Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Bốn người họ bước vào, ngạc nhiên mắt chữ A miệng chữ O…
-Nè anh Phi Nhân mở miệng to lên nào hihi
Bảo Trân đang đúc Phi Nhân ăn, gương mặt Phi Nhân lúc này dù đang ăn thức ăn ngon thật ngon mà cứ tưởng như nuốt phải thuốc độc. Phi Nhân đâu muốn nhưng do Bảo Trân cứ mè nheo bên tai suốt làm cậu đành chấp nhận chịu trận…
-HAHA…Khánh Băng em của cậu cũng có ngày chịu trận thế kia haha…
Bảo Nam không nhịn được nữa phun ra một tràn làm cho Phi Nhân và Bảo Trân phải nhìn lại, Vân Kỳ và Thiên Ân đang xem hành động của Bảo Trân và Phi Nhân cũng nhìn về nới phát ra âm thanh kia
-NÈ ANH NÓI GÌ THẾ HẢ? Đang bực tức Phi Nhân sẵn dịp phun trào ném ngay cái gối vào Bảo Nam
-Hihi anh chỉ nói sự thật thôi làm gì ghê vậy
Nhìn Bảo Nam một cái đầy sát khí làm cho Bảo Nam thôi cười nữa, Phi Nhân trở lại ghế ngồi. Nhật Bảo lên tiếng
-Em phá đủ chưa Bảo Trân?
-Em có phá gì đâu chứ
-Vậy sao không bên đó học, về đây làm gì?
-Em…
-Về đây em phá phách quá, mai trở về lại bên đó cho anh nếu không anh cho người hộ tống em sang đó…Nhật Bảo ra giọng anh lớn
-Anh…hưc…hưc…em ghét anh…anh toàn ăn hiếp em…Bảo Trân khóc ngon lành
-Anh sao lại thế. Hân dịu dàng…Bảo Trân em đừng khóc anh Bảo chỉ đùa thôi
Ngước nhìn Hân, Bảo Trân miễm cười
-Chị là Gia Hân đúng không ạ? Hihi…chị, chị nhất định phải về phía em, anh Bảo đáng ghét lắm chị đừng yêu anh ấy, cái gì ảnh cũng tranh giành với em, em thích ăn cái này ảnh cũng dành, cái kia ảnh cũng dành. Có lần em được ba dẫn đi ăn, ba gắp ột con tôm lớn vậy mà ảnh cùng giành với nữa…vừa nói Bảo Trân vừa nhìn về cái mặt đang đằng đằng sát khí của anh mình cười típ mắt
-“Anh Bi ăn được tôm sao?” Dấu hỏi hiện trong đầu nó, nó nhìn về phía Hân…Hân chỉ biết lắc đầu…
-Em nói gì thế hả? Tin anh đánh đòn em không?
-Đấy chị thấy chưa…anh ấy tối ngày ăn hiếp em thôi…giả vờ khóc…Chị chị đẹp lắm, chị làm chị dâu của em nha…hihi. Câu nói đó làm cho Hân ngượng đỏ mặt, nhỏ liền chạy sang Băng
-Anh Băng, hihi xin lỗi vì chuyện lúc nãy….nhìn sang người bên cạnh hắn - Chị là Bảo Anh đúng không? Chị sau này phải quản anh Băng thật kỹ nha chị…con gái theo ảnh ghê lắm, mà anh Băng ấy xấu tính lắm tối ngày gương mặt cứ lầm lầm lì lì, hay nổi quạo nữa, nói chuyện thì vô duyên, cộc lốc…- vừa nó vừa nhìn sang tia lửa điện bên cạnh đang xẹt tới mình….rùng mình Bảo Trân đổi ngay chất giọng – Nhưng mà được cái anh ấy không có dành tôm với em hihi anh ấy bị dị ứng ghê lắm….anh ấy còn là một người rất chung tình hihi. Vội nhìn sang người bên cạnh không dám nhìn mặt hắn nữa
-“Anh Băng dị ứng tôm, cái này giống mình, mình cũng đã biết”
-Anh Nam, đây là chị Cao Kỳ đúng không? Nãy em có nghe chị Vân Kỳ kể lại hết rồi hihi em không cố ý đâu…vừa nói Bảo Trân vừa gãi đầu…- Nhưng mà hồi trước anh ấy cũng được mấy người con gái khác làm như vậy lắm, ảnh còn cười vui vẻ nữa…Cao Kỳ ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Bảo Nam
-Không…đâu có…anh…
-Chứ gì mà chối em trông thấy rõ ràng….- Ánh nhìn hình viên đạn bay thẳng vào tầm mắt Bảo Trân…rùng mình lần nữa…. - Hihi em…nói giỡn ấy mà chị đừng nghĩ lung tung nhé! Hihi…Anh ấy tốt với mọi người lắm nhưng em thích nhất ở chỗ lúc nào có tôm ngon ảnh đều cho em tại ảnh cũng bị như anh Băng hihi
-“Lần đi xuống Bạc Liêu chính mình ép Bảo Nam ăn mấy con tôm luộc vậy là dị ứng rồi từ đó nảy sinh tình cảm với anh ấy” Cao Kỳ miễm cười khi nhớ lại
-“Bảo Nam cũng dị ứng với tôm sao?” Nó nghĩ
-Đủ rồi đó nhóc, nhóc quậy quá!
Phi Nhân không biết tự lúc nào đã đứng ngay sau lưng Bảo Trân, nghe tiếng nói làm Bảo Trân giật bắn người quay nhanh về phí sau, cùng lúc đó Phi Nhân cuối người xuống định nói thêm gì đó thì….môi chạm môi, mắt nhìn mắt….hai người đứng hình….những người còn lại mắt chữ A miệng chữ O….sau một phút đứng yên bất động Phi Nhân vội thẳng người quay về phía sau để lại ai kia còn ngơ ngác
-Haha….mũi tên trúng đích rồi… - Lại là Bảo Nam
-AAAAAAAAA….nụ hôn đầu tiên của em…anh Phi Nhân anh phải chịu trách nhiệm…anh phải cưới em…..Bảo Trân chạy lại Phi Nhân mặc cho Phi Nhân làm ngơ nhưng Bảo Trân đâu chịu bỏ qua
-Trời ơi sao đen đủi vậy chứ? Biết vậy đứng im đừng lại gần…..
-Haha…lần này em cậu thảm rồi, Băng!…Nhật Bảo cười đến không kịp thở
Kẻ đuổi theo, người bỏ chạy….tiếng cười âm ỉ lại vang lên…không biết đây là họa hay phước nữa…Tiếng cười vang lên như đánh dấu ột ngày sinh nhật thật ý nghĩa, một ngày giáng sinh thật an lành…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...