" Tiên sinh..."
Chúc Xuyên thoáng nghiêng người, híp mắt cười: " Ây ya, hai người cãi nhau hả?"
Chúc Xuyên không hỏi thì còn được, hỏi rồi lập tức làm Kiều Tẫn ngẩn người, không biết phải làm gì đành nhìn sang Ninh Lam.
" Lục tiên sinh có chút việc cần xử lí khả năng sẽ đến muộn một chút. Tiên sinh dặn tôi mang Kiều tiên sinh đến trước, còn nhắn nhủ Chúc tổng không được bắt nạt Kiều Tẫn."
Chúc Xuyên vừa nghe xong lông mày liền dựng lên, " Tôi thao, lão già này lại nhắn nhủ một mình tôi sao? Hắn còn là người hay không."
Kiều Tẫn theo bản năng không thích người khác mắng Lục Hàm Châu, nhíu mày nói: " Không cho anh mắng tiên sinh."
Chúc Xuyên cảm giác mình không quá nghe rõ liền hỏi lại: " Chị dâu nhỏ, chị mới vừa nói cái gì?"
" Không cho anh mắng tiên sinh."
Chúc Xuyên khẽ nhíu mày, " Ôi mẹ nó, lại còn bao che khuyết điểm, cái lão... Khụ, lão nam nhân kia nếu nghe thấy chị dâu che chở mình như vậy hẳn đuôi đều dựng thẳng lên trời."
Kiều Tẫn không quá thích bị người khác trêu chọc, nói xong liền không nói nữa, cúi thấp đầu đứng ở một bên nghĩ, nếu Lục Hàm Châu ở đây thì tốt rồi.
Giáo sư Phó nở nụ cười, lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác của bác sĩ Thẩm đưa cho Kiều Tẫn, nói: " Đây là phòng cho cậu và Lục Hàm Châu, ở đằng sau hoa viên, phòng giữa lầu ba. Đi nghỉ trước đi."
Ninh Lam đưa Kiều Tẫn đến đây là coi như nhiệm vụ hoàn thành. Ở Bình Châu còn những chuyện khác cần cô làm liền không thể làm gì khác hơn là không nghỉ ngơi mà về thẳng.
Kiều Tẫn nhịn lại kích động muốn theo Ninh Lam quay về, nhận một cuộc điện thoại của Dương Cần lại nhận một cuộc điện thoại của Phùng Ngọc Sinh. Đều không có gì ngoài nhờ cậu xin Lục Hàm Châu trợ giúp.
Trong lòng cậu rất loạn, luôn không nghe thấy thanh âm đầu bên kia. Mãi đến khi đầu bên kia thấy cuộc điện thoại này không có ý nghĩa gì, cậu vẫn đang ngồi ngẩn người.
Ban ngày ở La quốc rất dài, ráng chiều tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động, làm nổi bật hồ nước ngọt óng ánh phía xa, còn có một chút khóm hoa cỏ không biết tên là gì đang rung rinh xao động.*
*Không biết miêu tả kiều gì luôn =)). Ngày ở La quốc rất dài gốc là La quốc trời tối rất muộn.
Cậu mở cửa sổ ra, hơi lạnh của không khí khẽ phả vào mang theo hương hoa nhàn nhạt cùng mùi cỏ xanh trong lành.
Kiều Tẫn lấy điện thoại ra, trên khung tìm kiếm gõ ba chữ Lục Hàm Châu, lập tức nhảy ra nguyên một trang tin tức mới. Tin mới nhất được đăng lên từ ba mươi phút trước.
Có người chụp được bức ảnh Lục Hàm Châu đi vào tòa án, vô căn cứ nói hắn không thể không tránh khỏi việc có liên can vào vụ tàng trữ ma túy. Lại còn ở bên dưới kể sinh động như thật những chuyện tàn nhẫn trước đây hắn làm.
Kiều Tẫn càng xem càng tức giận, nhịn không nổi bọn họ bình phẩm soi mói Lục Hàm Châu như vậy liền bình luận ở bên dưới: Các người không nên nói bậy!
Chỉ chốc lát sau liền có người trả lời cậu: Làm sao cậu biết là nói bậy? Cậu có quan hệ gì với hắn?
——Nếu không phải sự thật thì việc gì phải kích động như vậy? Hay là nói trúng tim đen rồi, muốn leo lên giường Lục Hàm Châu thì phải cẩn thận, không khéo lại bị nhiễm độc.
——Hừ, xem thông tin cũng không biết là Alpha hay Omega, thích liếm chó*?
*Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
——Lại như Lục Hàm Châu vướng vào hiềm nghi buôn ma túy còn có người muốn tẩy trắng sao, mẹ mày chết rồi à? Để tao thay mặt cảnh sát truy giết con m* mày nhé.
Kiều Tẫn từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp phải bình luận có ác ý lớn như vậy, tay cầm điện thoại trực tiếp run lên, Tiên sinh không phải người như vậy!
Lục Hàm Châu rất rất tốt, tuyệt đối không phải người như vậy!
Kiều Tẫn nhìn điện thoại nửa ngày, lấy dũng khí gọi cho hắn một lần. Điện thoại vang lên hai tiếng liền lập tức ngỏm luôn, chờ đến khi cậu gọi lại đầu bên kia liền trực tiếp tắt máy.
Lòng cậu nguội lạnh, sao hắn lại không nhận điện thoại.
" Cốc cốc!"
Kiều Tẫn bị tiếng gõ cửa kéo lại ý thức, hít một hơi thật sâu mới đi tới mở cửa.
" Mắt cậu sao lại hồng rồi, nhớ chồng hả?" Chúc Xuyên hai tay đút túi cười cười, vừa quay người vừa nói: " Đi, mang cậu đi ăn cơm."
Kiều Tẫn không nhúc nhích.
" Sao vậy?"
Kiều Tẫn nháy mắt một cái nói: " Tôi không đói."
" Sao lại không đói. Lúc Ninh Lam đi tôi hỏi, cô ta nói trưa nay cậu không động đến đồ ăn trên máy bay, sắp tròn một ngày rồi sao có thể không ăn."
Kiều Tẫn rũ mắt nói: " Tôi muốn chờ đàn anh."
Chúc Xuyên khẽ cau mày, lập tức cười: " Hắn phỏng chừng còn lâu mới đến, trước cứ đi ăn với tôi đã, bằng không chờ đến lúc hắn đến mà biết tôi không cho cậu ăn cơm sẽ tìm tôi tính sổ mất."
" Sẽ không."
" Tôi thật ra không sao, hắn đánh tôi một trận tôi còn có thể chịu được. Nhưng đánh người là phạm pháp, cậu nỡ lòng nào để đàn anh của cậu vì cái này mà bị trừng phạt sao?"
Kiều Tẫn suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
Sắc trời dần tối, trước trang viên là một phòng khách lớn có thể so với những tiệc rượu xã giao. Bố trí thanh nhã nhưng không kém phần tinh xảo, không hề cảm thấy tráng lệ phung phí.
Trong bình hoa có cắm một khóm hoa cậu không biết tên. Chúc Xuyên lấy rượu, người phục vụ thuận tay cũng đưa cho Kiều Tẫn một ly. Cậu chưa từng tham gia những trường hợp kiểu này, có chút sốt sắng mà nhận lấy.
Giáo sư Phó và bác sĩ Thẩm đang tiếp khách, trên bàn rộng lớn có bày rất nhiều món ăn tinh xảo. Nhìn những thứ như vậy quả thật làm cậu có chút đói bụng.
" Muốn ăn cái gì thì tự mình đi lấy." Chúc Xuyên dựa trên ghế salon uống rượu, ngón tay khẽ hạ xuống, " Đừng khách sáo."
Kiều Tẫn nhìn một phòng toàn người là người liền có chút lui bước, khẽ lắc đầu: " Tôi không đói bụng."
" Làm sao, nhớ Lục Hàm Châu đến mất ăn mất ngủ? Lời này chút nữa phải nói cho hắn nghe một chút." Chúc Xuyên trêu chọc vài câu, dù bận nhưng vẫn ung nhìn cậu đột nhiên ngồi thẳng người.
" Không, không phải."
" Được rồi, đừng giải thích nữa, chờ ở đây tôi đi lấy đồ ăn cho cậu."
Chúc Xuyên ít nhiều cũng biết một chút việc Kiều Tẫn từng mắc chứng tự kỷ nên mới nhát gan như bây giờ. Phỏng chừng là nhiều người nên không dám đi, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi lấy đồ ăn giúp cậu.
Kiều Tẫn cúi đầu, nhìn từng người từng người ăn mặc hoa lệ khéo léo trong đại sảnh. Phái nữ dung nhan tinh xảo, ăn mặc lộng lẫy, phái nam mặc âu phục đoan chính, lịch sự. Ngoại trừ Chúc Xuyên ăn mặc tương đối tùy ý thì cũng chỉ còn cậu.
Cậu nhìn áo sơ mi cùng áo khoác lông mỏng trên người mình, bên dưới là quần jean phải gấp lên mấy ống, nhìn kiểu gì cũng không ra hồn.
Giữa cậu và Lục Hàm Châu quả thật chênh lệch rất lớn. Mặc dù bây giờ theo một khía cạnh nào đó cậu đã tham gia vào vòng xã giao của hắn nhưng cậu lại cảm thấy cả người không khỏe. Thật giống như đến một nơi không thuộc về mình.
Hoàn toàn không hợp.
" Xin chào, cho hỏi cậu là Kiều Tẫn phải không?"
Kiều Tẫn buông tay vẫn luôn cầm ly rượu ra, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giật mình, " Phương, Phương lão sư?!"
Phương Nhuế hơi nhíu mày, " Cậu quen tôi?"
Kiều Tẫn quá kích động, không nghĩ tới có thể gặp được Phương Nhuế ở đây. Cậu vẫn luôn rất mến mộ Phương Nhuế, chỉ cần có thể sẽ đến xem buổi khiêu vũ của cô, thậm chí coi cô là mục tiêu mà phấn đấu.
" Tôi... tôi rất thích vũ đạo của chị, buổi biểu diễn trong nước của chị tôi hầu như đều đã xem, xem hết." Kiều Tẫn đứng lên, hơi mất tự nhiên nắm chặt tay, nhìn xung quanh tìm giấy bút muốn xin chữ ký.
" Cậu cũng biết khiêu vũ?" Phương Nhuế và Kiều Tẫn không quá chênh lệch về chiều cao, nhưng bởi vì cô đi giày cao gót cộng thêm với dáng người tinh tế nên thoạt nhìn có cao hơn một chút. Phương Nhuế cụp mắt khẽ nhìn lướt qua, " Cậu không quá cao."
Kiều Tẫn ngẩn ra, hơi thất lạc mà gật đầu: " Thành thật mà nói thì miễn cưỡng mới có thể đủ tiêu chuẩn."
Phương Nhuế quan sát một hồi, thiếu niên này lúc nói còn không dám nhìn thẳng vào mắt của cô, thời điểm căng thẳng... còn có một chút tin tức tố bị phóng ra?
Hừ, bề ngoài không quá nổi bật.
" Chiều cao này của cậu mà học khiêu vũ thì không có ý nghĩa gì, khả năng sau này sẽ không có thành công nào quá lớn. Kém xa tỉ lệ vàng quá nhiều." Phương Nhuế khẽ chớp mắt, thời điểm mở mắt ra chợt lóe lên khinh bỉ, " Đã lên sân khấu chưa?"
Kiều Tẫn gật gật đầu, " Có lên mấy lần."
" Khiêu vũ cái gì?"
Kiều Tẫn nhớ một chút, nói ra mấy buổi biểu diễn giáo viên giúp cậu nhận được. Phương Nhuế lập tức nở nụ cười, mặt mày tinh xảo dưới ánh đèn làm nổi bật lên vẻ cao quý xinh đẹp, khiến người ta có cảm giác có với cũng không tới.
" Loại này cũng gọi là biểu diễn sao?" Phương Nhuế khẽ thu lại nụ cười, nhìn cậu nói: " Tôi hỏi cậu là có lên loại sân khấu kia không, là loại hội trường có hơn một nghìn người diễn. Chính là loại sân khấu tôi thường biểu diễn đó, cậu muốn đi không?"
Kiều Tẫn rũ mắt xuống.
Nam nhân ngồi trên ghế salon cách đó không xa nghe được lời này ngón tay hơi ngừng lại một chút, đặt ly rượu lên bàn. Đứng dậy sửa sang lại cúc tay áo, đi ra ngoài.
Thời điểm Lục Hàm Châu đến nơi liền nhìn thấy Bạc Hành Trạch đứng ở cạnh cửa, một mặt lạnh lùng như thần giữ cửa.
" Đứng đây làm gì thế?"
" Chờ cậu."
Lục Hàm Châu bật cười: " Cậu chờ tôi làm gì, sổ hộ khẩu đều đã ghi tôi kết hôn rồi. Tôi cũng không có dự định muốn làm tình địch của Chúc Xuyên."
Bạc Hành Trạch liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: " Người của cậu đang bị người ta bắt nạt." Vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, " Chừng năm phút rồi."
Lục Hàm Châu nhíu mày: " Ai?"
" Phương Nhuế." Bạc Hành Trạch thu tay về, mắt nhìn thẳng vào cảnh đêm phía trước, ngữ khí không đổi nói: " Kiều Tẫn dường như rất sùng bái Phương Nhuế, cô ta châm chọc nửa ngày cũng không nghe ra."
Lục Hàm Châu dứng bước, Kiều Tẫn không phải là vì sùng bái Phương Nhuế đến không nghe ra mà là vì cậu ngay cả tốt xấu còn không phân biệt được, chứ chưa nói là châm chọc, mỉa mai trong tối.
Huống chi đối phương lại là Phương Nhuế, cô không phải là người bình thường, lời châm chọc của cô Kiều Tẫn càng không nghe ra được.
" Nếu đã biết sao không giúp tôi bảo vệ một chút?"
Bạc Hành Trạch nói: " Không có lý do. Hơn nữa cậu phải hy vọng người đến bảo vệ là chính mình, nếu không quyết định để cậu ta tới đây ngày hôm nay sẽ không còn ý nghĩa nữa."
Lục Hàm Châu nhìn đối phương, không thể phủ nhận nam nhân này có thể trị Chúc Xuyên đến ngoan ngoãn dễ bảo là rất đáng tin, tâm kế quá sâu.
" Chỉ là xin hỏi lão gia ngài thiếu lý do gì?"
" Chúc Xuyên."
Đoạn này mình không hiểu lắm TT.
"..." Lục Hàm Châu trầm mặc nửa ngày, đưa áo khoác cho người phục vụ, bước nhanh tới tìm Kiều Tẫn. Quả nhiên thấy Phương Nhuế đang đứng trước mặt cậu nói gì đó.
" Sao vậy, Lục Hàm Châu không cùng cậu đến à?" Phương Nhuế thở dài nói: " Anh ấy chính là như vậy, lúc bận rộn rồi thì không để ý bất cứ thứ gì. Trước đây tôi cùng anh ấy tham gia những tiệc rượu như này đều chỉ là đến cho có. Để tôi về giúp cậu nhắc nhở anh ấy một chút."
Kiều Tẫn hơi cau mày, lần này thế mà lại bắt được trọng điểm. Phương Nhuế trước kia thường cùng Lục Hàm Châu tham gia những trường hợp này sao?"
" Phỏng chừng là do cậu còn nhỏ, anh ấy không thể dẫn cậu đi đến những loại kia được, sợ cậu căng thẳng." Phương Nhuế đồng cảm* mỉm cười, chờ đến khi Kiều Tẫn tiêu hóa kha khá liền nói: " Sau này nếu có gì cần giúp đỡ thì hoan nghênh tới tìm tôi. Tôi cũng có thể giúp cậu cơ hội được đề cử biểu diễn."
" Không cần, em ấy không cần."
Kiều Tẫn sững sờ, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Lục Hàm Châu đứng ở cách đó không xa, trên người mặc áo sơ mi màu đen không bâu*. Ánh đèn nê ông rơi trên vai hắn dường như phủ cho hắn một tầng ánh sáng lạnh lẽo.
*Đầu tiên, bâu là gì?
Qua hình này, có thể hiểu sương sương bâu chính là cả cái phần cổ áo. Vậy không bâu thì trông như thế nào?
Là kiểu này nhưng Lục Hàm Châu trong tưởng tượng của mình thì men lỳ hơn nhiều lắm =))), 28 tuổi, thành thục, trưởng thành, các thứ các thứ. Nói chung hình mang tính chất minh họa nhưng lại không quá minh họa =)).
Kiều Tẫn há miệng, sợ hắn không cao hứng liền không dám lên tiếng.
Lục Hàm Châu đưa tay ra: " Lại đây."
Kiều Tẫn như có được mệnh lệnh nhanh chân chạy đến, đứng bên người hắn ngoan ngoãn gọi: " Đàn anh."
" Có gây phiền phức cho Phương tiểu thư không?" Lục Hàm Châu cúi đầu hỏi cậu, tiện tay sửa lại vài sợi tóc toán loạn trên trán cậu, đáy mắt chứa đầy ôn nhu.
" Không có."
" Ừm, thật nghe lời."
Kiều Tẫn tùy ý để hắn vuốt ve mặt, cẩn thận từng li từng tí cà cà vào lòng bàn tay hắn, " Đàn anh ơi, vậy... Vậy anh sẽ không giận tôi nữa phải không?"
- ------------------------------------
Tâm sự NHỎ: Chả là trang SSTruyen.com ăn cắp ai cũng biết rồi, nhưng mình cũng đéo thể ngờ là độc giả bên đấy vừa hãm tài mà vừa mõm ***. Để mình kể cho mọi người nghe, một ngày đẹp trời mình chị Q nhà mình gửi cho mình một đoạn cap, nội dung như này:
Ối dời ôi! Cái đm, thề, mình đọc được cmt mọi người bắt lỗi, đọc được cmt mọi người góp ý, chỉnh văn phong cho mình nhưng mà mình đéo thể nuốt xuôi cái cmt mẹ thiên hạ mẹ thiên nhiên như thế này. Có thể mọi người thấy bình thường nhưng riêng mình thì đéo! Ơ hay nhở, ai đời đâu có cái loại không edit ngồi mát đọc truyện lại còn được voi đòi tiên? Lạ quá! Người ta chỉ há miệng chờ sung thôi chứ chả ai há miệng chờ nho Mỹ hay đào tiên đâu bạn ạ! Nếu bạn có đọc được cái dòng này ở trên trang SSTruyen.com của bạn thì bạn tỉnh ngộ giúp mình nhé. Và thêm nữa là trang SSTruyen.com nó là trang ăn cắp, nó ăn cắp mọi thể loại chứ không chỉ là truyện đã hoàn rồi đâu bạn nhé. Lần sau cmt đừng ỉa thêm mấy câu kiểu như " ghét chờ " vào nữa! Vừa thúi vừa hãm.
Xin lỗi readers nhà mình vì đã phải ngồi đọc những câu như này UwU, huhu mình bực quá mà.
18/05/2020, hôm nay editor không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...