hơn Dạ Nguyệt một tuổi, vô cùng xinh đẹp thanh tú và cũng được công nhận là xinh đẹp nhất nhà, bất ngờ lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng làm say đắm lòng người. "Anh tên là gì ạ?"
"Em quên giới thiệu, anh ấy là Lăng Chi Hiên a" Dạ Nguyệt vỗ nhẹ trán như nhớ ra, cô quên chưa giới thiệu tên của người nào đó cho cả nhà biết.
"Lăng Chi Hiên... Có phải chính là Lăng Chi Hiên đó không? Lăng đại thiếu gia bí ẩn của Lăng gia đúng không?" cô ấy đột nhiên mở to mắt nói, cô đã nhớ ra rồi, cô đã từng đọc qua tin tức Lăng đại thiếu gia từ chối quyền thừa kế kèm theo một tấm ảnh đã được lan truyền rất rộng rãi trên weibo, vì thế mà từ lúc đầu nhìn thấy thì cô đã thấy người này rất quen mặt.
Lăng đại thiếu gia của Lăng gia? Con cháu của một trong tứ đại gia tộc? Mọi người hít sâu nín thở, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lăng Chi Hiên, nhìn anh giống như nhìn thấy một sinh vật lạ nào đó mà không phải người.
Ở đây ngoại trừ Dạ Nguyệt, thì cả ba mẹ cô cũng ngạc nhiên, dù cho họ có nghe phong thanh về chuyện đó nhưng chưa từng nhìn thấy ảnh của vị đại thiếu gia đó, không ngờ lại chính là con rể của họ.
Mẹ Dạ Nguyệt chỉ biết Lăng Chi Hiên là cháu của La Huệ Tâm, tức là con rể là con cháu của La gia nhưng bà lại không biết con rể còn là đại thiếu gia của Lăng gia.
"Vậy, người phụ nữ bí ẩn trong tin đồn... là em hả Nguyệt Nguyệt?"
Bị chỉ đích danh, Dạ Nguyệt dở khóc dở cười gật đầu, cô không ngờ mọi người cũng nhạy cảm với mấy tin tức thế này quá a.
"Nói như vậy, cậu thật sự đã từ bỏ quyền thừa kế vì Nguyệt Nguyệt?" một người chị họ khác lên tiếng.
Lăng Chi Hiên vẫn siết chặt tay Dạ Nguyệt từ đầu đến giờ, anh không nhanh không chậm thừa nhận: "Đúng vậy!"
Mọi người nghe xong câu trả lời đều một bộ ngồi im lặng không nói thêm gì nữa... Bọn họ còn có thể nói gì nữa đây, vì Nguyệt Nguyệt mà ngay cả quyền thừa kế một đại gia tộc lớn cũng không cần, trên đời này liệu còn một ai khác có thể làm được?
Đột nhiên ông ngoại bật cười thật lớn phá tan không khí im lặng đến kỳ lạ của cả nhà: "Rất tốt... rất tốt... được rồi, mọi người còn không mau dọn bàn tiệc đi chứ, tôi muốn uống với đứa cháu rể này vài ly rồi đó"
Nghe ông ngoại hối thúc, các dì phụ bà ngoại nhanh chóng dọn mâm cổ cho ông ngoại và mấy dượng cùng các cháu rể ở phòng khách, những người khác cũng lật đật kéo xuống nhà sau.
"Anh uống ít thôi nha" Dạ Nguyệt dặn dò người nào đó trước khi cô ra phía sau nhà, cô chưa từng thấy anh tham gia những buổi tiệc dân dã như thế này, hơn nữa cô biết là mọi người thường sẽ uống rất nhiều rượu a. "Tối nay chúng ta còn một buổi họp gia đình khác nữa a"
Sau khi họp mặt ở đây thì đến chiều tối, gia đình Dạ Nguyệt còn phải về thăm bên nội của cô nữa, ông bà nội của Dạ Nguyệt đã mất từ khi Dạ Nguyệt còn bé, chủ yếu cô về là để đốt nhang cho ông bà, còn lại là hỏi thăm các cô các dượng.
"Anh biết rồi Bảo Bối" Lăng Chi Hiên tranh thủ hôn trán vợ yêu, anh không nỡ buông tay vợ yêu ra.
"Cháu rể ngoan, đến đây ngồi kế ông nào" ông ngoại vui vẻ gọi Lăng Chi Hiên.

"Anh đi đi" Dạ Nguyệt buồn cười, ông ngoại của cô thật sự rất thích người nào đó rồi, chỉ sợ hôm nay anh khó thoát a.
Lăng Chi Hiên vừa ra ngồi kế ông ngoại thì bên trong này Dạ Nguyệt bị mấy bà chị họ lôi đầu vào hỏi cung ngay tức thì, thật ra không chỉ mấy bà chị họ mà cả mấy dì cũng đang ngồi hóng chuyện ở đó.
"Khai mau, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào, con bé này giấu kỹ thật đó a"
"Thật ra thằng bé là cháu trai của bạn tôi" Hạ Dạ Lan cười cười, mở đầu kể lại cho mọi người nghe chuyện mà bà biết. "Thằng bé bảo vô tình gặp Nguyệt Nguyệt vài lần, hên xui may rủi thế nào nó lại để ý con bé nên nhờ dì nó đứng ra mai mối, không ngờ cả hai lại quyết định tiến đến hôn nhân, đợi Nguyệt Nguyệt ra trường thì chính thức tổ chức hôn lễ luôn"
"Hơ, sao em nói không thích mai mối mà?" chị họ xinh đẹp nghe xong bất ngờ hỏi, cô nhớ trước đây có người đến nhà mai mối cho Nguyệt Nguyệt, một anh chàng cũng học bên lĩnh vực y tế, nhưng Nguyệt Nguyệt lại từ chối, à chính là anh chàng mà mọi người đều nói rất được và môn đăng hộ đối đó, thật ra thì nhà cậu ta giàu hơn nhà Nguyệt Nguyệt và cậu ta cũng học cùng trường với Nguyệt Nguyệt.
Đúng là em không thích nhưng cũng không ghét mai mối, chỉ là thật ra bọn em đã là một đôi từ trước khi có trò mai mối đó xảy ra rồi, Dạ Nguyệt âm thầm nói trong lòng.
Nhưng tất nhiên cô không có nói ra mà chỉ có thể ậm ừ nói lướt qua, dù sao thì nói theo chuyện của mẹ cô sẽ đơn giản hơn rất nhiều khi kể về chuyện anh và cô đã thật sự ở cạnh nhau như thế nào: "Em cũng nhớ có gặp anh ấy vài lần trước đó, cũng có nói chuyện đôi chút nên cảm thấy rất hợp tính nhau cũng có cảm tình chút ít, vì vậy đã quyết định tìm hiểu"
"Sau đó đồng ý kết hôn?" mọi người đều chăm chú nghe Dạ Nguyệt nói.
"Vâng, đến bây giờ thì em yêu anh ấy rồi" lần này thì Dạ Nguyệt thành thật khai báo.
"..."
"..."
"Ngoại thấy thằng bé rất tốt, là một người đàn ông đáng để trao thân gửi phận, Nguyệt Nguyệt chọn không sai đâu" bà ngoại vui vẻ nói thêm vào, càng nhìn thằng bé bà càng thích, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của thằng bé khi nhìn cháu gái của bà.
"Chị vẫn không hiểu vì sao em lại không chấp nhận mối tốt kia vì anh chàng kia cũng rất được mà" người chị họ lớn tuổi hơn cả Lăng Chi Hiên nhíu mày khó hiểu. "Trước khi gặp người đó, thì chị thấy cậu ta là phù hợp với em nhất a, cậu ta là bác sĩ còn em là dược sĩ, làm việc chung ngành sẽ có thể dễ dàng thông cảm cho nhau hơn"
"Quan trọng là em không có cảm xúc đặc biệt gì dành cho cậu ấy, giống như một người bạn mới quen biết mà thôi" Dạ Nguyệt nghiêm túc trả lời. "Nếu là vậy thì không phải nên thẳng thắng nói ra để đối phương đi tìm hạnh phúc thật sự của mình hay sao"
"Cảm tình hay một chút ít rung động cũng không có?"
"Hoàn toàn không, em đã nói ngay từ đầu là chỉ như một người bạn bình thường cùng trường thôi" Dạ Nguyệt nhấn mạnh. "Bạn bình thường cùng lớp của em, chính là giống như vậy đó"
"Tôi đã nói con bé cứng đầu chưa nhỉ?" Hạ Dạ Lan bật cười. "Con bé đã quyết định chuyện gì thì cho dù là tám con ngựa kéo nó cũng kiên quyết giữ vững lập trường"
"Được rồi, được rồi, giờ Nguyệt Nguyệt cũng đã có vị hôn phu rồi, nhắc lại chuyện đó có còn quan trọng nữa không?" bà ngoại lên tiếng dẹp loạn cục diện, dọn mâm cổ lên bàn tròn ngay cạnh bếp. "Chúng ta cũng nhập tiệc thôi"
Và... dù sao thì kể từ giờ Dạ Nguyệt cũng được khỏe lỗ tai khi cái chuyện mai mối đã hoàn toàn chấm dứt vô thời hạn.
Khi tiệc vừa tàn đã hơn một giờ chiều, bàn tiệc của ông ngoại và các dượng ai ai cũng đều đã say khướt gục xuống bàn, mọi người đành phải tìm một chỗ để bọn họ ngủ và nghỉ ngơi tạm bợ, cơ mà chuyện này cũng là bình thường vì mỗi cuối tháng đều diễn ra giống y như vậy.
Lăng Chi Hiên không có gục, vừa đứng dậy anh đã lập tức đi tìm cô gái nhỏ của anh.
"Em rể, tìm Nguyệt Nguyệt có đúng không?" chị họ xinh đẹp nhìn thấy anh liền mỉm cười thật tươi hỏi, đôi mắt cô tà mị quyến rũ, mùi vị của phụ nữ nồng nàn khiến bao chàng trai mê đắm, mặc dù nhỏ tuổi hơn nhưng tính theo vai vế thì cô lớn hơn, cô đột nhiên giữ lấy cánh tay anh, giọng điệu hết sức ngọt ngào mời gọi ái muội. "Chị thấy cậu hình như đã say rồi đấy, để chị đưa cậu vào phòng nằm nghỉ nha"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận