Nhật Bảo đưa nó đến sân bay, Còn 20p nữa thôi nó sẽ xa nới này mãi mãi, nó sẽ mang theo đứa con của Băng đi thật xa
-Mày đi rồi nhớ thường xuyên liên lạc về cho tao đó biết chưa – Hân ôm nó nghẹn ngào
-Tao biết mà
-Chị…phải nhớ giữ gìn sức khoẻ đó – Bảo Anh ôm nó
-Cám ơn em, chị nhớ mà
-Bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp – Nhật Bảo
-Cám ơn anh nhưng em không thay đổi đâu, nó quẹt hàng nước mắt miễm cười
Phi Nhân ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn hắn vẫn nằm đó…một ngón tay động đậy, hắn mở mắt ra
-Anh tỉnh rồi sao? Phi Nhân mừng rỡ
-Bảo Anh cô ấy có sao không? Cô ấy đâu rồi? - Hắn hốt hoảng
-Bảo Anh…cô ấy…
-Cô ấy đâu…??? - Hắn nhảy xuống giường, đầu còn choáng váng
-Anh có sao không? - Phi Nhân đỡ hắn
-Tôi hỏi Bảo Anh cô ấy đâu rồi??? - Hắt gắt lên
-Cô ấy đi rồi
-Đi đâu…khi nào cô ấy về?
-Cô ấy đã đến sân bay, có lẽ mãi mãi cô ấy sẽ không về đây nữa
-Cậu nói sao? Tại sao cô ấy lại bỏ tôi mà đi? Cậu nói đi - Hắn giật mạnh hai bã vai của Phi Nhân – Tôi phải tìm cô ấy - Hắn chạy ra cửa
-Còn 10p nữa chuyến bay sẽ cất cánh, anh không đến kịp đâu
-10p tôi cũng phải đi, 1p tôi cũng phải đi - Nói rồi hắn bỏ chạy thật nhanh, Phi Nhân vội đuổi theo hắn
-Em sẽ đưa anh đi
Tại sân bay, chuyến bay sẽ tạm dừng trong 10p xin lỗi vì sự cố này….mọi người đành ngồi chờ
-Mọi người ở đây anh chạy đi mua nước – Nhật Bảo chạy đi
Nó ngồi đó nhưng trong lòng đang mong ngóng một hình ảnh ai đó, sao quyết định ra đi mà vẫn còn lưu luyến
-Mày đi thật sao?
-Uhm, tao không thay đổi đâu hihi - Cười đau khổ
“Còn 5p chuyến bay sẽ cất cánh xin mọi người vào trong…” tiếng thông báo vang lên cũng là lúc chiếc xe màu đen vừa chạy đến. Một người trong quần áo của bệnh nhân bước ra, đầu vẫn còn quấn băng trắng chạy khắp nơi tìm kiếm ai đó, một người vội chạy theo sau trong sự chú ý của mọi người ….Chạy hết khu này, chạy qua khu khác, ánh mắt luôn tiềm kiếm một dáng người quen thuộc
Nó đứng lên chào mọi người lần cuối rồi kéo chiếc vali đi vào trong, hắn chạy đến mồ hôi đã thấm áo….đứng lại nhìn xung quanh….bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đập vào mắt hắn…
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH ĐAU ĐẾN BAO GIỜ EM MỚI DỪNG LẠI!
Hắn hét thật to làm mọi người xung quanh phải nhìn lại, trái tim nó thổn thức…tiếng nói quen thuộc làm nó đứng yên
-EM MUỐN TRÁI TIM ANH MỘT LẦN NỮA VÌ EM MÀ RỈ MÁU, ĐÚNG KHÔNG?
Hắn hét lên lẫn nữa, từ từ đi lại gần nó
-Em đừng làm trái tim anh rỉ máu. Anh không thể chịu thêm một lần nào nữa đâu. Bảo Anh!!!
Hắn ôm nó từ phía sau, nó đã khóc, mọi người vẫn đứng đó nhìn nó và hắn
-Hãy ở lại với anh, anh cần em, con cần em, con chúng ta cần cả ba lẫn mẹ...em muốn con mình sau này không có ba sao?
-Em…
-Em còn nhớ lời anh nói không? Trái tim anh chỉ có thể rung động vì em, duy nhất một mình em. Dù gương mặt em có thay đổi nhưng đây chính là em, là Su Su của Bi, là Bảo Anh của Khánh Băng và là người duy nhất anh yêu!!! Hãy ở lại cùng anh nha em! Anh yêu em, Bảo Anh!!!
-Em… - Nó khóc, xoay người ôm chầm lấy hắn – Em sẽ không rời xa anh, mãi mãi sẽ không rời xa anh….
Hắn miễm cười đặt lên môi nó một nụ hôn mà đã bao ngày hắn chờ đợi, nó đáp trả nụ hôn mãnh liệt của hắn bằng tất cả tình yêu của mình
-Sao đằng kia mọi người đông thế? Mình lại đó xem đi
Bốn người lớn, một bé gái 1.5 tuổi và một bé trai 6 tháng tuổi đang đi đến
-A ha…mọi người đến đây đông đủ cả sao? Sao biết tớ về mà ra đây thế?
Bảo Nam đang bế một cô công chúa nhỏ lên tiếng, mọi người nhìn sang, hắn thôi không hôn nó nữa, ôm nó vào lòng, nhìn sang tên vừa phá đám
-Ê Băng đầu cậu bị sao thế?
Bịch, bùm, bùm, bịch….là Bảo Nam bị hắn, Phi Nhân, Nhật Bảo đánh túi bụi nhưng nhẹ tránh cô công chúa ra
-Mấy cậu bị điên sao vừa gặp đã đánh tớ
Haha…mọi người cười ầm lên, mặt của Bảo Nam thì xịu đơ
-Chào mừng mọi người trở lại – Nhật Bảo nói
-Vừa đánh xong giờ chào đón – Bảo Nam
-Tại anh phá đám bọn họ chi – Bảo Trân lên tiếng
Giờ Bảo Nam mới nhìn sang người đứng cạnh hắn
-Đây là…Linda đúng không? Hehe hai người…đẹp đẹp đôi…- Bảo Nam
-Cô ấy là Bảo Anh, vợ tớ - Hắn
-Sao? Chẳng phải…
-Rồi cậu sẽ biết - Hắn nói rồi quay sang ôm nó, nó miễm cười trong niềm vui bất tận
Mọi người cùng về trong niềm vui, bây giờ mỗi người đã có cuộc sống riêng của mình đầy tiếng cười và hạnh phúc…
Một lễ cưới được diễn ra ngay sau khi hắn bình phục. Ba mẹ hai bên đều vui mừng cho nó và hắn. Có lẽ người hạnh phúc nhất chính là mẹ của hắn đã lâu rồi bà mới thấy được nụ cười trước kia của hắn
Một năm sau đó, Phi Nhân và Bảo Trân cũng đã kết hôn…Mọi người đã quyết định xây dựng một ngôi nhà chung, khi nào có dịp là họ lại trở về ngôi nhà chung ấy trò chuyện, ăn uống…và những nụ cười lại tiếp nối nhau…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...