Một ngày làm việc mới lại bắt đầu, hôm nay nó cảm thấy mọi thứ như đã trở lại, vươn vai đón chào ngày mới nó nhanh chóng đi đến công ty.
-Hôm nay em đến sớm thế? – Trưởng phòng nhân sự - Lâm Khiêm
-Uhm hihi anh cũng thế - Nó
-Em đã ăn gì chưa? Mình cùng đi nhé
-Uhm hihi
Nó cùng Lâm Khiêm bước ra ngoài cùng lúc đó hắn cũng vừa đến công ty, nhìn thấy nó đang vui vẻ nói chuyện với Lâm Khiêm trong lòng có chút không vui, chau mày hắn mở cửa bước ra
-Chào chủ tịch – Lâm Khiêm
-Chào anh – Nó
-Cô Linda vào phòng tôi ngay có việc gấp – Hắn
-Nhưng cô ấy chưa…. – Lâm Khiêm
-Tôi bảo vào ngay
Hắn để lại một câu lạnh lùng rồi bước đi, nó liền đi theo sau hắn, Lâm Khiêm hơi sợ trước thái độ của hắn cũng thấy hắn hơi lạ so với trước đây
-Cô Linda và chủ tịch là như thế nào nhỉ? Thái độ đó…chẳng lẽ chủ tịch nghĩ mình và cô ấy là…chủ tịch ghen sao?
Miễm cười Lâm Khiêm đi ra ngoài. Nó và hắn lúc này đã vào phòng làm việc của hắn
-Anh gọi tôi vào đây có việc gì?
-Cô ngồi đó đi – Hắn lạnh lùng
Nó nghe theo hắn ngồi xuống nhìn theo từng hành động hắn đang làm, hắn lấy ra một hộp cháo…
-Nè cô ăn đi
Nó trân trân nhìn hắn
-“Chẳng phải lúc nãy anh ta còn bực mình bắt mình vào đây…giờ lại đưa mình hộp cháo là ý gì đây?”
-Này…có nghe tôi nói gì không?
-Ơ…tôi… - Nó nhận lấy hộp cháo từ tay hắn – Nhưng anh bảo có việc gấp cần tôi vào đây mà
-Chẳng phải là cô chưa ăn sáng sao, ăn đi đừng nhiều lời – Hắn ngồi đối diện với nó
Nó cảm thấy hắn quan tâm đến nó có chút gì đó vui vui, nó tủm tỉm cười
-Cô ăn nhanh đi rồi làm việc, trễ giờ tôi trừ lương đấy
-Ăn thì ăn…hihi mà anh ăn cùng tôi đi chứ
-Cô ăn đi tôi không đói
-Không đói cũng phải ăn anh nhớ có lần anh đã bị đau bao tử dữ dội đến cỡ nào không?
-???? – Hắn nhìn nó – “Tại sao cô ấy biết?”
-Tôi…anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi nghe Hân kể thôi – Nó quên mất – Mà anh ăn cùng tôi đi nhá
Nó vừa nói vừa múc muỗng cháo đưa trước mặt hắn, hắn lại không hiểu vì sao hắn lại có thể thức dậy sớm nấu cháo mang đến cho nó và bây giờ lại cùng ăn chung với nó….
Nó miễm cười hạnh phúc, hắn thì thấy vui vui trong lòng…là nguyên nhân gì thế?
-Này…giữ im
Hắn lấy khăn lau cháo dính trên miệng nó….thình thịch…thình thịch…tim nó đập liên hồi, trân trân nhìn hắn, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt nó…cả hai nhìn nhau bất động….khoảng cách càng lúc càng gần hơn…nó nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt hắn đang rất gần…rất gần khuôn mặt của nó..
Cạch, cánh của phòng hắn mở ra, Phi Nhân bước vào làm nó và hắn giật mình tỉnh lại
-Em…em…không cố ý…xin lỗi hai người….em ra đây – Phi Nhân gãi đầu ngại ngùng
-Ơ…không đâu…cậu ở đây đi mình phải về phòng rồi – Nhìn hắn – Cám ơn anh vì món cháo
Nó chào hai người rồi nhanh chóng bước ra, nó ngượng, hắn thì lúng túng gật gật đầu, Phi Nhân nhìn hắn miễm cười
-Haha…Anh và cô ấy…được được đấy
-Không phải như em nghĩ đâu, đừng có nghĩ lung tung, tìm anh có việc gì? – Hắn né tránh
-Ah…là việc của công ty Trương Lập, công ty mình đã chấm dứt hợp đồng với công ty bên đó nhưng mà lô hàng sắp tới mình cần tìm thêm đối tác nếu không sẽ bị đình truệ
-Uh điều này anh cũng đã nghĩ tới, đây là những đối tác đã làm ăn với công ty khá lâu em kham khảo rồi mình sẽ tiến hành ký kết hợp đồng
Phi Nhân nhận lấy hồ sơ về những công ty đối tác lớn, chào hắn rồi về phòng làm việc
Cốc…cốc…cốc…
-Mời vào – Hắn lạnh lùng
-Dạ chào chủ tịch – Trưởng phòng kinh doanh chi nhánh A – Lệ Lâm ẻo lả bước vào với trang phục thiếu vải
-Cô tìm tôi có việc gì? – Hắn nhìn chướng mắt
-Dạ, bên em có tập giấy tờ cần chữ ký của ngài – Lệ Lâm đi lại bên bàn của hắn, tiến sát vào người hắn làm hắn thấy khó chịu
-Cô để đó tôi xem qua rồi cho người mang sang – Hắn đuổi ả ta đi
-Dạ…á… - Lệ Lâm giả vời trật chân ngã, hắn đỡ ả ta nhân cơ hội đó ả ta sà vào lòng của hắn ôm hắn
-Thưa chủ tịch, tôi… - Nó bước vào do cửa mở - Tôi…xin phép
-Cô đừng hiểu lầm – Hắn đẩy ả ta ra, ả ta vẫn ngã về bên hắn
Nó chạy đi cùng lúc đó Phi Nhân đi tới nó va vào Phi Nhân
-Ơ…Linda cậu sao thế? Cậu khóc sao?
-Tớ…ah không tại bụi thôi mà cậu nói chủ tịch giúp tớ hôm nay tớ về sớm nhá tớ hơi mệt
-Có cần tớ đưa về không?
-Ah không…không …thôi tớ đi nhé!
Nó đi nhanh không để Phi Nhân hỏi thêm lời nào cả. Hắn thì không hiểu tại sao lúc nó bỏ đi hắn lại muốn giải thích cho nó hiểu mọi thứ không như nó nghĩ…hắn sợ điều gì?
-Anh, em đem… - Phi Nhân đi vào nhìn thấy hắn đang đỡ Lệ Lâm vào ghế ngồi cũng hiểu Linda tại sao lại như thế
-Ah…cô ấy bị trật chân, em đừng nhìn anh như thế
Ả ta vẫn ẻo lã sà vào lòng hắn, đỡ ả ta lên ghế hắn quay sang Phi Nhân
-Em gặp anh có chuyện gì không?
-Em đã soạn xong hợp đồng cho đối tác mới anh xem qua rồi em sẽ đến gặp họ
-Uhm em để đó đi tí nữa anh xem – Nhìn sang Lệ Lâm – Cô tự về được không?
-Em…anh đưa em về giúp nhé, em chắc là không đi được rồi
Hắn do dự sợ nó lại hiểu lầm hắn, Phi Nhân nhìn ả ta không thích chút nào biết ngay ả ta đang giả vờ
-Anh để em đưa Lệ Lâm về chi nhánh A cho, em cũng định sang bên ấy
-Uhm vậy nhờ em nhá, Lệ Lâm cô cùng đi với Phi Nhân nhé
-Dạ - Lệ Lâm nhìn Phi Nhân tức tối
Tại quầy lễ tân
-Chị cho em hỏi anh Phi Nhân, trợ lý của chủ tịch làm việc ở phòng nào ạ? – Bảo Trân
-Em là gì của trợ lý Phi Nhân? – Tiếp tân
-Dạ, em là…em là… - Nhỏ ngại ngùng không biết nói mình là cái gì của Phi Nhân nữa
-Ơ…Trợ lý Phi Nhân đang đi xuống kìa – Tiếp tân chỉ tay về hướng Phi Nhân
Nhỏ vui mừng nhìn theo hướng tiếp tân chỉ, nụ cười vụt tắt khi nhỏ trông thấy Phi Nhân cùng Lệ Lâm đi xuống
-Anh Phi Nhân – Nhỏ gọi to kèm theo sự tức giận
Phi Nhân nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, nhìn thấy nhỏ tay chân cậu rụng rời, nhỏ bỏ chạy, cậu buông ngay Lệ Lâm mà đuổi theo nhỏ. Hắn xem qua mớ giấy tờ mà Lệ Lâm đưa…nghĩ Phi Nhân cũng chưa đi xa nên đi xuống tìm, hắn gặp ngay cảnh ấy…Phi Nhân buông Lệ Lâm đuổi theo Bảo Trân…Hắn miễm cười, nụ cười nhanh chóng vụt tắt khi ả ta tự đứng dậy bực bội vì bị Phi Nhân bỏ lại…nụ cười nữa miệng, hắn tiến lại Lệ Lâm
-Chân cô không sao rồi nhỉ?
-Chủ…tịch… - Ả ta lúng túng
-Đây…cô cầm lấy – Để lại gương mặt lạnh lùng, hắn bỏ đi
Ả ta sợ khi nhìn thấy gương mặt và ánh mắt đó của hắn
Bây giờ nó cần một ai đó lắng nghe nó, một ai đó cho nó mượn bờ vai mà khóc…và người duy nhất nó cần bây giờ chỉ có Hân người bạn thân của nó
-Mày khóc đi, khóc rồi sẽ hết mà… - Hân vỗ nhẹ lên vai nó
-Mày nói xem tao có ngốc không chứ? Tao về đây là vì cái gì? Bây giờ…hức…hức…hết rồi…hết thật rồi…
Bảo Trân cùng lúc đó nức nỡ chạy vào
-Chị hai….huhu…
-Bảo Trân em sao thế? – Hân hỏi, Nó lau vội hàng nước mắt, nhìn nhỏ
-Em…hức…hức…anh Phi Nhân anh ấy…gạt em…hức hức…
-Nhưng chuyện gì? – Hân
-Em đến công ty tìm anh ấy muốn cho anh ấy bất ngờ nhưng…em mới thật sự là người bất ngờ anh ấy cùng một người con gái….họ tay trong tay trước mặt em ….
-Sao? Phi Nhân sao lại là người như vậy? Không thể nào? Nó cùng Hân nói
-Chính mắt em thấy….hức…hức…
Phi Nhân vừa đi vào nghe nhỏ nói cậu cười làm cả ba ánh mắt nhìn về phía cậu
-Anh về đi, anh đến đây là gì? – Bảo Trân tức tối đẩy Phi Nhân ra ngoài
-Nghe anh nói không phải như em nghĩ đâu….nghe anh nói – Phi Nhân ôm lấy nhỏ mặt cho nhỏ vùng vẩy
-Nói…nói gì nữa chứ….tôi không còn gì để nói với anh nữa cả anh về đi
-Đó là Lệ Lâm – Trưởng phòng kinh doanh bên chi nhánh A, cô ấy giả vờ trật chân kiếm cớ đề gần anh Khánh Băng, anh sợ Linda hiểu lầm nên anh mới đưa cô ta về
-Anh biết cô ta giả vờ mà còn ôm xà nẹo thế kia ak? Tôi tin được sao
-Đúng là cô ấy giả vờ vì ba cô ấy là một cổ đông lớn trong công ty nên anh cũng không chấp dứt cô ta – Hắn cùng Nhật Bảo đi vào làm ọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn
-Thật sao? – Bảo Trân nhỏ giọng
-Ngốc, thật đấy… - Phi Nhân ôm nhỏ, nhỏ không đẩy cậu ra nữa mà cuối đầu hối lỗi
-Có thế thôi mà làm phiền đến chị hai đó hả? – Nhật Bảo đi về phía Hân
Nó nhìn hắn, thẹn thùng “Sao mình lại hành động thế nhỉ? Mất mặt quá đi”, hắn nở một nụ cười nhẹ
-Mọi người đông đủ cả vậy hôm nay em vào bếp làm vài món chiêu đãi mọi người nhé – Hân
-Thôi, mày với mọi người ở đây đi để tao với Bảo Trân làm cho – Nó cùng Bảo Trân đi vào, tránh ánh mắt của hắn làm nó lúng túng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...