Lục Hàm Châu cuối cùng cũng chưa thấy được bản vẽ kia. Kiều Tẫn thở phào nhẹ nhõm thu vở cẩn thận, ngồi bên cạnh hắn từng chút từng chút điêu khắc, tin tức tố trên người đã bình tĩnh lại không ít.
Bất kể là quen thuộc ở cạnh mình, hay là điêu khắc búp bê là chuyện cậu thích thì đều là một tiến triển tốt.
Lục Hàm Châu nhìn đĩa bánh ngọt ăn một nửa trên bàn, thoáng xuất thần.
Chúc Xuyên đánh cược với hắn xe thể thao, Lục Bình Ngôn thì thăm dò hắn, đều là bởi vì trong mắt người ngoài, hắn và Kiều Tẫn là trống đánh xuôi, kèn thôi ngược, hai người hoàn toàn không xứng đôi.
Trước khi gặp cậu, hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ động tâm với một đứa nhỏ, ngốc đến năng lực tự gánh vác cũng không đủ dùng như này.
Kiều Tẫn lại không dấu hiệu xen vào sinh mệnh của hắn không biết từ bao giờ, nhẹ không được, nặng không xong, đánh không dám, chửi không nổi. So với sinh ý của hắn còn phải cẩn thận chăm sóc hơn trăm triệu lần.
Lục Hàm Châu ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu liếc nhìn Kiều Tẫn còn đang nghiêm túc điêu khắc bên cạnh.
" Chưa buồn ngủ sao?"
Kiều Tẫn không ngẩng đầu nói: " Không buồn ngủ."
" Không buồn ngủ cũng phải ngủ, sắp mười rưỡi rồi." Lục Hàm Châu cầm lấy dao khắc từ trong tay cậu đặt qua một bên, nói: " Mai lại điêu khắc tiếp, buổi tối phải nghỉ ngơi."
Kiều Tẫn mong chờ nhìn hắn một lúc, " Vâng."
Lục Hàm Châu rất ít khi đi qua phòng Kiều Tẫn, hai người vẫn luôn duy trì thói quen chia phòng lúc mới kết hôn. Chỉ chúc ngủ ngon rồi về phòng rửa mặt.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tẫn nhanh chân từ trên lầu chạy xuống.
" Châm một chút." Lục Hàm Châu nghe thấy âm thanh, thò đầu ra từ phòng bếp, mắng nhẹ một tiếng, " Thiếu đánh."
Kiều Tẫn biết hắn sẽ không đánh mình, chạy tới cửa vừa lúc đụng phải dì Lý từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo một cái rổ không.
" Ôi, lần này tuyết lớn, đường đều bị phủ kín rồi."
Kiều Tẫn thoáng sụp hai vai, " Vậy phải làm sao bây giờ?"
" Hôm nay không phải thứ bảy sao? Cũng có tiết?" Dì Lý vừa cởi áo khoác vừa nói, " Xem ra tuyết này trong thời gian ngắn cũng chưa dừng được, chờ xe san tuyết tới đi, nhưng cũng không biết lúc nào mới đến."
Kiều Tẫn nói: " Cháu muốn đến trường luyện khiêu vũ."
Lục Hàm Châu vừa vặn đi ra, nghe thấy câu này bước chân hơi ngừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, tuyết đọng rất dày, xe khẳng định là không đi nổi.
Bởi vì Khương Phi thôi học nên hắn đã tự mình " thương lượng " với thầy Tôn muốn chuyển thành Kiều Tẫn múa đơn. Mà bây giờ cách lễ kỉ niệm cũng không còn nhiều, đương nhiên cậu cũng phải đi luyện tập một chút.
Hắn suy nghĩ một lúc, đặt đồ ăn ở phòng bếp, lấy điện thoại gọi.
" Chỉnh sửa hả, ok nha, để tôi sắp xếp... Chỉnh sửa?!!!" Ninh Lam lập tức từ trong mộng thức tỉnh, hai tay dụi mắt ngơ ngác hỏi hắn, " Chỉnh sửa chỗ nào đó?"
" Trong nhà." Lục Hàm Châu dựa vào bên cạnh hồ, ung dung thong thả nói: " Kiều Tẫn cần một phòng luyện khiêu vũ, cô cảm thấy thế nào?"
" Không phải chứ." Ninh Lam từ trên giường bò dậy, một bên đi phòng vệ sinh, một bên nghiến răng nghiến lợi đáp: " Tôi là trợ lý của anh, không phải hầu gái nhà anh nha, ông chủ. Anh kêu tôi đi điều tra Mục Sương Lam đi thăm tù ai, lại để tôi đi điều tra bối cạnh Hoắc Thái. Bây giờ đến cả chỉnh sửa nhà cửa cũng đề đến tay tôi! Trước đây anh không như thế này, sao kết hôn rồi lại..."
" Tháng sau tiền thưởng tăng gấp đôi."
Ninh Lam trầm mặc nửa giây, " Thành giao."
Kiều Tẫn nằm nhoài bên cửa sổ nhìn tuyết đọng, cúi đầu ủ rũ nói: " Sao đến trường bây giờ, còn có một chút nữa là đến kỉ niệm thành lập trường rồi."
Lục Hàm Châu hỏi cậu: " Cần công cụ gì sao? Nếu như không cần thì luyện ở nhà đi. Tuyết này quá lớn, mặc dù có thể ra cửa nhưng vẫn là không an toàn."
Kiều Tẫn quay đầu lại, hơi chần chờ nhưng vẫn là gật đầu: " Ừm."
Không cần công cụ gì, thật ra là cậu không muốn khiêu vũ trước mặt Lục Hàm Châu, sẽ rất căng thẳng.
" Tới dùng cơm."
Kiều Tẫn bưng bát ngồi vào bàn, cắn một miếng trứng gà lòng đào, lòng đỏ liền thuận theo khóe miệng chảy ra, luống cuống tay chân muốn chùi đi liền bị Lục Hàm Châu nắm lấy, " Đừng nhúc nhích."
Hắn lấy giấy, chùi chùi một chút. Kiều Tẫn ngẩng đầu nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, đôi mắt hơi rũ xuống cùng lông mi đen kịt, hô hấp không tự chủ được mà rối loạn.
Giấy ăn cọ đến khóe miệng, Kiều Tẫn lập tức sốt sắng, nhỏ giọng hỏi: " Vẫn... Vẫn chưa sạch sao?"
" Ừ, đừng nhúc nhích."
Kiều Tẫn không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được mỗi nơi bị hắn chạm qua đều trở nên nóng bỏng, giữ vững hô hấp ngoan ngoãn gật đầu.
" Ăn một bữa cơm cũng bẩn hết mặt." Lục Hàm Châu vứt khăn giấy, điểm điểm môi cậu cười nói: " Sau này hẳn là phải đút ăn mới được."
Hai má Kiều Tẫn nóng lên, cảm giác ngay cả hô hấp của mình đều muốn bốc hói, " Tôi... Lần sau tôi sẽ cẩn thận."
" Ừ."
Có giáo huấn vừa rồi, Kiều Tẫn lần này cẩn thận hơn một chút, từng miếng từng miếng nhỏ ăn vào, từ đầu đến cuối không bẩn thêm nữa. Sau khi uống xong ly sữa bò, vẫn luôn muốn nói lại thôi nhìn Lục Hàm Châu.
" Có chuyện gì thì nói đi."
Kiều Tẫn trợn to hai mắt, hắn còn chưa có ngẩng đầu sao lại biết cậu có chuyện muốn nói, thế này cũng thật... Thật đáng sợ.
" Sáng sớm Hoắc Thái gửi tin nhắn cho tôi, hỏi hôm nay đến chỗ nào để giao dịch búp bê."
" Em trả lời thế nào?"
" Tôi nói anh sẽ giúp cậu ấy tìm di vật của mẹ." Kiều Tẫn cúi đầu, dường như có chút khổ sở.
Lục Hàm Châu phát hiện có hơi không thích hợp, " Cậu ấy đã nói gì với em?"
Thời điểm Kiều Tẫn ngẩng đầu lên lần nữa, viền mắt đã có chút hồng, nhỏ giọng đáp, " Cậu ấy dường như không cao hứng, hỏi tôi có phải anh bắt tôi nói như vậy không. Cậu ấy nguyện ý tăng gấp ba giá để mua, cậu ấy còn nói..."
" Nói gì?"
Kiều Tẫn cắn môi, đến cùng vẫn là lắc đầu không nói ra. Tuy rằng tin nhắn kia Hoắc Thái đã ngay lập tức thu lại nhưng cậu vẫn là nhìn thấy, Hoắc Thái nói Lục Hàm Châu căn bản không hề yêu cậu.
Lục Hàm Châu hỏi: " Em có tin không?"
Kiều Tẫn hơi chần chờ, cậu không dám khẳng đinh, nhưng mà cậu hy vọng Lục Hàm Châu thích mình.
" Kiều Kiều, mặc kệ người khác nói gì, đều không ảnh hưởng đến em, em phải tự mình cảm nhận. Là yêu hay không yêu, đều phải nghe theo nội tâm của bản thân."
Lục Hàm Châu có thể suy đoán hơn nửa lời Hoắc Thái. Hôm đó đối chọi gay gắt với hắn cũng có nói hắn căn bản không yêu Kiều Tẫn, phỏng chừng là nói với Kiều Tẫn cái này.
Hoắc Thái là Alpha đầu tiên được ghép đôi với Kiều Tẫn. Mà Alpha trời sinh đã có tính chiếm hữu và cướp đoạt, rất ít người có thể tiếp tụ " tất cả " đang là của mình nửa đường lại bị người ta cướp mất*. Mục đích của Hoắc Thái vô cùng rõ ràng.
*Tiệt hồ (截胡): Bị cướp mất. Thuật ngữ trong mạt chược, xong bộ này có thể theo dõi Tiệt hồ - Nhiễm Nhĩ mình đang edit =)) hí hí.
Hoắc Thái không hẳn là thật sự yêu Kiều Tẫn, chỉ là không muốn chịu thua, muốn chứng tỏ mình không thua kém hắn.
Trên lầu có phòng chưa đồ lộn xộn, dì Lý dọn dẹp sạch sẽ xong liền mở cửa sổ cho thông gió. Kiều Tẫn thay quần áo xong mới đến, nhìn thấy Lục Hàm Châu đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, theo bản xạ lấy hơi một chút.
" Đàn anh."
Lục Hàm Châu xoay người lại, cũng không tắt máy, đưa tay ra hiệu cậu có thể bắt đầu.
Kiều Tẫn hô hấp thật sâu vài hơi, đè xuống căng thẳng trong lòng, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh mà làm nóng người. Bởi vì phòng chưa lắp lan can nên cậu không thể làm gì khác hơn là đỡ tay lên tường, chân trái mở ra phía ngoài, chân phải kiễng mũi chân chống xuống đất.
Múa ba lê yêu cầu phải rất kiên cường, chân mở rộng khiến cho hông bị căng chặt, mức độ rộng càng lớn càng tạo lên đường nét dẻo dai lại mạnh mẽ. Tiếp đó luôn theo thứ tự, mở chân, kéo căng, thẳng người, sau đó giữ nguyên vài giây mới bắt đầu lặp lại.
Không có lan can để bám thật sự rất khó mà giữ thăng bằng, Kiều Tẫn luyện một hồi liền cảm thất có chút mệt. Hơn nữa phía trước còn là tầm mắt của Lục Hàm Châu, cậu không dám nhìn, không thể làm gì khác hơn là quay ra nhìn những chỗ khác.
Lục Hàm Châu cảm nhận được tin tức tố, quay đầu liền nhìn thấy cậu trán đầy mồ hôi, nói vài câu rồi cúp điện thoại, đi qua hỏi: " Sao vậy?"
Kiều Tẫn hít một hơi thật sâu, nói: " Không có lan can, không luyện được."
Lục Hàm Châu nhìn xung quanh một vòng, trống rỗng không có cái gì. Thứ duy nhất có thể đỡ cậu chính là...
" Kiều Kiều, muốn tôi giúp em không?"
Kiều Tẫn không rõ ràng, chờ đến lúc hắn đưa tay ra mới kịp phản ứng, " Nhưng mà anh biết làm không?"
"... Tôi không biết, nhưng vẫn có thể làm công cụ hỗ trợ em, hẳn là vẫn đủ lực để đỡ em. Em không còn lựa chọn khác, không phải sao?"
Kiều Tẫn gật đầu, đưa tay cho hắn, chờ đến lúc hắn nắm lấy lại bỗng nhiên rút ra, nghiêm túc nói: " Anh không được di chuyển."
Lục Hàm Châu trầm mặc, " Được."
Kiều Tẫn hít một hơi thật sâu, tận lực quên đi áp bách của Lục Hàm Châu, chỉ xem cánh tay kia như là cái lan can mà nắm chặt. Đứng thẳng người, hai tay nắm lấy cánh tay hắn, hai chân cong cong, chân trái mở ra một góc 180 độ, chân phải ở dưới đất bắt đầu kiễng lên.
Lục Hàm Châu đứng dựa lưng vào tường, cụp mắt nhìn Kiều Tẫn nghiêm túc luyện múa. Không biết là bởi vì phòng ấm hay là căng thẳng mà chóp mũi đầy mồ hôi, trên người cũng phóng ra từng đợt tin tức tố.
Nếu hắn không biết là do bản thân Kiều Tẫn nhát gan, khẳng định sẽ hiểu lầm đứa nhỏ này đang câu dẫn mình.
Hắn sớm nghe nói diễn viên múa ba lê thường phần eo rất mềm, như vậy mới có thể hoàn thành những động tác độ khó cao, ngay cả thời điểm bình thường không biểu diễn cũng phải luyện tập. Nhưng hắn cũng chỉ là nghe nói chứ cũng chưa từng chứng kiến, đến hôm nay nhìn Kiều Tẫn luyện múa hắn mới biết eo cậu đến cùng là mềm được đến đâu.
Diễn viên múa eo rất nhỏ, lại còn rất mềm, thoạt như liền cảm tưởng như chỉ cần bấm một cái liền đứt ra làm cho hắn không nhịn được muốn bấm thử luôn.
" Kiều Kiều, em thường luyện eo như thế nào?"
Kiều Tẫn sững sờ, ngẩng đầu lên, " Chỉ là... gập người, yoga và pilates*. Bơi lội cũng rất tốt nhưng tôi không biết..."
*Pilates: Bài tập pilates là một hình thức tập thể dục ở cường độ thấp nhằm tăng cường cơ bắp, cải thiện tư thế và tính linh hoạt cho cơ thể. Nó cũng được biết đến với cái mác pilates giảm cân toàn thân. ( Mình không biết quả này nên mình nghĩ mọi người cũng không biết =)) nói chung mình thấy ăn theo chế độ hiệu quả hơn tập tành, kết hợp được cả thì tốt. Nhưng thôi, quan tâm làm gì mấy thứ này, chúng mình còn nhiều truyện phải đọc cơ mà UwU.
" Muốn học bơi không?"
" Muốn." Kiều Tẫn bật thốt lê xong lại bỗng nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Mẹ nói cái này quá nguy hiểm, không nên học."
" Không sao, tôi dạy em." Lục Hàm Châu nở nụ cười, thấp giọng nói, " Sau này em muốn học cái gì cứ việc nói với tôi, tôi đều sẽ dạy cho em."
" Anh đều, đều dạy được sao? Thật lợi hại."
Lục Hàm Châu thu lại lông mày, cười nói: " Cũng không phải dạy được tất cả. Nếu tôi không biết tôi sẽ học cùng em, được không?"
Kiều Tẫn gật đầu: " Ừm!"
" Tiếp tục luyện đi."
Kiều Tẫn vô ý thức liếm môi giảm bớt căng thẳng, lại không tiếng động mà kích thích Lục Hàm Châu, còn vô tri vô giác làm các loại động tác thu mông hóp bụng. Trang phục múa bó sát lấy đường nét cơ thể, hiện ra cả người dẻo dai, mềm mại.
Lục Hàm Châu nhìn cậu, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, tin tức tố lập tức không ngừng phóng ra khiến Kiều Tẫn bị kích thích lập tức run chân quỳ trên mặt đất.
" Đàn anh..." Kiều Tẫn oan ức ngẩng đầu.
" Xin lỗi, xin lỗi."Lục Hàm Châu không nghĩ tới mình mất tự chủ như vậy, vội vàng ngồi xuống ôm cậu lên, thấp giọng hỏi: " Không bị thương chứ? Để tôi xem một chút."
" Không có."
Lục Hàm Châu nhịn lại tin tức tố đang đấu đá lung tung, tận lực ổn định hô hấp, dời mắt khỏi giữa chân cậu. Cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: " Bình thường em cứ vậy mà lên sân khấu sao?"
Kiều Tẫn thuận tầm mắt của hắn nhìn xuống.
!!!
" Không, không phải!" Kiều Tẫn theo phản xạ rời khỏi lồng ngực hắn, liên tục dịch xa che lại, thẹn thùng đến đỏ bừng mặt, hận không thể co thành một đoàn.
" Đồ, đồ bảo hộ của tôi để ở trường."
" Đồ bảo hộ?"
Kiều Tẫn hô hấp rối loạn, nhỏ giọng giải thích cho hắn, " Chính là... Chính là để phòng ngừa tình huống này."
Lục Hàm Châu nhìn bộ dạng cậu vừa thẹn thùng vừa sốt sắng đến sắp khóc, hận không thể mạnh mẽ kéo cậu lại bắt nạt một phen, làm cho viền mắt cậu đỏ lên, từng viên chân trâu lã chã rơi xuống.
" Lúc luyện múa ở trường cũng không nhớ mặc như thế?" Lục Hàm Châu một cục tức nghẹn lại trong ngực, " Cứ để người khác nhìn như vậy?"
Kiều Tẫn hoảng loạn vội vàng lắc đầu: " Không, không phải, tôi cho là... Cho là nơi này chỉ có mình tôi, không biết anh cũng tới, vì không tìm được nên không mặc. Mỗi lần ở trường luyện múa tôi đều nhớ mặc."
" Thật?"
" Thật, thật mà, tôi không nói dối."
Lục Hàm Châu trầm mặt nửa giây, bỗng nhiên nói:" Muốn tôi tin tưởng em cũng được, lại đây."
Kiều Tẫn chớp chớp mắt, cẩn thận lại gần hắn, lại bị nắm lấy tay, " Muốn tôi tin tưởng em phải đáp ứng một điều kiện."
" Là, là điều kiện gì?"
Ngón tay Lục Hàm Châu chỉ vào chỗ kia, thấp giọng nói: " Từ giờ phải để tôi giúp em mặc nó."
Tác giả có lời muốn nói: Đồ bảo hộ là đồ che những chỗ nhạy cảm ( Tác giả có lời nhưng editor lười nên viết thành văn của mình =))))
10/05/2020, khà khà hôm nay 2 chương mà mình vẫn thấy chậm TT dậy từ 5h30 edit bây giờ là 8h45 edit được khoảng 6k chữ TT, bao giờ mới đến chương 121 đây @@.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...